Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1-2

"Chúng ta phải làm gì đó! Đây là ngôi làng thứ tư rồi, Christopher!"

"Anh đã gửi rất nhiều đạo quân—"

"Chà, rõ ràng là chúng không hiệu quả!"

Vua Christopher thở dài nặng nề, dựa vào ngai vàng, xoa xoa thái dương và nhắm mắt lại để né tránh ánh mắt buộc tội của em trai mình. Anh biết Felix có mọi quyền để tức giận, và anh biết rằng sự tức giận có lẽ bắt nguồn từ sự bất lực của Felix trước tình thế này, nhưng điều đó cũng không giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn với anh.

Hai tuần trước, tai họa ập đến khi Phù thủy hắc ám đáng sợ Hyunjin nổi cơn thịnh nộ và phá hủy ngôi làng gần Khu Rừng Bị Nguyền Rủa nhất. Sau đó, chỉ vài ngày sau, hắn lại tấn công và phá hủy ngôi làng tiếp theo. Và bây giờ, với bốn ngôi làng bị đốt cháy thành tro và vô số thương vong, họ vẫn chưa có giải pháp nào.

Năm đoàn quân mà Christopher cử đến để chiến đấu với Hyunjin và tiêu diệt hắn hoặc ít nhất là buộc hắn quay trở lại ranh giới của Khu Rừng Bị Nguyền Rủa đó đều đã bị xử lý nhanh chóng, và không nhiều người sống sót trở về sau cuộc chiến – và những người đó hoặc là quá đau đớn, hoặc quá sợ hãi để chiến đấu với hắn một lần nữa. Hyunjin thực sự quá mạnh, và Christopher lo sợ điều sẽ xảy ra khi hắn đến Kinh đô.

"Em muốn anh làm gì đây, Felix?" anh thở dài. "Ngay cả một đội quân cũng không thể cản bước hắn, vậy chúng ta có thể làm gì khác ngoài cầu nguyện cho hắn sớm mệt mỏi với cơn khát máu của hắn?"

Felix tặc lưỡi. "Chúng ta đã trải qua nhiều thập kỷ mà hắn chưa từng bước chân ra khỏi lãnh thổ của mình. Cái gì đã thay đổi? Tại sao lại phá vỡ hòa bình ngay lúc này? Chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra khiến hắn ta nổi cơn thịnh nộ như vậy – và nếu chúng ta tìm ra điều gì đã khiến hắn tức giận như vậy, thì có lẽ chúng ta sẽ có thể ngăn chặn hắn bằng thứ gì đó khác ngoài quân đội."

Christopher dừng lại, nghiền ngẫm lời đề nghị của em trai mình. Đúng là Phù thủy Hắc ám chưa bao giờ làm điều gì từ xưa tới giờ, và hầu hết những người còn sống cho đến ngày nay chỉ đơn thuần tin rằng hắn là một thần thoại vì đã quá lâu kể từ lần cuối cùng người ta nhìn thấy hắn. Rõ ràng là hắn khá hài lòng khi ở trong lãnh thổ của mình, nhưng có điều gì đó đã xảy ra buộc hắn phải bước ra ngoài...

"Anh sẽ gửi ai đó đi," cuối cùng anh quyết định. "Nếu Hyunjin muốn nói chuyện, thì có lẽ chúng ta có thể tìm ra giải pháp."

"Em có thể đi-"

"Changbin sẽ đi."

Felix nghiến răng. "Em có thể làm việc đó-"

"Anh sẽ không mạo hiểm mạng sống của em đâu, Felix."

"Nhưng anh sẵn sàng mạo hiểm mạng của người yêu anh?" Cậu chế giễu.

Christopher nheo mắt. "Changbin có thể tự bảo vệ bản thân. Cậu ấy biết sử dụng kiếm, không như em. Và nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, anh hoàn toàn tin tưởng rằng cậu ấy sẽ biết thời điểm nào nên lùi lại và rút lui – trong khi em sẽ ngoan cố tiến lên với niềm tin sai lầm rằng mọi thứ có thể được dàn xếp chỉ với chủ nghĩa hòa bình."

Felix ném cho anh trai mình một cái lườm hơi cay độc, miệng cậu ngậm lại. Cậu cúi đầu chào anh trai mình trước khi nhanh chóng lao ra ngoài, rõ ràng là rất tức giận, và Chan thở dài mệt mỏi. Anh cảm thấy hơi có lỗi, biết rằng Felix ghét bị đối xử trịch thượng đến mức nào, nhưng không thể tránh được.

Tuy nhiên, anh có thể lo lắng về cảm xúc bị tổn thương của em trai mình sau. Hiện tại, họ có một vấn đề quan trọng hơn nhiều cần giải quyết.

"Changbin!"


.


Changbin đã mất ba ngày để quay lại Kinh đô, may mắn là không bị thương và dường như mang theo một số tin tức. Quả nhiên là anh ấy đã tiếp cận được Hyunjin khi hắn đang chuẩn bị tấn công ngôi làng thứ năm và sau một cuộc trò chuyện căng thẳng, Hyunjin đã đồng ý hoãn cuộc tấn công của hắn trong một tuần. Tuy nhiên, đổi lại...

"Hắn ta yêu cầu phải giao nộp những thủ phạm đằng sau vụ tấn công, và cả những gì chúng đã đánh cắp," Changbin thuật lại. "Tuy nhiên, hắn từ chối giải thích chi tiết về những gì đã bị đánh cắp. Hắn cho chúng ta thời gian tới cuối tuần để mang đến cho những người và những gì hắn yêu cầu, nếu không hắn sẽ tiếp tục cơn thịnh nộ tàn nhẫn của mình cho đến khi tự tay tìm thấy chúng."

Christopher nghiến răng nhưng gật đầu hiểu ý. "Rất tốt."

"Chris, em không biết phải bắt đầu từ đâu—"

"Ta có. Đi nào."

Cách đây không lâu, ba gã đàn ông đã xuất hiện, yêu cầu được diện kiến ​​riêng với Nhà vua, chúng đã cố gắng bán cho ngài những món đồ ma pháp. Vì những thứ đó đã trở nên quá hiếm, nên chỉ những thương nhân chính thống bằng cách nào đó tiếp cận được với món đồ đó, đã chọn cách nói chuyện trực tiếp với những người duy nhất có đủ khả năng tài chính để mua - tức hoàng tộc. Đây không phải là lần đầu tiên Christopher gặp những người như vậy. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh được chào hàng một chiếc sừng kỳ lân được cho là thật... và anh có cảm giác rõ ràng rằng đó chính xác là thứ mà Hyunjin đang tìm kiếm.

.

.

.

.

.

Hyunjin nhìn trừng trừng Nhà vua đang từ từ tiến lại gần. Vào ngày cuối cùng của thoả thuận đình chiến kéo dài một tuần, Nhà vua, cùng một phái đoàn, bất ngờ xuất hiện, và giờ hắn đang quan sát người đàn ông tiến đến, cùng với Con Người mà Hyunjin mơ hồ nhớ là đã thảo luận vấn đề này lúc đầu.

"Phù thuỷ," Nhà vua lạnh lùng chào, dừng lại cách hắn vài mét.

"Nhà vua," Hyunjin giễu cợt.

"Chúng ta có những gì ngươi yêu cầu."

"Ồ?"

Nhà vua gật đầu, và người đàn ông bên cạnh cẩn thận tiến lại gần Hyunjin. Khi đã đủ gần, anh ta mở túi ra và cẩn thận lấy ra một vật được bọc trong một mảnh lụa màu tím và giao nó qua. Hyunjin cẩn trọng nhận lấy, một cảm giác nhẹ nhõm trào dâng trong tim khi hắn nhận ra đó thực sự là sừng của Kkami.

Tuy nhiên, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khi chuyển sự chú ý của mình sang Nhà vua trong khi người đàn ông vội vã chạy trốn khỏi hắn.

"Những kẻ tấn công thì sao?"

"Cả ba đều đã được đưa đến, và ngươi có thể xử lý theo ý mình."

Nhà vua búng ngón tay và ngay sau đó, ba gã đàn ông bị lính kéo ra khỏi đám đông nhỏ. Chúng bị trói, nhưng không bị bịt miệng, và những lời van lơn đáng khinh và tiếng khóc cầu xin rủ lòng thương xót của chúng không ngừng chọc tức Hyunjin. Không chút do dự, hắn mạnh mẽ đưa tay lên trên, như thể đang ném thứ gì đó... và rễ cây ngay lập tức trồi lên từ dưới mặt đất bên dưới ba kể đó. Những người lính nhanh chóng lùi lại khi những kẻ giết người thậm chí còn hét to hơn, nhưng Hyunjin đã nhanh chóng khiến chúng im lặng khi rễ cây đâm xuyên người chúng từ mọi phía trước khi cuối cùng xé toạc ra khỏi cổ họng chúng và trong vài giây, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm không khí khi tất cả Con Người trố mắt nhìn ba xác chết đẫm máu lúc này đang bị treo trước mặt mọi người.

"Chúng sẽ ở đó, để làm gương về những gì sẽ xảy ra với bất kỳ ai dám làm hại ta hoặc người dân của ta," hắn lặng lẽ tuyên bố.

"... như nguyện vọng của ngươi. Tuy nhiên, bây giờ ta đã cung cấp cho ngươi những gì ngươi yêu cầu, ngươi không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Hãy quay trở lại khu rừng của ngươi và yên tâm rằng không ai trong số chúng ta sẽ đến làm phiền ngươi nữa—"

"Yêu cầu...? Làm phiền...?" Cơn giận vẫn âm ỉ dưới da Hyunjin, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào. "Ngươi thực sự không... hiểu giá trị của những gì đã bị cướp đi."

"Chúng ta đã trả lại nó—"

"Và ngươi nghĩ ban đầu nó bị cướp đi như thế nào?" Hyunjin ngắt lời. "Chúng không chỉ ăn trộm một chiếc sừng – chúng đã mạo phạm thân thể của một người bạn để lấy nó. Một người bạn của ta." Mặt Đức vua và quân của ngài tái nhợt đi đáng kể, và đôi môi của Hyunjin nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. "Dẫu vậy, ngươi lại có gan coi thảm kịch này không gì khác hơn là một sự làm phiền...?"

"Ta không bao giờ có ý-"

"Mạng đổi mạng, thưa Đức vua," Chàng phù thuỷ rít lên, chỉ ngón tay buộc tội vào anh. "Ta chỉ yêu cầu quả báo!"

Nhà vua nổi giận. "Ngươi đã giết vô số người dân của ta rồi—!"

"Chỉ là thiệt hại đính kèm mà thôi. Những sinh mệnh mà mà ta đòi hỏi lúc này đều có lý do chính đáng. Tất cả những gì đã bị lấy đi phải được trả lại – đó là thỏa thuận của chúng ta. Và nếu ngươi không thể giữ lời hứa của mình, thì ta cũng không ngần ngại đốt cháy phần còn lại của vương quốc ngu ngốc của ngươi!!!

"... tốt thôi." Nhà vua lên tiếng... cam chịu, một cách kỳ lạ. "Nhưng người dân của ta đã phải trả giá đủ cho sai lầm nghiêm trọng của một số người. Ta sẽ là người—"

"KHÔNG."

"Ngươi đã yêu cầu-"

"Ta không thể cứ cho phép bất kỳ ai cũng được vào trong lãnh thổ của mình," Hyunjin chế giễu. Làm như gã đàn ông tự phụ, trịch thượng này sẽ được ban cho một vinh dự như vậy không bằng. "Không, ta sẽ chỉ chấp nhận những người có trái tim thuần khiết nhất. Ta sẽ chỉ chấp nhận..." Đôi mắt của Hyunjin lướt qua đám đông binh lính cũng như thường dân đang tụ tập, một tia sáng thu hút sự chú ý của hắn và, không do dự, hắn chỉ vào— "người đó."

Một cậu bé, nhỏ gầy và hoàn toàn bị nuốt chửng trong bộ giáp quá khổ mà cậu đang mặc. Cậu gần như ẩn mình đằng sau những người lính khác, nhưng lúc này cậu đã bước lên phía trước đám đông sau cơn giận bộc phát của Hyunjin, với một cái cau mày hiện rõ trên gương mặt. Tuy nhiên, điều thực sự thu hút sự chú ý của Hyunjin là khí chất của cậu bé.

Trong trắng. Tinh khôi. Hắn chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như vậy ở một Con Người trước đây.

"Không," Nhà vua thẳng thừng từ chối.

Đến lúc này Hyunjin mới chú ý đến chiếc vương miện vàng, mỏng đội trên đầu cậu bé, và hắn muộn màng nhận ra đó có thể là con trai hoặc em trai của Nhà vua. Mặc dù hắn không lên kế hoạch chính xác, nhưng đây chắc chắn là một lợi ích bổ sung – vị Vua ngu ngốc này chắc chắn xứng đáng bị làm nhục thêm một chút.

Và bằng cách này, cậu ta sẽ chia sẻ nỗi đau buồn của ta, hắn nghĩ trong đầu với sự báo thù hân hoan.

"Có," hắn đáp, cẩn thận cất chiếc sừng đi.

"Ta không cho phép!" Nhà vua cáu kỉnh, nắm lấy thanh kiếm của mình.

"Vậy thì ta sẽ giết tất cả mọi người ở đây và mang cậu ta đi."

"Ngươi-"

'LOẢNG XOẢNG'

"Đủ rồi!" Hoàng tử đột nhiên vứt bỏ áo giáp của mình và đang lao về phía họ, ánh mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. "Chris, không sao đâu. Em sẽ đi với hắn."

"Felix, em đã thấy những gì con quái vật này có thể làm!" Nhà vua rít lên, thô bạo nắm lấy cánh tay cậu trước khi cậu có thể tới gần Hyunjin hơn. "Không thể đoán trước được những gì hắn sẽ làm với em. Anh không cho phép em đi—"

"Anh không có sự lựa chọn, Christopher," Hoàng tử trả lời chắc nịch, rút tay ra. Sau đó cậu quay sang đối mặt với Hyunjin, nuốt nước bọt một chút. "Ta sẽ đi cùng ngươi. Làm ơn, đừng làm hại ai khác."

Hyunjin chỉ nghiêng đầu đồng ý, và cậu bé thả lỏng khi lời của mình được tiếp nhận. Tuy nhiên, chỉ vì Hyunjin có được thứ mình muốn không có nghĩa là tâm trạng hắn bớt tồi tệ hơn và không thực sự muốn chịu đựng những lời tạm biệt đầy nước mắt và không bao giờ có hồi kết, hắn vươn tay và nắm lấy Hoàng tử ngay lập tức, kéo cậu về phía mình.

"Đi nào."

"Chờ đã-"

"Felix—!"

Làn khói đen bao trùm Phù thuỷ và Hoàng tử, và điều tiếp theo mà mọi người biết, cả hai chỉ đơn giản là biến mất, để lại đằng sau những xác chết bị xiên trên cây, những người dân khiếp sợ và một vị Vua đau buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro