15
- Đừng khóc... Tôi xin lỗi, nếu cậu không muốn chia sẻ cũng không sao hết...
- Không, tôi muốn nói mà.
Hyungwon cố gắng ngăn mình không sụt sịt nữa. Cậu đã đặt một niềm tin vào Wonho, một niềm tin mà chỉ Wonho mới có thể có được nó từ Hyungwon. Hyungwon cảm thấy bờ vai của Wonho thật an toàn, ấm áp và vô cùng dịu dàng, ừm.. Cả mùi hương của Wonho nữa, thật dễ chịu. Cậu hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu câu chuyện, cậu đã sẵn sàng để chia sẻ nó cho Wonho rồi:
- Ngày tôi chỉ mới 4 tuổi, umma và appa đã đưa tôi đi chơi. Lúc đó appa là một người rất vui tính, chứ không như bây giờ, điềm đạm và khó gần. Tôi chỉ nhớ, lúc đó tôi đang chơi rất vui ở một chiếc cầu trượt, rồi một gã đeo khẩu trang đen, trùm kín từ đầu đến chân, chạy ngang qua trước mặt tôi, và... dùng một con dao phi thẳng vào tôi. Lúc đó, mẹ tôi đang đứng cạnh tôi, và bà đã..
Hyungwon hơi ngừng lại, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài xuống trên gương mặt xinh đẹp của cậu. Wonho thấy lòng mình quặn thắt lại. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hyungwon, anh cũng không hiểu nổi sao lúc đó mình lại có gan làm thế nữa, chỉ biết mùi hương của Hyungwon thật quyến rũ và Wonho chắc chắn rằng đây là mùi hương yêu thích nhất của anh.
- Cậu không sao chứ?
- Không sao, để tôi nói nốt... Mẹ tôi đã... lao ra và đỡ mũi dao đó hộ tôi.
- Tôi vô cùng xin lỗi, Hyungwon à...
Hyungwon đã gục đầu vào vai Wonho khóc rưng rức, và có vẻ như câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Hyungwon ngừng lại, những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn dài trên má cậu. Hình ảnh đó... Mẹ cậu người đẫm máu nằm trên nền sân chơi lạnh lẽo, cả đời cậu sẽ không bao giờ quên được. Những lời mẹ đã nói với cậu, cũng không thể nào quên được. Đây là lần đầu tiên Hyungwon nhắc đến mẹ mình, sau 18 năm sự việc xảy ra.
Wonho không hề biết cách dỗ dành người khác, cũng không biết cách an ủi và thế nào là hành động thân mật. Bởi một lẽ anh đã cho những việc như thế ra khỏi cuộc sống của anh từ đầu rồi. Chỉ đến khi, Hyungwon trưởng thành, Wonho mới hiểu sơ được những thứ như thế...
- Tôi rất tiếc về mẹ cậu... Đừng khóc nữa Hyungwon.. Cố lên.
Wonho vẫn để Hyungwon ngả đầu vào vai mình, tay vuốt nhẹ mái tóc cậu. Wonho càng ngày càng khẳng định mùi hương của Hyungwon là mùi thơm nhất trên thế giới này và là mùi hương anh yêu thích nhất thế giới.
- Cảm ơn, Wonho ah.
- Vì sao?
- Vì tất cả... Vì đã giúp tôi dám nhắc lại chuyện của umma, tôi đã không nói với ai về chuyện đó, ngoại trừ Youngjae và anh.
- Tôi mới là người nên cảm ơn cậu chứ.
- Tại sao? - Hyungwon ngạc nhiên.
- Vì đã tin tưởng tôi, mở lòng với tôi. Tôi rất tôn trọng điều đó.
Hyungwon rúc sâu người vào người Wonho hơn, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tay Wonho vẫn đang choàng qua vai Hyungwon, kéo cậu lại gần hơn. Hyungwon mỉm cười:
- Cảm ơn vì đã cho tôi dựa vào bờ vai ấm áp này. Cảm ơn đã bảo vệ tôi trong suốt 14 năm qua, Wonho...
Hyungwon cười khúc khích, khiến Wonho cũng bất giác cười theo khi nhìn gương mặt đáng yêu của Hyungwon. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Wonho cười ra tiếng.
Bỗng điện thoại Wonho rung lên. Ông Chae gọi. Wonho tạm thời tách ra khỏi Hyungwon, bắt máy:
- Dạ, thưa Chủ tịch. Uhm, tôi hiểu, tôi sẽ tới đón cô ấy... Vâng, tôi hiểu thưa Chủ tịch...
Wonho cúp máy, quay sang nhìn Hyungwon bằng ánh mắt biết lỗi. Anh hiểu mình không nên phá hỏng khoảnh khắc này, vì hiếm khi cả hai mới đi với nhau được như vậy. Nhưng Chủ tịch đã đích thân gọi điện, nói là bây giờ hãy tới đón Park Jihyo để ăn tối. Quyết định có kết hôn hay không là do Park Jihyo quyết định.
- Appa nói gì vậy?
- Xin lỗi Hyungwon, nhưng Chủ tịch nói tôi cần phải đi đón tiểu thư Park ngay bây giờ...
Sắc mặt Hyungwon chợt tối sầm lại. Sao lại cướp mất khoảnh khắc này của cậu cơ chứ? Đồ họ Park đáng ghét! Hyungwon biết đây là điều không đúng, nhưng cậu vẫn không ngăn mình khỏi ghen tuông với cô tiểu thư Park kia.
- Hừ! Đi thì đi luôn đi, tôi bảo appa cho anh nghỉ việc để đi chơi thoả thích với Park Jihyo luôn.
- Hyungwon, tôi xin lỗi...
- Anh cứ đi với cô ấy đi, chắc là không cần tôi nữa đúng không?
- Hyungwon à...
Wonho vòng tay ôm lấy Hyungwon từ sau lưng, nhẹ nhàng khiến tim Hyungwon bỗng lệch nhịp. Anh thì thầm vào tai Hyungwon những lời chân thành nhất, vì Wonho đâu có biết nói những lời đường mật, thậm chí anh còn rất vụng về trong bất cứ gì liên quan đến tình yêu kia. Vậy nên tất cả hành động hay lời nói của Wonho đều là rất thật...
- Hyungwon, không ai có thể thay thế vị trí của cậu trong tim tôi đâu. Tôi vĩnh viễn không bao giờ cần ai khác ngoài Chae Hyungwon cả... Kể cả có một, hay một trăm Park Jihyo đi chăng nữa thì vị trí của Chae Hyungwon, cũng không thay đổi trong tim của Shin Wonho, tôi hứa đấy.
Hyungwon cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên sau lời nói của Wonho. Cậu biết Wonho không phải loại sến súa, dễ dàng buông ra những lời mật ngọt được, Wonho là người sống nội tâm. Và Hyungwon thật sự thấy cảm động sau lời nói và hành động của Wonho tối hôm ấy. Wonho thì cũng thừa hiểu cậu thiếu gia chỉ giận dỗi vô cớ chứ thực chất Hyungwon là người rất hiểu chuyện, chuyện gì đúng thì cậu sẽ không bao giờ phá đám hết.
Shin Wonho lại một lần nữa bước gần hơn tới trái tim của Chae Hyungwon rồi...
.
.
.
- Anh là Shin Wonho?
Jihyo bước xuống xe, cô mặc trên người bộ váy có hoạ tiết đơn giản nhưng vẫn tôn lên dáng người thon thả của mình. Điểm đặc biệt trên gương mặt Jihyo là đôi mắt to và rất đẹp, khiến người ngoài nhìn vào đôi mắt ấy có cảm giác như đang lạc giữa một bầu trời đầy sao vậy.
- Uhm, cô là Park Jihyo đúng chứ?
Wonho đỡ Jihyo xuống xe theo phép lịch sự, sau khi nhận được cái gật đầu nhẹ từ Jihyo. Ở cự li gần, Wonho càng nhận ra Jihyo rất xinh đẹp, tim anh hơi đập nhanh lên nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại được, điều quan trọng còn ở phía trước là cuộc nói chuyện của hai người. Cả hai cùng bước vào nhà hàng sang trọng, nơi ông Chae đã đặt sẵn bàn cho hai người.
- Giới thiệu lại nhé, tôi là Park Jihyo, rất vui được gặp anh!
- Tôi là Shin Wonho, vệ sĩ của thiếu gia Chae, cũng rất vui được gặp cô.
Hai người đều mỉm cười, trao cho nhau cái bắt tay thân mật. Trong suốt quá trình ăn, hai người nói chuyện không quá nhiều, vì Wonho khá là kiệm lời. Nhưng cả hai đều nhận thấy họ khá là hợp nhau, Jihyo hoàn toàn chấp nhận việc Wonho là người kém cởi mở, nhưng tốt tính. Tóm lại mọi việc đều ổn thoả.
- Wonho này, tôi có thể hỏi anh một câu được không?
- Cô cứ nói.
- Nếu kết hôn với tôi, ừm.. Anh thấy mọi việc có tốt không? Ý tôi là, anh có muốn kết hôn với tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro