Chapter 1-3
Hyunjin nhìn chằm chằm với sự ghê tởm nhẹ và sự khó chịu ngày càng dâng lên khi cậu bé nôn mửa, rõ ràng cậu là không quen với việc di chuyển bằng phép thuật. Tuy nhiên, thứ tồi tệ hơn cả những cơn nôn kinh tởm của cậu là những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt.
"Đứng dậy đi," Hyunjin tặc lưỡi ra lệnh. "Có ích lợi gì khi rơi nước mắt chứ? Chính ngươi đã tình nguyện."
"Ngươi có thể- ít nhất ngươi có thể để ta nói- nói lời tạm biệt...!"
Hyunjin đảo mắt và túm lấy vai Felix, kéo cậu đứng dậy và nhanh chóng lôi cậu đi, phớt lờ sự phản đối của cậu bé về việc mình có thể tự đi được. Cậu nhỏ hơn Hyunjin và cũng hơi yếu ớt, vì vậy chàng Phù thuỷ không gặp khó khăn gì khi lôi cậu đi khắp nơi và sau vài giây, Hoàng tử đã từ bỏ việc vùng vẫy và chỉ cố gắng hết sức để theo kịp. Cuối cùng cả hai cũng đến tòa lâu đài nhỏ được xây ngay cạnh hồ – nơi ở của Hyunjin. Tuy nhiên, thay vì đưa Felix vào bằng cửa trước, hắn đi vòng qua, đến đến một cánh cửa nhỏ hơn phủ đầy bụi bẩn và dây leo dày đặc.
Với một cái búng tay, cánh cửa mở toang ra và không cần nghi thức gì thêm, Hyunjin thô bạo đẩy Felix vào trong. Cậu bé tàn nhang hét lên một tiếng giật mình, loạng choạng bước vào, mất thăng bằng và ngã xuống sàn, nhưng trước khi cậu có thể đứng dậy, Hyunjin đã đóng sầm cánh cửa lại sau lưng cậu.
"Ngươi- ngươi đang làm gì vậy?" Felix phản kháng.
Hyunjin giễu cợt, lườm cậu qua song sắt của ô cửa sổ nhỏ. "Ta có những vấn đề cần phải giải quyết. Ta sẽ đến tìm ngươi khi ta cần. Từ giờ cho đến lúc đó, hãy cư xử ngoan ngoãn - ta không có kiên nhẫn với những người như ngươi và ta sẽ không ngần ngại khâu miệng ngươi lại đâu.
Lời đe dọa của hắn rõ ràng là có tác dụng vì sự im lặng đột ngột là những gì cậu đáp lại. Hài lòng, Hyunjin bỏ đi mà không nói thêm lời nào. Để giải quyết vấn đề đặc biệt này, hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm – và cho đến khi hắn hoàn thành, Hoàng Tử Loài Người có thể thối rữa trong ngục tối đó.
.
Lạnh.
Mình đã ở đây bao lâu rồi...?
Tên Phù thủy Hắc ám đã ném cậu vào phòng giam đặc biệt này rồi rời đi và kể từ đó, Felix đã đếm được ba lần mặt trời lặn rồi – nhưng cậu đã từng được nghe những câu chuyện về Khu Rừng Bị Bguyền Rủa, nhiều người cho rằng thời gian trôi qua khác trong khu vực này, vì vậy, theo tất cả những gì cậu biết, rất có thể cậu đã mắc kẹt ở đây hơn một tuần rồi.
Lạnh lẽo. ngột ngạt.
Felix co đầu gối lên ngực chặt hơn một chút trong nỗ lực yếu ớt để giữ nhiệt cho cơ thể, nhưng vô ích. Ngay cả vào ban ngày cũng không một tia nắng nào lọt qua ô cửa sổ nhỏ ở cửa ra vào, và những bức tường đá của phòng giam không thể giữ được nhiệt – chúng ẩm ướt và phủ đầy rêu, không thể khô nổi và khiến người ta khó thở. Bộ quần áo sang trọng, mượt như tơ của cậu không giúp được gì nhiều vào lúc này, chúng đã bị rách toạc và bám đầy bụi bẩn.
Lạnh lẽo. Ngột ngạt. Cô đơn nữa.
Cậu chưa bao giờ ở một mình, từ trước tới giờ. Cha mẹ cậu qua đời khi cậu còn quá nhỏ để giữ lại bất kỳ ký ức nào về họ, vì vậy anh trai Christopher đã nuôi nấng cậu bằng mọi khả năng của mình và Felix luôn có thể tin tưởng vào anh. Và nếu Christopher vắng mặt, thì Changbin hoặc một trong những người bạn của cậu (thường là người hầu hoặc lính canh) sẽ bầu bạn với Felix. Vì vậy, cậu chưa từng quen với sự cô đơn.
Cậu không thích nó. Thành thật mà nói, cậu đã nhận thấy nỗi kinh hoàng mà Hyunjin truyền qua cảm giác ngột ngạt của phòng giam trống rỗng và sự im lặng thậm chí còn trống rỗng hơn này.
Nếu hắn ta không có ý định làm gì với mình thì sao? Cậu nghĩ, không phải lần đầu tiên. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn bắt mình chỉ để trừng phạt Christopher, và bây giờ hắn sẽ bỏ mặc mình thối rữa trong phòng giam này, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa?
Ý nghĩ đó khiến nước mắt cậu trào ra, nhưng cậu không thể rơi một giọt nước mắt nào nữa – cậu đã khóc quá nhiều trong những ngày qua rồi. Bị bắt khi thậm chí còn không có cơ hội nói lời tạm biệt và ôm lấy anh trai mình đã xé toạc trái tim cậu, cho đến tận bây giờ, và cậu ước mình đã không quá vội vàng trong sự háo hức chứng tỏ bản thân. Có lẽ ít nhất cậu đã có thể ôm Christopher lần cuối...
'CẠCH'
Felix giật mình, mắt mở to khi cánh cửa phòng giam đột ngột mở ra, để lộ không ai khác chính là Phù Thủy Hắc Ám đang đứng ngay bên ngoài với vẻ mặt khó đọc. Hắn không còn tâm trạng giết người nữa, vì vậy Felix cho rằng mình đã may mắn, nhưng cậu cũng có cảm giác rằng may mắn sẽ không kéo dài lâu.
"Đi theo ta – và đừng tụt lại phía sau. Ta ghét phải chờ đợi."
Felix không cần phải nói đến lần thứ hai. Lảo đảo đứng dậy, cậu hơi loạng choạng một chút, kiệt sức vì lạnh và thiếu thức ăn và nước uống, nhưng được tiếp thêm sức mạnh bởi sự nhẹ nhõm tuyệt đối rằng Hyunjin rõ ràng không có ý định để cậu thối rữa. Chẳng mấy chốc, cậu đã bắt kịp với Phù Thuỷ, mặc dù cậu vẫn cố gắng giữ một khoảng cách tôn trọng giữa họ, không muốn vô tình chọc giận hắn.
Trên đường đi, Felix không nhịn được mà nhìn xung quanh, nỗi sợ hãi nhanh chóng xua đuổi cảm giác kiệt sức. Bên ngoài trời vẫn còn tối, mặc dù bây giờ đã là buổi sáng, và cậu có thể thấy hàng tá ánh sáng nhỏ trôi nổi xung quanh. Cây cối và hoa lá tỏa sáng đầy ma thuật, và có vô số sinh vật mà cậu chỉ thấy trong sách tranh tự do đi lại và nhìn chằm chằm vào cậu từ xa, phản chiếu sự tò mò của cậu.
Tuy nhiên, trước khi cậu bị cuốn vào những quan sát của mình, Hyunjin đã dừng bước, và Felix cũng làm như vậy. Bây giờ họ đang ở trên bờ của một cái hồ rộng lớn, mặc dù Felix không hiểu tại sao Hyunjin lại đưa cậu đến đó – khi trời còn rất sớm.
"Ngươi hãy bước xuống hồ cho đến khi nước ngập đến thắt lưng," Hyunjin nói, lôi ra một chiếc lọ mỏng bên trong chứa chất lỏng màu xanh lam phát sáng. "Khi đến đó, ngươi hãy uống cạn lọ thuốc này."
Felix nuốt nước bọt. "Nó- nó để làm gì?"
"Có quan trọng sao? Làm như ngươi có quyền lựa chọn vậy."
Felix cụp mắt xuống, co rúm lại. Hyunjin nói đúng. Dù sợ hãi, nhưng Felix không có quyền lựa chọn trong vấn đề này. Nếu cậu từ chối tuân theo, Phù Thủy Hắc Ám hoặc sẽ dùng sức mạnh của hắn để ép buộc cậu, hoặc hắn sẽ lại nhắm vào người dân của cậu một lần nữa, và cậu không muốn điều đó xảy ra.
Vì vậy, với một cái gật đầu căng thẳng, Felix tiến về phía trước. Hyunjin gật đầu hài lòng.
"Tốt. Bây giờ cởi quần áo ra."
Đôi mắt của Felix mở to. "G-gì cơ?"
Hyunjin nheo mắt lại. "Ta không thích lặp lại."
Felix nghiến răng, ngoảnh mặt đi. Đây là kế hoạch của Hyunjin sao? Hoàn toàn làm nhục cậu? Nhưng cậu không thể từ chối, nên với đôi tay run rẩy, Felix bắt đầu cởi quần áo. Những ngón tay cậu run lên khi cởi cúc áo khoác, và hai cánh tay cậu nổi da gà khi tụt quần xuống. Thứ duy nhất còn lại là quần lót, cậu thở ra run rẩy—
"Tất cả," Hyunjin cảnh báo, nghe có vẻ vô cùng chán nản.
Cậu bé tàn nhang cảm thấy nước mắt dâng lên, nhưng cậu không chịu để chúng rơi xuống, bắt đầu cởi bỏ quần lót. Dù quay lưng về phía Hyunjin, nhưng cậu chưa từng để lộ bản thân với bất kỳ ai trong đời trước đây, và điều đó khiến cậu sợ hãi. Tuy nhiên, Phù Thủy Hắc Ám không nói gì, chỉ đơn thuần đưa cái lọ và ra hiệu cho cậu tiếp tục. Chậm rãi, Felix tiến vào trong hồ, ôm chặt cái lọ vào ngực. Một cơn rùng mình dữ dội chạy dọc sống lưng khi cậu bước xuống nước, nhưng cậu vẫn tiếp tục đi cho đến khi nước ngập đến thắt lưng, theo chỉ dẫn. Khi dừng lại, cậu mới dám liếc nhìn về phía sau – ở đó, trên bờ, Hyunjin đang chăm chú quan sát cậu với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn mong chờ.
Felix nhanh chóng đảo mắt đi, thay vào đó là nhìn lên bầu trời. Mặc dù nó đã nhạt hơn, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy một vài ngôi sao. Cậu nhắm mắt lại, cầu nguyện mọi vị thần mà cậu biết hãy bảo vệ gia đình cậu, sau đó mở nút chai và nhanh chóng uống cạn trong một hơi. Nó có vị... ngọt một cách kỳ lạ. Thực sự không hề giống như cậu mong đợi. Tuy nhiên, cậu không cảm thấy bất cứ điều gì khác biệt... Cậu bối rối nhìn xuống cái lọ nhưng sau đó, một âm thanh kỳ lạ thu hút sự chú ý của cậu – không, không phải một âm thanh, một giọng nói.
Đằng sau cậu, Phù Thủy Hắc Ám bắt đầu niệm một câu thần chú nào đó bằng thứ tiếng mà Felix không thể hiểu được.
Có gì đó lăn tăn bên dưới làn da của Felix.
Cậu nhìn xuống tay mình, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Có phải Hyunjin sẽ biến cậu thành một con cá để nuôi làm thú cưng hay thứ gì đó tương tự? Đây thực sự là số phận của cậu ư? Tuy nhiên, trước khi cậu có thể lao ra khỏi hồ và đến một nơi an toàn, mặt trời cuối cùng đã nhô lên sau những ngọn núi, xa xa phía chân trời. Phấn khởi trong giây lát với ý nghĩ cuối cùng cũng được đắm mình trong ánh nắng sau nhiều ngày chìm trong bóng tối, Felix nhắm mắt lại... và nhanh chóng mở mắt ra khi cơn đau đột ngột xé toạc từng cơ bắp của cậu . Một tiếng hét khàn khàn thoát ra khi cơn đau nhanh chóng tăng lên, như thể toàn bộ cơ thể cậu đang bị thiêu đốt dưới ánh sáng mặt trời.
Cậu gục xuống, chìm xuống nước để cố gắng thoát khỏi cơn đau rát, không quan tâm đến việc bản thân không thể thở được. Cơn đau có giảm đi một chút, nhưng nó vẫn đủ mạnh để khiến cậu bất tỉnh trong chốc lát... cho đến khi tình trạng thiếu dưỡng khí nhanh chóng ập đến khiến ý thức của cậu hoạt động trở lại và trong cơn hoảng loạn, cậu trồi lên. Cậu lại ngoi lên mặt nước, thở hồng hộc. Nghe có vẻ kỳ lạ, mặc dù có lẽ là do cậu đã ở dưới đó quá lâu, và vì lý do nào đó, toàn bộ cơ thể cậu đang cảm thấy vô cùng nặng nề. Cậu loạng choạng một chút, vẫn còn choáng váng vì đau và thiếu không khí, nhưng cuối cùng cậu cũng cố gắng đứng thẳng lên khi cơn đau cuối cùng cũng từ từ biến mất.
Cậu vẫn cảm thấy vô cùng đau nhức, vì một lý do nào đó mà cậu không thể hiểu được, chân tay của cậu cảm thấy... kỳ lạ, không biết dùng từ nào tốt hơn. Cuối cùng cũng tìm được sức mạnh để mở mắt ra lần nữa, điều đầu tiên mà Felix nhận thấy là mọi thứ xung quanh cậu vẫn trông giống hệt thế – ngoại trừ màu sắc đã thay đổi, theo một cách nào đó, và mọi thứ trông... to hơn, đại loại thế. Cậu cố gắng đưa tay lên dụi mắt với hy vọng thoát khỏi cảm giác kỳ lạ, nhưng lại mất thăng bằng trong giây lát vì hành động đó. Bối rối, cậu bé tàn nhang nhìn xuống... và không tìm thấy một bàn tay nào cả. Hoặc một trong hai tay của mình, thực sự. Thay vào đó, trong làn nước gợn sóng, nơi hình ảnh phản chiếu của cậu lại là...
Cái quái gì vậy!?
Một con ngựa. Tại sao một con ngựa lại đang nhìn chằm chằm vào cậu? Cậu cúi xuống để nhìn kỹ hơn, sự hoảng sợ nhanh chóng dâng lên khi hình ảnh phản chiếu di chuyển cùng lúc với cậu. Cậu loạng choạng lùi lại, nỗi kinh hoàng dâng đầy trong huyết quản khi cuối cùng cậu cũng chú ý đến cơ thể mình – tay, chân và da đã biến mất, tất cả được thay thế bằng cơ thể của một con ngựa, tất cả mọi thứ.
"Nếu ta chỉ đơn giản là muốn một con ngựa, ta sẽ trực tiếp yêu cầu nó thay vì phải làm tất cả những thứ rắc rối này, ngươi có nghĩ vậy không?"
Felix giật mình, ngước lên tìm Hyunjin. Hắn trông hơi khác một chút, nhưng cuối cùng vẫn là hắn, hắn đã xuống nước nước cùng cậu từ lúc nào không biết. Biểu cảm của hắn dịu đi một chút, nở một nụ cười hơi giễu cợt khi hắn cẩn thận đặt tay lên mõm của Felix, trượt lên má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve cậu. Theo bản năng, Felix thả lỏng dưới sự chăm sóc nhẹ nhàng và, khi tiếp nhận chính xác những lời nói của Hyunjin, cậu lại nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của mình. Cậu chắc chắn là một con ngựa, nhưng...
Không, không phải một con ngựa, cuối cùng cậu cũng nhận ra khi thấy một bộ phận nhô ra từ trán mình. Một con kỳ lân.
Hyunjin đã biến cậu thành kỳ lân.
"Những con quái vật đột nhập vào nhà của ta không chỉ giết người bạn thân nhất của ta," Hyunjin ngâm nga, lưỡi hắn nặng trĩu nhả ra từng từ. "Chúng cũng đã giết con kỳ lân cuối cùng còn tồn tại, xóa sổ cả một loài khỏi vương quốc này chỉ vì lòng tham muôn thuở của chúng. Vì vậy, thật công bằng khi ta dùng mạng sống của một người để thay thế một mạng sống đã bị cướp đi, ngươi có đồng ý không?"
Tuy nhiên, chính xác thì mục đích của chuyện này là gì? Có phải Felix sẽ trở thành một con kỳ lân trong suốt phần đời còn lại của mình? Đây là định mệnh của cậu ư? Trở thành thú cưng của Hyunjin mãi mãi?
"Với mỗi bình minh, ngươi sẽ trở thành thứ mà ta cần nhất. Với mỗi hoàng hôn, ngươi sẽ lấy lại được diện mạo vốn có của mình," Hyunjin thì thầm. "Và mỗi một lần biến hình, ngươi sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn gấp mười lần của ta - đó là lời nguyền mà ta ếm lên ngươi, Hoàng tử Felix." Một nụ cười buồn vui lẫn lộn vương trên môi hắn. "Hãy cùng nhau đón chờ sự vĩnh hằng mới của chúng ta nhé, cưng."
[ Spoil chap sau:
Sụt sịt một cách đáng thương, Felix lê mình ra khỏi mớ hỗn độn ghê tởm mà cậu vừa tạo ra và co ro vào một góc phòng giam, hai cánh tay bị thương siết chặt quanh người khi những cơn rùng mình dữ dội không ngừng chạy dọc cơ thể cậu. Cậu lạnh, đói, cổ họng bỏng rát như địa ngục, và cậu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi liệu mình có thể sống sót qua sự dằn vặt này bao lâu nữa. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro