爱你爱一生我爱你
ánh nắng le lói qua ô cửa sổ phòng ngủ vào một buổi sáng chủ nhật se lạnh đánh thức donghyuck khỏi giấc ngủ say. nó di chuyển và xoay người ngủ ở phía bên kia trong khi tay nó tùy tiện đặt xuống khoảng trống bên cạnh để kéo người yêu lại gần mình. Nhưng trước sự thất vọng của nó, tay nó không tìm thấy gì ngoài khoảng không.
em đi công tác à? đã đi rồi sao?
câu hỏi trong suy nghĩ lướt qua nó như một cơn gió lạnh mùa đông. như cái lạnh đã tìm đường len lỏi khắp người lên tận tim và đã lắng sâu. kéo trái tim nó xuống, bóp nghẹt nó với nỗi buồn cùng cùng một chút đau khổ và tức giận.
tại sao công việc của em không thể hoãn lại? nó càu nhàu, không thể chấp nhận được khoảng cách giữa nó và em. khoảng cách cũng không lớn, nhưng hầu như sáng nào thức dậy trên chiếc giường lạnh lẽo trống trải chắc chắn khiến nó cảm thấy khoảng cách xa khỏi tầm với.
việc nhận ra rằng đó là một buổi sáng chủ nhật và người yêu của nó thực sự rời khỏi nhà để đi làm khiến nó rơi vào trầm tư. sự kết hợp của buồn, giận vẫn len lỏi sâu trong nó như một cơn ác mộng. mắt nó vẫn nhắm nghiền, không chịu mở ra để nhìn thấy chiếc đệm trống có họa tiết hoa lá khổng lồ mà chính tình yêu của nó đã chọn. sau một phút đau khổ, mà cảm giác như đã lâu, nó nhận ra rằng nó không nên nghiền ngẫm về việc đó và làm cho đồng nghiệp hoặc học sinh của nó rõ ràng một cách khó hiểu - khi nó đi làm - về việc nó đã có một buổi sáng khó khăn. nó không muốn đến trường, đứng trước lớp và khiển trách học sinh của mình mỗi giây chỉ vì buổi sáng của nó không có những cái chạm nhẹ từ em.
và vì vậy, với một cái cau mày lớn trên khuôn mặt, donghyuck thức dậy. mái tóc đen dài của nó rối bù và tóc mái che đi đôi mắt của nó. nó thích cách mái tóc rũ theo cách này, việc đó ngăn ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt nó. nó lết chân vào nhà vệ sinh, đánh răng và sau vài phút, nó bước ra, vẫn còn cảm thấy chán ngán.
nó ngả đầu ra sau rên rỉ và đi đến chiếc bàn cạnh giường để lấy điện thoại. khi sự chú ý của nó cuối cùng cũng rơi vào ngày ghi trên chiếc điện thoại, nó đã rất ngạc nhiên.
"hôm nay là chủ nhật! " nó nhảy tưng tưng trên ghế. và một nụ cười đẹp nở trên làn da sạm đen của nó khiến nó tỏa sáng dưới ánh nắng như một hoàng tử lộng lẫy.
lần này như một làn sóng ấm áp chạm vào cơ thể nó. cảm giác mùa xuân, hơi không quen thuộc vì đã lâu rồi nó không cảm nhận được niềm hạnh phúc ngớ ngẩn này. suy nghĩ hơi bị kéo ra xa khi nó ngay lập tức thắc mắc về vị trí của em. khi nó nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của nó đang đậu bên ngoài ngôi nhà nhỏ tự thuê của tụi nó, cửa mở và một thân hình nhỏ bé ngồi bên trong. sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt donghyuck và ngay lập tức nó đứng dậy chạy xuống cầu thang khao khát được chạm vào người yêu và cũng chất chứa biết bao câu hỏi.
"jun?" nó gọi em, dụi dụi đôi mắt vẫn chưa quen với ánh nắng chói chang. "cậu đang làm gì vậy?" nó cúi xuống, nhìn vào trong xe và thấy người yêu đang nhìn lại nó hơi ngạc nhiên như thể em không mong đợi nó. em nhìn đồng hồ và nhìn lại donghyuck, vẫn còn ngạc nhiên.
"sao cậu dậy sớm thế?" em hỏi nó, phớt lờ câu hỏi của donghyuck.
nhưng câu hỏi đó không đi vào trong đầu donghyuck. đôi mắt của nó đang quan sát người yêu của mình và sự thật là em đang ngồi bên trong chiếc ô tô nhỏ, với những bức vẽ acrylic của em nằm trên bảng điều khiển, ngón tay cái của em thò ra khỏi lỗ trên tập vẽ và chiếc áo sơ mi trắng đơn giản của em có sơn acrylic màu xanh dương, xanh lá cây và vàng trên đó.
"renjun-à, thật đấy...cậu đang làm gì vậy?" donghyuck cười, phớt lờ renjun. thật ngớ ngẩn... renjun đang ở đây với sơn khắp người, em trông thật nhỏ bé, giống như một đứa trẻ tám tuổi đang loay hoay với những bức vẽ như lần đầu tiên em nhìn thấy những thứ đấy. giống như em bị mê hoặc khi cố gắng vẽ lên mọi thứ em nhìn thấy.
"à," em rên rỉ. "cậu không được xem thứ này!" em nói, đặt cọ vẽ xuống bảng màu. em bàn tay còn lại của mình và đưa lên mặt donghyuck, đẩy nó ra khỏi xe.
bàn tay của em cũng vậy, phủ đầy sơn.
"ew," giọng donghyuck phát ra nghèn nghẹn trong tay renjun. nó chống cự và bỏ tay ra khỏi mặt. "tay của cậu có sơn trên đó," nó nhăn mặt. "Ơ."
"chà, tớ đang vẽ tranh, cậu có muốn tay tớ được phủ màu vàng nóng chảy hay gì đó không?"
"tranh gì?" nó hoang mang hỏi. "dấu gạch ngang này?" nó nói, chỉ vào bảng điều khiển.
nó thầm nhớ những việc làm của renjun giữa sự bối rối của em. đôi vai nhướn cao, hai tay đặt ở hai bên eo, tay trái vẫn cầm bảng màu theo kiểu không thoải mái nhất, cái mày cau lại sâu thẳm, hai má phồng lên và đôi môi mỏng tạo thành một đường thẳng mỏng manh — tất cả những đặc điểm đó hoàn toàn cho thấy vẻ nghiêm túc chết người của em. và donghyuck không thể không cười nhẹ.
"và tớ không thể coi cậu là nghiêm túc với khuôn mặt đó được, thương mến, cậu biết mà."
và rồi renjun để bản thân thua cuộc trong cơn tức giận - một trò đùa khá khôi hài, mà donghyuck biết rất rõ. "Vào nhà đi donghyuck," em nói và quay trở lại xe, đóng sầm cửa lại.
donghyuck đứng đằng sau hơi há hốc miệng, định xin lỗi và giải thích, nhưng renjun đã quá nhanh. nó gõ cửa kính xe nhưng renjun không nhúc nhích. khi nó gõ cửa liên hồi, renjun vội quay lại nhìn. mặc dù nó không thể nghe thấy nhưng với cái mũi hơi chun lại, rõ ràng là em đã rít lên giận dữ.
renjun kéo cửa sổ xuống và donghyuck bịt tai nó lại, nói lời xin lỗi.
"tốt thôi, vẽ tất cả những gì cậu muốn, nhưng hãy để tớ vào!"
"để làm gì?"
"tớ nhớ cậu," nó thừa nhận. nhưng đôi mắt của renjun dán chặt vào màu sơn và bảng điều khiển, em quá tập trung để nghe thấy nó.
donghyuck cảm thấy mặt mình nóng bừng vì vô tình thốt ra câu bộc lộ cảm xúc thật của mình. một phần trong nó cảm thấy sẽ bị từ chối và một phần khác muốn mắng mỏ em vì đã không dành thời gian cho nó khi tất cả những gì họ có là một ngày chủ nhật. nhưng nó cũng biết rằng bạn trai của nó cũng chỉ có chủ nhật để làm việc theo sở thích của em và vì vậy nó quay vào nhà như một đứa trẻ không đạt được điều mình muốn.
donghyuck nghĩ sẽ dành vài giờ tới để dọn dẹp nhà cửa, nhưng renjun đã làm việc đó rồi. lau chùi dụng cụ nhà bếp, renjun cũng đã làm việc đó. đồ cần giặt đã có sẵn trong máy giặt.
có phải em đang cố gắng bù đắp cho việc không làm việc nhà mỗi ngày trong tuần? nó thắc mắc.
nhưng cuối cùng, nó thở dài, tắm rửa sạch sẽ rồi trở lại phòng khách và nhìn xung quanh.
nó đói nhưng nó không muốn nấu bất cứ thứ gì. nó quyết định đợi bạn trai của mình và sau đó có thể nấu ăn cùng nhau. và thế là nó thả người xuống ghế và bật tivi lên. dù dán mắt vào tivi nhưng suy nghĩ của nó vẫn hướng về renjun. nó nhìn từ cửa sổ với hy vọng rằng renjun sẽ sớm xong việc. nó đếm 100...500...1000, nhưng renjun vẫn không ra.
mặt trời chiếu sáng mỗi giây một sáng hơn, làm cho bề mặt của chiếc xe tỏa sáng. Khi đồng hồ điểm 10, nó đã lo lắng.
có phải em đang bị thiêu nóng bên trong xe?
nó muốn đi kiểm tra em rất nhiều nhưng nó buộc bản thân không được làm thế. nó không mong bị từ chối và đẩy ra xa một lần nữa.
nó không biết liệu renjun có cảm thấy nóng nực bên trong xe hay không nhưng nó biết rằng bản thân mình đang bị thiêu đốt vì đói. vì vậy, nó tắt tivi và đi vào bếp để làm một bữa sáng nhẹ sẽ giúp nó duy trì khoảng một giờ tới. và khi nó đặt chảo lên bếp, bật lên và quay lại để lấy một quả trứng từ tủ lạnh, nó giật mình khi thấy renjun đang đứng phía sau mình.
em đứng yên lặng và tim donghyuck đập nhanh đến mức nó có thể nghe thấy nhịp đập thình thịch bên tai. nó thậm chí không biết khi nào em bước vào trong, hoặc những gì em đang làm ở đó. chiếc áo phông trơn màu trắng của em dài đến đầu gối và được nhúng đầy màu sắc.
"gì vậy trời?! jun cậu —"
và trước khi nó có thể nói xong, renjun đã kéo nó ra ngoài.
"tớ đang làm món trứng tráng!" donghyuck cố nói.
"quên món trứng rán của cậu một tí đi," renjun nói lại.
donghyuck nhìn thẳng vào khuôn mặt phấn khích của em và không muốn nói lại bất cứ gì. nụ cười của em không cho phép nó nói bất cứ điều gì. em chỉ và nói: tạm dừng, nhìn chằm chằm và ngưỡng mộ tớ đi.
và donghyuck làm giống lời em nói. nó tạm dừng mọi suy nghĩ của mình, nhìn chằm chằm vào em và mỉm cười đầy ngưỡng mộ.
Khi renjun cuối cùng cũng dừng lại ở ô tô, em ra hiệu cho nó nhìn. và trên bảng điều khiển, có một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. bầu trời trong xanh lấp đầy bằng những áng mây bồng bềnh, có núi có sông, hai bên bức tranh có cây cối to lớn, ánh nắng chiếu vào cảnh vật thật đẹp.
donghyuck lại làm điều như trước đó. tạm dừng, nhìn chằm chằm và ngưỡng mộ bức tranh.
"cậu có thích nó không?" renjun hỏi. em nhảy nhót trên đôi chân của mình, chờ đợi câu trả lời. "nói mau, đồ khốn! tớ cần đi vệ sinh!"
donghyuck cười. khoảnh khắc đó thật tuyệt vời, giống như hiện thân của thần linh. renjun dù hối cọc nhưng có một tâm hồn đẹp đẽ từ trong ra ngoài – em là tất cả những gì nó muốn, và giây phút đó, nó biết rằng nó muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với em.
và thay vì trả lời, nó hơi cúi xuống, đặt mặt nghiêng của mình lên người kia và kéo em vào một nụ hôn nhẹ nhàng.
chà, donghyuck đã mong chờ điều này biết bao.
nhưng nó không kéo dài, chỉ trong vài giây. renjun lùi lại, cười thật tươi như thể đã biết câu trả lời rồi chạy vào nhà bỏ lại donghyuck đang cười ngặt nghẽo phía sau.
khi renjun trở lại, em đã tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc gọn gàng hơn. em mặc quần đùi và áo hoodie rộng mà em lọt thỏm trong đó. họ có một bữa sáng thịnh soạn và sau đó nằm dài trên chiếc ghế dài trong khi tivi đang phát ra tiếng về một... chương trình — hoặc bộ phim — hoặc thứ gì đó mà donghyuck ít chú ý nhất.
nó không để người thương của mình rời xa nó và rúc vào người em từng giây như thể renjun sẽ đi công tác trong cả tháng tới để lại nó một mình ở nhà.
và chủ nhật kết thúc nhanh như usain bolt và nó nhanh đến mức chưa kịp tận hưởng gì hoặc thậm chí không nhận ra được việc đó. nhưng tất cả những gì nó nhận ra là anh ấy không muốn nhiều hơn nữa.
"tớ cũng nhớ cậu," là điều cuối cùng renjun lầm bầm trước khi chìm vào giấc ngủ.
chà, nếu chỉ đợi đến chủ nhật có nghĩa là nó sẽ được nghe renjun nói rằng em nhớ nó, và nó sẽ chờ đợi điều đó như thể hơi thở cuối cùng của nó phụ thuộc vào lời nói đó.
và rồi trong chớp mắt, thứ hai đến. donghyuck thức dậy với phía bên kia giường đã trống không, bữa sáng đã được chuẩn bị và bữa trưa đã được dọn sẵn. nó nhìn xung quanh khi lái xe đến văn phòng của mình và cảm thấy hạnh phúc. vì những dự án dày đặc mà donghyuck đã không nhận ra rằng mặt trời đã vẫy tay tạm biệt một ngày. khi nó lái xe về nhà, nó lại nhìn phong cảnh, mong muốn được rúc vào vòng tay của bạn trai mình.
nó về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ và thấy renjun đang làm việc trên máy tính xách tay của em. nó đi đến tủ lạnh lấy ra hai chai coca. nó đưa một chai cho renjun và ngồi cùng em để rúc vào cổ của em. ngày thường như sống trong một vòng lặp nào đó và khoảng thời gian nó và renjun ôm nhau trong im lặng như thế này là khoảng thời gian tuyệt vời nhất. họ đã quá mệt mỏi để chia sẻ bất cứ điều gì, dù sao thì thế giới và sự hối hả của xã hộ cũng quá ồn ào đối với họ và loại bỏ nó vào những lúc như thế này là một liệu pháp.
vào những ngày khi renjun có deadline ở văn phòng, donghyuck sẽ nhanh chóng đứng dậy. nó lao vào công việc ngay sau khi chuẩn bị đồ ăn cho người yêu. nó nấu ăn cho em khi em về muộn và mong những ngày cuối tuần sớm đến.
những ngày cuối tuần mất rất nhiều thời gian để đến và bay đi như làn gió nhẹ. nhưng vào những ngày đó, họ hôn và hôn cho đến khi không thể cảm nhận được gì của nhau nữa.
họ nói chuyện và la hét cho đến khi không thể cảm nhận được miệng và cổ họng của mình nữa.
họ nói về tương lai, xung quanh họ, một đồng nghiệp khó chịu nào đó và tự hỏi tại sao họ không thể thoát khỏi thói quen này và chạy trốn vào núi cho đến khi họ không còn ai ngoài nhau.
tuy nhiên, đại dương không phải lúc nào cũng ổn định. đôi khi thủy triều ngày càng cao hơn cho đến khi nhấn chìm và hút linh hồn bạn đi.
vào những ngày nó và em có bất đồng, vào những ngày hai người ngủ trong phòng ngủ riêng biệt và vào những ngày ai đó làm bữa sáng hoặc ăn tối trước, không bận tâm để lại hương vị tình yêu trong đó, và vào những ngày đó, donghyuck nhìn vào bảng điều khiển ô tô của mình và muốn kéo thứ đó ra khỏi nó và ném xuống hố của đại dương.
nhưng nó chỉ nhìn chằm chằm vào vô lăng, tự hỏi ... nếu đó là kết thúc thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu đó là cơn sóng thần đang chờ chực để làm hỏng mọi thứ họ đã xây dựng?
và tất cả, cuối cùng, việc đó dẫn đến nước mắt và tiếng nức nở ...
nó trở về nhà với cảm giác trống rỗng, bị cuốn trôi, không có hạnh phúc và hai người chỉ nhìn chằm chằm vào nhau. đặt câu hỏi tại sao họ lại để cảm xúc chiếm lấy mình.
và hai người chọn nói ra nói ra, ôm nhau thật chặt như thể không có cơn sóng thần nào có thể cuốn trôi họ hoặc thậm chí cố gắng đẩy lùi mọi thứ họ đã xây dựng cho nhau.
"ngôi nhà này không khiến tớ cảm thấy như ở nhà, jun..." một ngày nọ, donghyuck cho renjun đi chơi.
renjun ngước nhìn nó, đặt hai tay lên má người kia, âu yếm. "chúng ta vẫn cần thời gian, Hyuck."
donghyuck nắm lấy tay vào và hôn vết bớt của em. "tớ không muốn chờ đợi. tớ muốn chúng mình kết hôn ".
và lúc đó, renjun tê cứng. họ đã có cuộc trò chuyện này hàng triệu lần. họ nói về việc họ muốn có bao nhiêu vật nuôi, họ muốn có bao nhiêu đứa trẻ, loại nhà nào, loại cây nào và tất cả những thứ đó. và bây giờ chuyện đó đang xảy ra, donghyuck biết renjun đang rất ngạc nhiên. nhưng em đã rất sẵn sàng.
ngày đến, khi họ đứng trên lối đi mặc đồ trắng, khi họ hôn nhau trước mặt tất cả gia đình, bạn bè và linh mục. khi họ đi tuần trăng mật ... và cuối cùng khi họ có được một ngôi nhà mới ...
và sau đó donghyuck cuối cùng cũng cảm thấy như ở nhà.
cảm giác như ở nhà với renjun, với những bức tranh của em treo trên mọi bức tường trong mỗi phòng.
chiếc xe cũ nhỏ bé của hai người, giờ đã bị vứt xó từ lâu, đang ngồi trong nhà để xe của họ khi họ nhận được một chiếc mới. cảm giác như cuộc sống đang trôi chảy theo đúng cách mà họ đã lên kế hoạch.
"cậu biết đấy," donghyuck bắt đầu, ném bỏng ngô vào miệng. "khi chúng ta già đi, tớ luôn muốn làm một việc."
bên cạnh nó, renjun cũng có một bát bỏng ngô cho riêng em. em nhìn Donghyuck trầm ngâm.
"rằng tớ muốn bấm chuông cửa và chạy nhanh trước khi cậu mở cửa. và khi tớ làm vậy, cậu sẽ không tìm thấy ai và cậu cáu kỉnh đóng cửa lại với suy nghĩ đó là một đứa trẻ ngớ ngẩn nào đó. và tớ sẽ làm điều đó nhiều lần cho đến khi cậu phát hiện ra rằng đó là tớ ".
khuôn mặt xinh đẹp của renjun rơi vào tình trạng khó chịu. và donghyuck đã cười trước cái nhìn đó. em lấy một miếng bỏng ngô và ném vào donghyuck, lắc đầu.
"cậu thật điên rồ," em nói. donghyuck tự mình lấy một vài miếng bỏng ngô và ném chúng trở lại em, kiểm tra sự kiên nhẫn của em. Nhưng các đòn phản công của renjun đến nhanh chóng, giống như những bước đi của một con ma đang lơ lửng.
renjun không bỏ cuộc cho đến khi ném toàn bộ bát bỏng ngô về phía bên donghyuck cho đến khi em nhận ra rằng mình đã lãng phí bỏng ngô. donghyuck bỏ cuộc, đặt tay lên mặt, hét lên xin lỗi cho đến khi renjun chìm vào vòng tay kiệt sức của nó. donghyuck vuốt tóc mái rơi trên trán ướt đẫm mồ hôi của nó trong khi renjun đang chỉnh lại trang phục.
"trời ơi... tớ là một thằng ngốc.... tớ đã lãng phí đống bỏng, "em khóc. nhưng donghyuck không nghe những lời đó.
nó tách tay renjun ra khỏi mặt của em và kéo em vào một nụ hôn trước khi em nhìn nó với đôi mắt phát sáng như những vì sao trên thiên đường.
"renjun-ah..." nó thở ra, nhắm mắt lại, vẫn thích thú với cảm giác của nụ hôn đọng lại trên môi. "có rất nhiều tương lai mà chúng ta đã lên kế hoạch... và tớ muốn hoàn thành các kế hoạch tiếp theo càng sớm càng tốt..."
vào một đêm giông bão có cảm giác như bầu trời đang bắn các vì sao để xóa sổ toàn bộ thành phố, donghyuck đi vòng tròn tự hỏi renjun đang ở đâu và tại sao em vẫn chưa về nhà hoặc tại sao em không trả lời bất kỳ cuộc gọi và tin nhắn nào của nó. Và khi em về nhà, donghyuck ngạc nhiên khi renjun mang một con thỏ vào nhà.
"cái gì fuc-"
"nhóc này là hazel, chỉ là cái tên mà tớ đã quyết định. đừng giận... "em nói nhẹ nhàng đến mức donghyuck không thể nghe thấy giọng nói của em. "tớ thấy nhóc này bị lạc và nhiễm lạnh trên đường," nó nhanh chóng bước đến gần em, bế con thỏ và quấn nhóc trong sự ấm áp của chiếc áo len, để renjun tiếp tục. "tớ đã có một ngày tồi tệ, khi tớ nhìn thấy con thỏ, tớ sụp đổ và ngay lập tức nghĩ đến việc đưa nhóc ấy đến nhà..." em giải thích trong khi donghyuck bắt em ngồi trên ghế, và chạy trở lại phòng để lấy khăn tắm.
khi thấy renjun lạc lõng trong suy nghĩ, nó ném chiếc khăn lên đầu em và để em tự lau khô tóc. con thỏ vẫn nằm trong tay, yếu ớt và gần như chìm vào giấc ngủ. "donghyuck, tớ xin lỗi ... tớ biết chúng ta nghĩ rằng cả hai sẽ đến cửa hàng thú cưng để quyết định những gì chúng ta cùng muốn ... nhưng tớ không thể - tớ -"
donghyuck khoá miệng em lại bằng một cái hôn lên môi. "tớ thích nhóc ấy. đừng lo lắng về điều đó, jun, " nó trấn an em. "cậu đã đưa nhóc thỏ đến bác sĩ thú y chưa?
renjun ngồi yên và lắc đầu. "ý tớ là, ờ... ừm. bác sĩ thú y, ờ - tớ đã đưa nhóc ấy đến bác sĩ thú y. anh ấy nói không sao đâu. nhóc vẫn ổn nhưng cần được cho ăn nhiều hơn và được chăm sóc đúng cách vì như ... nhóc gặp rắc rối ... lo lắng, tớ không biết ... "donghyuck bình tĩnh kéo em vào một cái ôm trong khi renjun lại bắt đầu buồn. "chúng ta có thể đi cùng nhau không? tớ đã không tập trung lắm khi đưa nhóc ấy đến đó... "
và donghyuck gật đầu, đặt một nụ hôn lên trán em. "sẽ ổn thôi, được chứ? chúng ta có thể đi cùng nhau. nhưng trước tiên, hãy để tớ chăm sóc cậu," nó nói, nhìn vào mắt em khi lau nước mắt vẫn lăn đều trên má em.
Những ngày tồi tệ giống như những cơn bão chết người đe dọa quét sạch nơi này nhưng khi chúng kết thúc, bình yên sẽ quay trở lại.
donghyuck để thỏ nghỉ ngơi trong một chiếc giỏ nhỏ trong phòng ngủ của họ và quấn một chiếc khăn ăn dày ấm áp quanh nhóc ấy.
tuy nhiên, renjun vẫn bị lạc trong những dòng suy nghĩ. donghyuck vòng tay qua eo và kéo em lại gần hơn. phần hay nhất về em là cách mà em vừa vặn với nó, điều đó giúp nó dễ dàng chia sẻ sự ấm áp của mình.
"không sao đâu. bây giờ cậu đã có tớ và hazel. chúng tớ sẽ không để bất kỳ điều tồi tệ nào đến với cậu. thương mến của tớ, cậu an toàn rồi. "
renjun nhìn quanh và trả lời với một cái gật đầu. em tiến lại gần hơn cho đến khi không có gì ở giữa họ, không phải chăn của họ, không phải không khí, không có gì. chỉ là tình yêu và sự ấm áp. tất cả cho đến khi cơn bão dừng lại để nhường đường cho bầu trời yên bình.
donghyuck nhận ra rằng tất cả những gì renjun cần là một hành động rằng nó đã sẵn sàng. khi nó nói ra rằng cuối cùng nó cũng đã sẵn sàng nhận nuôi một đứa trẻ, renjun thậm chí không đợi thêm một giây nào nữa. em liệt kê những thứ em đã lưu lại. bao gồm từ đồ chơi họ nên mua, trường họ nên gửi cho bé cưng và danh sách các trường đại học khác nhau tốt nhất cho các bằng cấp khác nhau. các công việc và công ty khác nhau có các mức lương tốt nhất. danh sách kết thúc bằng tiếng thở dài của donghyuck vì nếu không, nó không bao giờ kết thúc. sẽ là vào nửa đêm khi renjun tìm kiếm trường đại học tốt nhất cho các chương trình sau trung học.
"tuy nhiên, cậu đã lập kế hoạch cụ thể chưa? donghyuck ngáp.
"cậu nghĩ sao?" em hét lên. "danh sách đó là một việc nóng hổi! và tớ không lãng phí thời gian của mình để giải thích cho cậu lý do tại sao."
donghyuck biết đó chỉ là một lời nói dối, là lý do tại sao cuối cùng nó thức cả đêm với renjun trong khi em giải thích lý do tại sao danh sách này là "việc nóng hổi và sốt dẻo hơn mấy cái drama thượng lưu của bà hàng xóm lắm chuyện".
ngày, tháng và năm trôi qua nhanh đến mức không ai trong số hai người nhận ra điều đó. họ thậm chí không nhận ra rằng gia đình họ đã tăng từ hai lên bốn nhanh như vậy. họ không nhận ra họ đã cùng nhau như thế nào, họ có thể làm được bao nhiêu cho gia đình nhỏ của riêng mình. sự hối hả của xã hội không làm phiền được họ vì thế giới duy nhất của họ là con thỏ xinh đẹp và bé con của họ.
bé con lớn lên thành một người mạnh mẽ, xinh đẹp và độc lập. donghyuck và renjun vẫn dành cho nhau, chia sẻ từng khoảnh khắc vui buồn.
và donghyuck không biết làm thế nào mà chiếc xe đầu tiên của nó lại tuột khỏi trí nhớ của nó nhanh như vậy cho đến khi con rể của nó lấy chiếc xe ra khỏi nhà để xe, sửa chữa nó và đưa nó trở lại cuộc sống như trước đây.
phong cảnh renjun vẽ nhiều năm trước hầu như đã mờ dần nhưng vẫn còn rất sống động trong ký ức của nó.
nó đưa tay vào trong và khi renjun vào trong xe, em nhìn lại nó với một nụ cười. một nụ cười vẫn khiến nó dừng lại, nhìn chằm chằm và thán phục.
hai người lái xe và hy vọng sẽ lái được cho đến khi họ đến một điểm mà bầu trời hoà hợp trái đất. nhưng tại thời điểm này, tất cả những gì còn lại là đậu xe trên một vách đá nhỏ và nhìn chằm chằm vào thành phố trong khi họ ngồi trên mui xe.
renjun thở dài, chìm đắm trong vòng tay của nó. "tớ cảm thấy như tớ đã thấy đủ rồi."
"đã quá lâu rồi."
renjun gật đầu cười. "bây giờ tất cả những gì chúng ta làm là ngồi một chỗ và không làm gì cả. giống như chúng ta đang chờ đợi chính thần chết đến và đưa chúng ta đi ".
"chúng ta đã đi một quãng đường rất xa, renjun-à..."
"và tớ sẽ không đánh đổi việc này lấy bất cứ thứ gì khác, donghyuck."
"tớ đã có một cuộc đời viên mãn."
"tớ cũng vậy."
khi linh hồn của họ đan xen vào nhau như cách những ngón tay mềm mại của họ đã làm, giống như cách cơ thể và tâm trí của họ đã làm, donghyuck sẽ không mong muốn bất cứ điều gì khác. và nếu có thể, nó chắc chắn sẽ muốn có cùng một ngọn lửa và cùng một cảm giác yêu thương mãnh liệt trong mỗi kiếp của mình. nó biết mình sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán với em.
và khi nó nhìn lại renjun, tất cả những gì nó biết là nó muốn em hết lần này đến lần khác. và đôi mắt đó, ngay cả khi chúng không nói, hét vào mặt nó rằng chồng của nó cũng muốn điều đó.
một lần nữa. và một lần nữa. lại một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro