
Chương 25: Gia Đình Nhỏ Của Chúng Ta
Sau những ngày ở bệnh viện, cuối cùng thì Hyeri và Subin cũng được phép đưa con gái bé bỏng về nhà. Cảm giác khi bước qua cánh cửa quen thuộc, nhưng giờ đây có thêm một sinh linh nhỏ bé trong vòng tay, thật sự rất diệu kỳ. Ngôi nhà bỗng trở nên ấm cúng và tràn đầy tiếng cười hơn bao giờ hết.
"Con gái, đây là nhà của chúng ta đấy," Hyeri thì thầm, nhẹ nhàng bế con gái vào phòng khách, nơi ánh nắng ban mai tràn vào ấm áp. Cô ấy đưa bé đi một vòng, giới thiệu từng ngóc ngách, dù biết con bé chưa thể hiểu được. "Đây là nơi con sẽ lớn lên, sẽ có thật nhiều kỷ niệm đẹp."
Subin mỉm cười nhìn Hyeri và con gái. Nàng vẫn còn yếu nhưng ánh mắt thì tràn ngập hạnh phúc. "Con bé còn bé tí tẹo mà chị đã nói nhiều thế rồi."
"Thì chị muốn con bé quen với giọng chị sớm mà," Hyeri đáp lại, nụ cười rạng rỡ. "Nào, Subin, em ngồi xuống đây đi. Chị đặt con bé vào nôi nhé, rồi mình nghỉ ngơi một chút."
Cuộc sống của Hyeri và Subin hoàn toàn thay đổi kể từ khi có con. Những ngày tháng bình yên của hai người giờ đây được lấp đầy bằng tiếng khóc oe oe, tiếng cười khúc khích, và vô vàn những khoảnh khắc đáng yêu của em bé.
Hyeri, từ một giám đốc điều hành tài ba và uy nghiêm, giờ đây trở thành một người ba bỉm sữa chính hiệu. Cô ấy học cách thay tã, pha sữa, ru con ngủ, và thậm chí còn tự tay giặt giũ quần áo bé xíu của con. Mặc dù đôi lúc còn vụng về, nhưng Hyeri luôn làm mọi thứ với tất cả tình yêu thương.
"Subin, em bé ị rồi này! Làm sao bây giờ?" Hyeri hoảng hốt kêu lên khi thấy chiếc tã của con bị bẩn. Cô ấy đã được hướng dẫn ở bệnh viện, nhưng khi thực tế đối mặt thì vẫn luống cuống.
Subin bật cười, nhẹ nhàng hướng dẫn Hyeri. "Chị Hyeri, bình tĩnh nào. Cứ làm từ từ thôi. Đầu tiên là..."
Hyeri cẩn thận làm theo lời Subin, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ tập trung. Sau khi thay tã xong cho con, cô ấy thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn. "Ôi, khó thật đấy!"
Subin khẽ xoa đầu Hyeri. "Nhưng chị làm tốt lắm mà."
Hyeri còn là "cô tiên sữa" của Subin. Cô ấy luôn đảm bảo Subin được ăn uống đầy đủ để có sữa cho con, và thường xuyên xoa bóp ngực cho nàng để giúp sữa về nhiều hơn. Mỗi khi Subin cho con bú, Hyeri sẽ ngồi cạnh, ngắm nhìn hai mẹ con, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương.
"Con bé bú giỏi quá, Subin à," Hyeri thì thầm, nhẹ nhàng vuốt ve má con gái. "Nhìn con bé lớn lên từng ngày thật là tuyệt vời."
Buổi đêm là khoảng thời gian thử thách nhất. Tiếng khóc của em bé có thể vang lên bất cứ lúc nào, phá tan giấc ngủ của cả hai. Nhưng Hyeri luôn là người đầu tiên thức dậy. Cô ấy sẽ nhẹ nhàng bế con lên, vỗ về, ru ngủ, hoặc pha sữa nếu đến cữ bú.
"Em cứ ngủ đi, Subin. Cứ để chị lo cho con," Hyeri thì thầm vào tai Subin khi thấy nàng cựa mình thức giấc. "Em cần nghỉ ngơi để có sức khỏe mà."
Dù mệt mỏi, thiếu ngủ, nhưng Hyeri và Subin chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Mỗi nụ cười của con, mỗi cử chỉ nhỏ bé của con đều là niềm hạnh phúc vô bờ bến, xua tan đi mọi mệt mỏi.
Hyeri và Subin thường xuyên nằm cạnh nhau, ngắm nhìn con gái đang say ngủ trong nôi. Họ thì thầm về tương lai của con, về những ước mơ, về những điều họ muốn dạy cho con.
"Chị nghĩ con bé sẽ giống em đấy, Subin. Thông minh và dịu dàng," Hyeri nói, nhẹ nhàng vuốt ve má Subin.
Subin mỉm cười. "Em lại nghĩ con bé sẽ giống chị hơn. Mạnh mẽ và quyết đoán."
Hyeri bật cười, ôm chặt Subin và con gái vào lòng. "Dù giống ai thì con bé cũng là thiên thần của chúng ta. Chị yêu em, Subin. Và chị yêu con gái của chúng ta rất nhiều."
Cuộc sống của một gia đình có con nhỏ là một hành trình đầy thử thách, nhưng cũng tràn ngập tình yêu thương và những điều kỳ diệu. Hyeri và Subin biết rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau xây dựng một tổ ấm thật hạnh phúc cho đứa con bé bỏng của mình.
Cuộc sống làm mẹ bỉm sữa của Hyeri và Subin diễn ra đầy ắp tiếng cười, nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc dở khóc dở cười. Đặc biệt là Hyeri, cô ấy như thể tìm thấy một thế giới mới khi có con gái bé bỏng. Mọi sự chú ý, mọi cử chỉ yêu thương của cô ấy dường như đều đổ dồn vào thiên thần nhỏ.
Một buổi chiều nọ, Subin đang ngồi trên ghế sofa cho con bú, ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều tràn vào phòng, chiếu rọi lên khuôn mặt bình yên của hai mẹ con. Hyeri ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn con gái nhỏ đang bú sữa ngon lành. Cô ấy khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, rồi không ngừng hôn lên những má phúng phính, những ngón tay bé xíu của con.
"Ôi, con gái của bố ngoan quá! Bú sữa giỏi quá chừng," Hyeri thì thầm, giọng nói ngọt ngào tan chảy, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình với đứa bé. Cô ấy cứ mãi mê chơi với con, nhẹ nhàng cù lét bàn chân nhỏ xíu, làm những biểu cảm ngộ nghĩnh để con cười.
Hyeri nhìn Subin đang cho con bú, rồi ánh mắt cô ấy dừng lại ở một bên ngực căng tròn của nàng. Một suy nghĩ "đen tối" bất chợt lóe lên trong đầu Hyeri. "Chậc, con bé này sướng thật đấy," Hyeri thầm nghĩ, ánh mắt tinh nghịch nhìn Subin. "Mới nhỏ mà đã được hưởng thụ thế này rồi. Hay là... hay là nhường cho mẹ Hyeri một bên nhỉ?" Cô ấy còn khẽ chép miệng một cái, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Subin đang mải mê nhìn con, bỗng cảm thấy một ánh mắt "kỳ lạ" đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ "thèm thuồng" của Hyeri.
"Chị Hyeri! Chị đang nghĩ cái gì thế hả?" Subin bật cười, khuôn mặt hơi ửng hồng. Nàng biết thừa Hyeri đang nghĩ gì.
Hyeri giật mình, cố gắng che giấu vẻ mặt "không trong sáng" của mình. "Đâu có! Chị có nghĩ gì đâu. Chị chỉ... chỉ là đang ngắm con bé bú sữa thôi mà. Nhìn con bé ăn ngon lành chị thấy vui quá." Dù nói vậy, nhưng đôi tai Hyeri đã đỏ bừng lên.
Subin lắc đầu cười khúc khích. "Thôi đi chị. Em thấy rõ mồn một trong mắt chị là chị đang ghen tị với con gái đấy nhé. Mà này, chị Hyeri," Subin khẽ hạ giọng, ánh mắt nàng ánh lên vẻ trêu chọc, "bây giờ em bé mới là số một đấy nhé."
Mấy ngày nay, Hyeri dường như chỉ sống trong thế giới của con. Cô ấy mê mẩn ngắm nhìn con ngủ, chăm sóc con, và chỉ muốn bế con cả ngày. Subin hiểu điều đó, nhưng đôi lúc nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng một chút. Những khoảnh khắc Hyeri và Subin ở bên nhau chỉ có hai người dường như đã lùi vào dĩ vãng. Những cái ôm bất chợt, những nụ hôn trộm, hay đơn giản là những buổi tối cùng xem phim đã ít đi hẳn.
"Vợ ở đây sao không hôn đi..." Subin thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt nàng thoáng buồn nhìn Hyeri đang hôn chụt chụt lên má con gái. Nàng biết Hyeri yêu con, nhưng nàng cũng cần được quan tâm, được yêu thương. Cảm giác như mình đang bị "lãng quên" khiến trái tim Subin nhói lên một chút. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con gái, rồi khẽ dựa đầu vào thành ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ Hyeri quá bận rộn với vai trò làm ba mới, nên không nhận ra sự thay đổi trong nàng.
Hyeri đang say sưa ngắm nhìn con gái, bỗng cảm thấy một sự tĩnh lặng bất thường từ Subin. Cô ấy quay sang, bắt gặp ánh mắt xa xăm và nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt nàng. Hyeri lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
"Subin, em sao vậy? Sao lại thở dài thế?" Hyeri hỏi, giọng cô ấy đầy vẻ lo lắng. "Có chuyện gì không vui sao? Em mệt à?"
Subin giật mình, vội vàng lắc đầu. "Không có gì đâu. Em chỉ là... hơi suy nghĩ linh tinh một chút thôi."
Hyeri siết chặt tay Subin, ánh mắt cô ấy đầy sự quan tâm. "Nói thật cho chị nghe đi. Có phải em đang giận chị không? Có phải chị đã quá vô tâm không?" Hyeri cảm nhận được sự im lặng của Subin, cùng với ánh mắt hơi đỏ hoe của nàng. Tim cô ấy thắt lại. Cô ấy đã quá tập trung vào con mà quên mất rằng Subin cũng đang trải qua một giai đoạn khó khăn sau sinh, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nàng cũng cần được quan tâm, được yêu thương.
Subin ngập ngừng một lúc, rồi khẽ gật đầu, giọng nàng nhỏ xíu, có chút tủi thân. "Thì... cũng có một chút. Mấy ngày nay chị Hyeri cứ mãi mê chơi với con bé, hôn con bé mãi, quên luôn là vẫn có em mà...”
"Trời ơi, Subin à! Chị xin lỗi em!" Hyeri gần như thốt lên. Cô ấy lập tức đè Subin xuống sofa, cúi đầu hôn sâu lên môi nàng. Nụ hôn cuồng nhiệt, đầy sự hối lỗi và khao khát bù đắp. Hyeri vùi mặt vào vai nàng, không ngừng hôn lên môi, lên trán Subin. "Chị xin lỗi vì đã quá vô tâm. Chị đã quá sung sướng khi có con mà quên mất cảm xúc của em. Em phải nói cho chị biết sớm chứ.Chị đã quên mất là em cũng rất cần được yêu thương, cần được chị quan tâm”.Hyeri hôn liên tục đến khi nào mà Subin bảo dùng thì mới thôi.
Ngay từ giây phút đó, Hyeri bắt đầu bù đắp cho Subin. Cô ấy vẫn chăm sóc con, nhưng cũng không quên dành thời gian riêng cho Subin. Buổi tối, sau khi con ngủ, Hyeri sẽ nhẹ nhàng ôm Subin vào lòng, cùng nàng xem phim, trò chuyện, hoặc đơn giản là nằm cạnh nhau trong im lặng, tận hưởng hơi ấm của nhau. Hyeri còn thường xuyên massage cho Subin để nàng thư giãn, và không ngừng nói những lời yêu thương, khen ngợi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro