Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bé ơi

1.

hwang hyunjin ghìm chặt lee felix lại, dịu dàng hôn lên đôi môi đầy đặn của em, bàn tay dần dần luồn xuống dưới áo em, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon nhỏ. anh mút lấy môi dưới của felix rồi đẩy ngã em nằm xuống giường. sau đó...

...

kkami kêu thảm thiết vì bị em nằm đè lên!!! kkami theo bản năng mà ngoạm một miếng vào cánh tay felix, để lại dấu răng và vài giọt máu trên làn da trắng nõn của em.

đau thì có đau thật nhưng em vẫn chưa khóc, nhưng mà nhìn thấy hyunjin ôm kkami ra ngoài, bỏ mặc em ở lại thì nước mắt bắt đầu lã chã rơi không kiểm soát được.

lee felix lần đầu tiên cảm thấy giận dữ và trống rỗng, em mang chăn gối của mình qua phòng khách, khoá cửa lại rồi ngủ, mặc kệ hyunjin ở ngoài gõ cửa, hết lời dỗ dành.

việc hyunjin yêu động vật là điều rất quen thuộc đối với tất cả mọi người, em là người yêu của anh cũng không lạ gì. anh ấy yêu động vật đến mức đưa 5 con mèo đi lạc về nhà, lục tung các trang tìm mèo lạc lên để tìm chủ cho chúng.

vô tình đi dạo trong công viên và bắt gặp 7 em cún hoang, rủ lòng thương mà tha các ẻm đến bệnh viện thú y, gọi 50 cú điện thoại cho bang chan chỉ để năn nỉ anh nuôi chúng.

ngay cả mấy con cá còn sống trong siêu thị, hyunjin cũng mua về rồi mang ra sông phóng sinh, lúc đó ảnh còn lấy khăn giấy ra thấm nước mắt.

tình yêu động vật bao la của hwang hyunjin anh rất xứng được nhận giải nobel, tên tuổi đáng được lưu trong sử sách, sáng mãi các thế hệ sau, là tấm gương vàng bạc kim cương không thể vỡ và cũng không thể ố vàng hoen rỉ.

kkami là món quà mà ba mẹ anh tặng nên em cũng phần nào hiểu được anh yêu thương nó đến mức nào. nhưng mà sự tình càng ngày càng đi quá xa so với tưởng tượng của em.

ban đầu chỉ là những thay đổi nhỏ nhặt...

mỗi lần anh đi làm về, việc đầu tiên sau khi mở cửa chính là cưng nựng, chụt chụt thơm thơm, rủ rỉ những câu nói ngọt ngào êm dịu như là "có nhớ anh không", "hôm nay bé của anh muốn ăn gì nè". còn bây giờ, hyunjin còn chẳng thèm cho em một cái liếc mắt mà ôm lấy kkami, ngay cả khi em đứng trước mặt thì anh cũng lướt qua em như một cơn gió rồi đưa mắt tìm kkami.

trong mỗi bữa ăn, anh thường hỏi han công việc của em thế nào, đồng nghiệp có đứa nào gạ gẫm tán tỉnh em không để anh chạy qua choảng nó, vân vân và mây mây. còn bây giờ, 10 câu thì hết 11 câu anh nói về kkami, nói xong câu thứ 11 thì anh cũng ăn xong, nhanh nhẹn để chén vô bồn rồi chạy ra ngoài phòng khách. cả hai luôn ăn cùng nhau nhưng em lại luôn có cảm giác bản thân mình đang tàng hình, còn hyunjin là đang tự độc thoại nội tâm.

rồi sự việc càng ngày càng đi quá xa...

những ngày nghỉ ngày cuối tuần, cơm được đưa đến tận mồm, nước được đưa lên tận răng, nhấc tay nhấc chân cho anh dễ dàng thay quần áo cho em, cuộc sống nhàn hạ vui vẻ, ung dung kiêu sa như một vị quý phi. còn bây giờ chỉ mình em cô đơn nằm trên giường, bên cạnh chẳng còn anh, cũng chẳng còn những chiếc hôn hay vòng tay ấm áp vỗ về, ngay cả một câu chúc ngủ ngon cũng thật là xa vời. hyunjin đã qua phòng làm việc ngủ, ổ của kkami cũng ở đó.

mỗi sáng, khiến em tỉnh dậy không còn là câu nói ngọt ngào hay những nụ hôn sâu khiến em tắc thở nữa mà là tiếng chuông báo thức reo ing ỏi. những lần công ty có dự án lớn cần tăng ca và phải thức đêm để hoàn thành công việc, hyunjin cũng chẳng ở bên quan tâm, một câu hỏi han ngay cả mơ cũng không có.

đỉnh điểm chính là ngày hôm nay, người ta bảo có người yêu để "làm ấm giường", mà thế đeos nào nhu cầu sinh lí càng lúc càng kém chất lượng. không phải em nằm đè lên kkami thì những lần trước cũng là anh gạt em qua một bên. ngày trước thì cuốn lấy em không buông, còn bây giờ em lại có cảm giác hwang hyunjin muốn buông bỏ cuộc tình này vậy.

em biết rằng bản thân mình thật là nhỏ mọn ích kỉ khi ghen tuông với một chú chó. nhưng mà thực sự rằng em rất mệt mỏi, em cần những câu động viên an ủi, em cần một vòng tay ấm áp, em cần một bờ vai vững chãi để tựa vào, em cần hwang hyunjin. sự lạnh lùng của anh không còn khiến em ghen tuông như trước nữa mà em dần có suy nghĩ lệch lạc "có phải hyunjin chán em rồi hay không?"

cuộc sống vật chất vô cùng đầy đủ, dọn dẹp hay nấu ăn cũng là cả hai chia sẻ với nhau, phía gia đình hai bên cũng không phản đối, tình yêu của cả hai quá êm đẹp nên em cũng lo sợ có ngày anh chán ngán. kkami cũng có lẽ chỉ là cái cớ để anh chuẩn bị xoá em khỏi cuộc đời anh.

sáng ngày hôm sau là thứ 7, như thường lệ mà em tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân, mặc lên người chiếc áo phông trắng và quần jean đơn giản, đi bệnh viện chích dại không phải đi biểu diễn thời trang nên không cần phô trương. nhưng rồi em nghĩ ngợi một hồi, sau đó thay ra một chiếc áo sơ mi sọc caro màu xanh dương và đen, tóc vuốt keo tạo kiểu tỉ mỉ. xác định bản thân đẹp trai chói loá rồi em mở cửa phòng khách, cầm lấy ví tiền, đi giày rồi bước thẳng ra ngoài, không chừa ánh mắt nào cho con lạc đà kia.

ông đây đi trêu hoa ghẹo nguyệt cho ngươi tức chết!!!

2.

hwang hyunjin vô tội thì cũng vô tội, mà có tội thì cũng có tội.

lúc mới mang kkami về, nhóc con chỉ nhỏ tí tẹo, bông bông xù xù đáng yêu vô cùng. không chỉ anh cũng cưng kkami mà felix cũng có vẻ rất thích nhóc con.

anh biết anh quan tâm kkami hơi nhiều nhưng là bởi vì nhóc con khá khó nuôi chứ không có chuyện tình nhạt tình phai. lee felix là bé người yêu của anh, kkami thì chỉ là kkami, nhóc cũng là món quà của ba mẹ nên anh cũng không thể nhẫn tâm hạ thủ, cho vào nồi nấu canh được.

anh nhiều lúc còn có ảo giác felix chán nản với con lạc đà phiền phức như anh, trên bàn ăn, anh nhiều lần giả vờ nói về kkami. với tính tình của em thì anh nghĩ chắc chắn em sẽ ghen tuông lồng lộn lên, quyết tâm phải đem kkami đi cuộn với lá mơ chấm mắm tôm hay cho vào nồi lẩu uyên ương. vậy mà felix vẫn cứ ậm ừ, nhiều lúc còn không phản ứng lại, không khí kì quái khiến anh cũng không muốn nán lại nữa.

sau đó dường như em chán anh thật sự, cơm ăn cũng qua loa rồi cứ ở lì trong phòng. anh đâu có mặc áo vàng cầm lược đâu, anh không hề tàng hình! thế là anh cũng dọn qua phòng làm việc ngủ để cho em không gian thoải mái.

ngày hôm qua khi cả hai đang hành sự thì kkami ré lên, anh sợ lại đạp phải nên mang nhóc đi nhốt vô lồng. mà thế éo nào nhốt xong, quay lại thì đã thấy em chạy vô phòng khách rồi khoá trái cửa lại. sáng nay anh gọi nhưng em cũng lười phản ứng, trực tiếp bỏ đi.

mắt thấy bé người yêu vuốt keo tạo kiểu tóc, sơ mi kiểu không cài cúc đầu tiên mà để phanh ra, khoe xương quai xanh quyến rũ. ăn mặc bảnh choẹ thế này chắc chắn là muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt để làm anh tức chết đây!

lủi thủi đi theo em, tưởng rằng bé đi đâu dẩy đầm, thì ra đi đến bệnh viện. thấy em đăng kí chích dại thì hwang hyunjin mới dại ra. đêm qua chắc chắn kkami đã cẩu xực em, rồi anh lại bỏ ra ngoài. không cần biết là trong thời gian qua có chuyện gì nhưng trước hết là anh sai rồi.

3.

"bé uống nước đi"

nhìn felix ngốc nghếch ôm rj trong lòng, ngồi cách xa anh một khoảng mà biểu tình. anh quay sang nhìn kkami đang nằm phơi nắng ngoài cửa sổ, nhóc con mập đến mức lật người cũng chật vật, dáng vẻ tròn trịa cao sang quý phái như bậc quý phi được sủng lên tận trời. lại quay sang nhìn bé người yêu gầy hẳn đi một vòng, chiếc cằm cũng nhọn hoắt, bọng mắt vừa to vừa đen, da cũng xanh xao.

hwang hyunjin hối hận vô cùng, vậy mà lần trước còn sure vcl với mẹ felix sẽ chăm bẵm em thật tốt. mang kkami đi gửi cho bố mẹ, lấy đại lí do công ty đang mở rộng thêm chi nhánh, bận rộn nên không thể chăm sóc. anh cũng không nói khi nào sẽ mang về.

ôm bé người yêu vào lòng, dịu dàng thơm lên những đốm tàn nhang xinh đẹp. hwang hyunjin thủ thỉ những lời ngọt ngào xoa dịu em đôi chút, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung đưa đến trước mặt em.

"anh là hwang hyunjin, năm nay 26 tuổi, hiện tại đang làm CEO, lương tháng đủ để nuôi felixie cả đời, trái tim cũng chỉ có felix. anh biết mình còn nhiều thiếu sót và quá khứ cũng không đẹp đẽ nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để cải thiện lại. felixie có thể tha thứ cho anh và đồng ý kết hôn với anh không?"

nhìn tròng mắt đẫm nước của em, rồi lại thấy felix cục súc giựt chiếc hộp trong tay anh, lấy chiếc nhẫn khắc tên felix đeo cho anh rồi quăng chiếc nhẫn còn lại vào người anh. đôi môi dẩu dẩu lên lầm bầm.

"là anh gả cho bé chứ bé không gả cho anh đâu... đúng thế... là anh gả cho bé..."

người lớn hơn hạnh phúc cười tít mắt, đeo chiếc nhẫn lên tay bé người yêu, chụt chụt lên đôi môi đang dẩu lên.

"là anh gả cho bé, là anh yêu bé nhất, bé ơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro