Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.


Với sự giúp đỡ của ân nhân, bà đỡ và cậu bé đã rời khỏi ngôi nhà gỗ trong khu rừng vắng, tiến về phía nhà của người đàn ông quyền quý. Con đường qua khu rừng tối tăm và vắng lặng, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, cả ba người nhanh chóng đến được một ngôi biệt thự to lớn, nổi bật giữa thiên nhiên hoang dã. Ngôi nhà có lối kiến trúc cổ điển nhưng không kém phần tráng lệ, được bao quanh bởi khu vườn rộng lớn với những cây cối xanh tươi và những luống hoa đầy màu sắc.

Người đàn ông đưa hai bà cháu vào nhà, nhẹ nhàng mời họ ngồi xuống ghế trong một phòng khách ấm cúng, ánh đèn từ những chiếc đèn chùm lấp lánh chiếu sáng không gian. Cậu bé, mặc dù mệt mỏi vì cuộc hành trình dài và lo lắng cho bà đỡ, vẫn không thể giấu nổi sự ngạc nhiên và tò mò về nơi ở sang trọng này. Bà đỡ cũng cảm thấy bối rối, không ngờ rằng họ lại được đưa đến một nơi xa hoa như thế.

Chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông ân cần lên tiếng:

"Thư giãn một chút đi, tôi sẽ cho gọi con trai tôi ra gặp các bạn. Cậu ấy sẽ giúp các bạn sắp xếp chỗ ở."

Cậu bé và bà đỡ nhìn nhau một lúc, chưa kịp đáp thì một người thanh niên bước vào phòng. Anh ta có vẻ ngoài sáng sủa, với mái tóc đen dày và đôi mắt sắc sảo. Anh ta mặc một bộ đồ lịch lãm, nét mặt mang một sự bình tĩnh, chững chạc. Đặc biệt, anh ta mang theo một vẻ uy nghiêm tựa như người thừa kế của gia đình quyền quý. Khi nhìn thấy người đàn ông, anh ta cúi đầu chào kính trọng rồi hướng ánh mắt về phía bà đỡ và cậu bé.

"Chào ông, chào bà và em," anh ta nói, giọng điềm đạm nhưng đầy sự tôn trọng. "Tôi là Hyunjin, con trai của ông. Rất vui được gặp các bạn."

Cậu bé cảm thấy một chút ngượng ngùng khi đối diện với Hyunjin. Mặc dù anh ta có vẻ thân thiện, nhưng cậu không thể không cảm thấy sự cách biệt giữa hai thế giới – một bên là gia đình quyền quý, còn bên kia là những người bình dân, sống vất vả trong khu rừng. Tuy nhiên, Hyunjin chỉ mỉm cười, không để lộ chút sự tự cao nào.

Bà đỡ cũng cảm thấy một chút bất ngờ trước thái độ của Hyunjin, và nhẹ nhàng cười đáp lại:

"Chào cậu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi."

Cậu bé đứng bên cạnh bà, nhìn Hyunjin với ánh mắt tò mò. Dù còn e dè, cậu vẫn cảm thấy một sự ấm áp từ con trai của ân nhân. Hyunjin tiến đến gần và ngồi xuống cạnh cậu bé, ánh mắt đầy sự quan tâm:

"Em không cần phải lo lắng," Hyunjin nói với giọng nhẹ nhàng. "Cha tôi luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn. Và gia đình tôi luôn hoan nghênh những người có lòng tốt như bà và em. Chúng tôi sẽ làm mọi cách để giúp đỡ các bạn."

Cậu bé hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi nghe những lời của Hyunjin. Anh ta không giống như những người quyền quý cậu từng nghe kể, những người lạnh lùng và chỉ coi mình là trên hết. Hyunjin dường như có một trái tim ấm áp, đầy sự nhân ái.

Sau khi giới thiệu, Hyunjin bắt đầu dẫn bà đỡ và cậu bé đi tham quan quanh ngôi nhà. Anh dẫn họ vào một căn phòng ấm cúng, đầy đủ tiện nghi, và giải thích rằng họ sẽ ở lại đây cho đến khi bà đỡ cảm thấy khỏe lại. Cậu bé có chút bối rối nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự chăm sóc và chu đáo từ gia đình Hyunjin.

Trong khi bà đỡ nghỉ ngơi, Hyunjin cùng cậu bé ngồi trò chuyện. Cậu bé chia sẻ về cuộc sống trong khu rừng, về bà đỡ đã chăm sóc cậu như thế nào, và về những khó khăn mà họ đã phải vượt qua. Hyunjin lắng nghe, ánh mắt không giấu nổi sự cảm thông.

"Em đã rất may mắn khi có bà đỡ bên cạnh," Hyunjin nói. "Cô ấy là một người rất tốt bụng. Và em cũng rất mạnh mẽ khi có thể vượt qua tất cả những khó khăn."

Cậu bé mỉm cười, cảm thấy như mình đã tìm thấy một người bạn thân thiện ở nơi xa lạ này. Anh em họ đã bắt đầu kết nối, và dù chỉ mới gặp nhau, nhưng cậu bé cảm thấy một sự an tâm lạ thường.

Cuộc sống mới bắt đầu mở ra trước mắt cậu. Mặc dù họ còn nhiều điều phải học và tìm hiểu, nhưng ít nhất, trong ngôi nhà này, họ đã tìm thấy sự bình yên và hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro