1.
Đây không phải lần đầu tiên Hoàng Huyễn Thần nhận được thư tình. Chỉ là từ trước tới giờ chưa có phong thư nào khiến hắn khiếp sợ như bây giờ.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu ngắm trộm người ngồi bên mình, Lý Long Phúc — làn da trắng trẻo, nộn nộn làm cho người ta nghĩ muốn nhéo một chút, chóp mũi cùng cằm thực tinh xảo, khiến cho khung sườn mặt của cậu ta vô cùng đẹp. Lỗ tai được ánh mặt trời chiếu sáng vào biến thành màu phấn hồng, trên mặt còn có thể thấy lông tơ tinh tế mà chỉ có trẻ con mới có.
Xem từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, ngay cả hắn cũng nhìn không ra người này xấu chỗ nào.
Nhưng bề ngoài có thế nào đi nữa thì cũng không bao giờ có thể thay đổi giới tính là nam a!
Hoàng Huyễn Thần cau mày, trong lòng chán ghét mắng [ Mẹ nó ]. Sau đó gắng sức hồi tưởng khoảng thời gian mình với người kia xuất hiện cùng nhau, thật ít đến đáng thương.
Lý Long Phúc trong truyền thuyết chính là một học sinh vô cùng ham học, được các thầy cô nâng niu như báu vật trong lòng bàn tay. Mà Hoàng Huyễn Thần lại hoàn toàn trái ngược, ví dụ số một cho thành phần cá biệt trong lớp chính là hắn. Hơn nữa Lý Long Phúc thường mang mắt kính đen, dường như rất ít khi thấy cậu ta cười, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng lạnh lùng. Mà tính cách Hoàng Huyễn Thần lại thập phần thẳng thắn, thích cùng bạn bè xưng huynh gọi đệ. Không khí hai người đều hoàn toàn bất đồng, cho nên cùng lớp hơn một tháng mà nói chuyện chưa quá một lần.
Vậy thời điểm duy nhất hai người nói chuyện là như thế nào?
Đại khái là ở đại hội thể dục thể thao hằng năm, Hoàng Huyễn Thần ngồi xe taxi tới trường học vào buổi sáng. Bởi vì hắn có trận đấu hạng mục nên phải mặc quần vận động. Lúc xuống xe mới phát hiện túi tiền nằm ở trong đồng phục học sinh, ngay tại tại thời điểm xấu hổ đó đột nhiên hắn thấy phía trước có một thân ảnh rất quen thuộc. Hoàng Huyễn Thần mắt sắc nhìn đến, thì ra là lớp trưởng nhỏ của lớp hắn. Tuy rằng bình thường hai người không có tiếp xúc, bất quá lúc này cũng chẳng cần phải câu nệ làm gì.
“Này! Có tiền không?”
Bàn tay to của Hoàng Huyễn Thần duỗi ra, tay kia chụp ở trên vai Lý Long Phúc. Lý Long Phúc dừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn, nhăn lại lông mày xinh đẹp.
Hoàng Huyễn Thần có phần không kiên nhẫn, hắn chưa bao giờ mượn tiền người khác, thế nhưng hiện tại lại phải lộ ra bộ dáng xin người ta giúp đỡ. Chỉ là ngay lúc này, tài xế taxi cách đó mấy thước dùng đôi mắt trông mong chờ đợi nhìn, cuối cùng hắn vẫn không thể làm bừa rồi chạy trốn khỏi xe đi.
“Rốt cuộc có hay không vậy?”
Mặt Lý Long Phúc không chút thay đổi nhìn hắn, chỉ có lông mày nhăn cùng một chỗ, rốt cục cũng mở miệng, “Có, nhưng sẽ không đưa cho cậu.”
“. . . . . .” Hoàng Huyễn Thần kích động!
Thật sự đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Nếu không phải gặp cái chuyện phiền toái này, mày nghĩ lão tử sẽ cần đồng tiền dơ bẩn đó sao?!
Cánh tay ở trên vai vì tức giận mà đẩy ra, “Làm cái thái độ gì đấy!”
Vóc dáng Lý Long Phúc vốn đã nhỏ , so với Hoàng Huyễn Thần còn thấp hơn nửa cái đầu. Hoàng Huyễn Thần từ nhỏ đến lớn đã học võ, đánh vỡ biết bao nhiêu thứ, cho nên lực tay so với người bình thường lớn hơn. Lý Long Phúc bị đẩy một chút đã lảo đảo người.
Cơ hồ một giây đồng hồ thể hiện bản lĩnh, Hoàng Huyễn Thần còn chưa kịp thu tay ra khỏi bả vai Lý Long Phúc. Vậy mà tiểu sói con trước mặt đã cầm tay hắn há mồm hung hăng cắn một ngụm, mũi chân còn đồng thời đá mạnh vào vào bắp đùi của hắn, sau đó buông ra, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
“. . . . . .”
Còn không có ra tay liền thua, Hoàng Huyễn Thần chưa từng bị đánh uất ức như vậy.
“Mày mẹ nó đứng lại cho lão tử!”
Hoàng Huyễn Thần ngồi xổm xuống ven đường chờ thối huynh đệ đến. Cuối cùng vẫn là tài xế kia không kiên nhẫn chờ được nữa, nói với Hoàng Huyễn Thần không lấy tiền cũng không sao. Hoàng Huyễn Thần chưa bao giờ thích thiếu nợ người khác, lấy từ cổ tay chiếc đồng hồ hàng hiệu tuần trước ba mới mua đưa cho tài xế.
Vào buổi chiều cùng ngày, Hoàng Huyễn Thần muốn thi chạy mười nghìn mét. Khoảnh khắc vận động viên đăng ký, lớp trưởng nhìn thấy hắn, tay cầm danh sách liền dừng lại một chút, sau đó ngây ngẩn cả người.
Hoàng Huyễn Thần ở trong lòng xuy một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn người nọ, liếc mắt một cái, hừ, mày chờ lão tử đó.
Không biết vì cái gì, hắn cam đoan người kia nhất định sẽ theo dõi hắn trong trận đấu, đứng ở vị trí xuất phát, đầu hướng nhìn lớp mình một chút. Khoảng cách hơn một trăm thước khiến mặt ai với ai đều nhìn không rõ, Hoàng Huyễn Thần lại cảm thấy chính mình có thể cảm giác tinh tường tầm mắt người kia đang hướng về đâu.
Tiếng súng vang lên, Hoàng Huyễn Thần cũng không biết phân tài cao thấp với ai nữa, cười lạnh một tiếng, tăng tốc chạy lên.
Trận đấu chấm dứt, Hoàng Huyễn Thần đứng thứ nhì, danh hiệu thứ nhất thuộc về một học sinh có sở trường đặc biệt về thể thao được giới thiệu vào trường.
Giáo viên với bạn học lớp họ đều vui mừng như điên, Hoàng Huyễn Thần được vây quanh bởi huynh đệ Nhất Bang, trở về như vị đại anh hùng kèm theo chiến thắng, uy phong lẫm lẫm hướng về phía sân lớp mình.
Lớp trưởng phải dựa theo cách cũ, thống nhất dùng chi phí lớp để mua nước suối cho các vận động viên dự thi. Phát nước đến chỗ Hoàng Huyễn Thần, Lý Long Phúc xoay cái nắp đưa tới trước mặt hắn, Hoàng Huyễn Thần dùng tay nhận lấy, nhìn thoáng qua người đứng trước mặt. Sau đó, hắn giương tay tiêu sái về phía sau, trực tiếp ném đi.
Nhìn biểu tình người trước mặt trong nháy mắt quả nhiên cứng đờ, trong lòng Hoàng Huyễn Thần nổi lên một trận vui sướng, trên mặt lại giả bộ lạnh lùng không chút thay đổi.
“Xin lỗi nha, hắc, tay run, không giữ được.”
Hắn cố ý dùng cái tay mà buổi sáng bị Lý Long Phúc cắn.
Một đám người tâm tình đang trào dâng , ai cũng không để ý tới cái sự tình trả thù trẻ con lúc nãy, một đống người hấp tấp tiếp tục đi tới lớp mình. Thời điểm Lý Long Phúc bắt hụt chai nước, Hoàng Huyễn Thần nhịn không được đắc ý khóe miệng giương lên.
Trả thù nho nhỏ này với Hoàng Huyễn Thần không có gì kỳ quái, hắn từ lớn đến bé chưa từng bị ai đó gây khó dễ. Kế hoạch của hắn nguyên bản không chỉ có vậy, chỉ là sau này, hắn chỉnh cậu ta như thế, có hay không tự rước phiền toái vào mình?
Bỗng dưng, hắn thoáng thấy cậu đi tới sân sau của lớp , khóe miệng vốn nhếch lên ai ngờ cứng lại.
Trong tay Lý Long Phúc cầm theo cái chai nước suối của hắn , yên lặng dừng lại ở hàng phía sau. Bởi vì cậu ta cúi đầu nên không thấy rõ biểu tình gì, nhưng mà thân ảnh dưới ánh nắng chiều lại nhỏ gầy như vậy.
Hoàng Huyễn Thần nhìn thấy cậu đi từng bước một đến, đem chai rỗng ném vào thùng rác đã quy định của lớp. Sau đó quay lại ngồi phía trước chỗ của hắn.
Tâm tình vui vẻ vì thi chạy được hạng nhì đã biến mất, trong lòng Hoàng Huyễn Thần không hiểu mà bốc lên một trận ảo não: Tại sao lại đi khi dễ một người nhỏ yếu như thế? Mẹ nó!
Dường như bởi vì trong nháy mắt bỗng mềm lòng, Hoàng Huyễn Thần liền yên lặng thu hồi ý niệm muốn trừng phạt tiểu tử kia lại. Từ đó về sau, cả hai người vẫn trở về cái kiểu cả đời không bao giờ qua lại với nhau.
Từ trước đến nay, Hoàng Huyễn Thần người này không mang thù, chuyện gì nói bỏ qua là sẽ bỏ qua . Chuyện đó hắn vốn đã quên, nếu không phải do phong thư tình này thì hắn đã không lôi mọi chuyện nhớ lại.
Chính là bây giờ đây, hai người đã trở thành bạn cùng bàn được một tuần rồi.
Hoàng Huyễn Thần học tập không tốt, thuộc loại nằm trong top 10 từ dưới đếm lên. Còn Lý Long Phúc? Thành tích học tập toàn bộ đứng thứ nhất, theo lý mà nói cả hai phải là một người ngồi ở trước bàn giáo viên, một người ngồi xổm ở góc tường mới đúng. Như thế nào lại cùng nhau ngồi ở bàn đầu?
Bởi vì ba Hoàng Huyễn Thần có tiền nha!
Mười ngàn bỏ trong phong bì đỏ gửi chủ nhiệm, chân bước ra khỏi văn phòng, giáo viên liền lập tức cười tủm tỉm đi lên lớp.
“Hoàng Huyễn Thần, về sau em ngồi bên cạnh Lý Long Phúc. Lý Long Phúc, Hoàng Huyễn Thần là người kém hiểu biết, làm bạn học phải giúp đỡ cho nhau, huống chi em là lớp trưởng, về sau phần học tập em phải trợ giúp cho bạn. Bài thi lần sau, cô hy vọng. . . . . .”
Hoàng Huyễn Thần một bên đem cái bàn đổi chỗ, một bên nhìn chủ nhiệm lớp nghiến răng ở trong lòng mắng một câu: người mẹ nó kém hiểu biết. . . . . .
Vì thế những ngày về sau, tuy rằng hai người vẫn không thể nào nói chuyện. Nhưng Lý Long Phúc thật sự bắt đầu phụ đạo hắn học tập, cho dù cả ngày Hoàng Huyễn Thần vẻ mặt xa cách. Mỗi ngày tới tiết tự học, Lý Long Phúc vẫn bám riết không tha, đem bài ghi chép đưa cho hắn. Mấy hôm trước, hắn đều đem vở lót ở cánh tay làm gối đầu ngủ, hôm nay đang muốn lấy vở làm thành cây quạt, lẩm nhẩm lại ngẫu nhiên thấy bên trong hình như kẹp vào một phong thư.
Tớ thích cậu, có thể thử kết giao với tớ được không?
Hoàng Huyễn Thần nhìn thư tình trước mắt, vẻ mặt âm tình bất định*.
*Âm tình bất định: Tinh thần không ổn định…
Nhớ lại mọi thứ, hắn hình như không đối xử tốt gì với người này, tại sao lại đi thích hắn?
. . . . . .
Vuốt nhẹ tóc trên đầu, khóe miệng lộ ra đường cong bất cần đời.
Chắc là bởi vì bộ dạng của mình rất đẹp trai đi.
*****
Chỉ là một chiếc truyện mà mình rất rất thích, dạo này đọc lại lại thấy hợp với Hyunlix quá nên edit lại đọc theo nhu cầu của bản thân thôi ạ, nếu nhóm dịch gốc không đồng ý thì mình sẽ gỡ xuống nhé!
🎫 20210305
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro