Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. im lặng vẫn biết

một buổi sáng lạnh của tháng 11, gió núi thổi qua từng tán cây, mang theo cảm giác mới mẻ và lạnh giá. trời vẫn còn mờ sương, ánh sáng từ mặt trời yếu ớt chiếu qua những đám mây xám và vầng sáng nhạt vẽ lên bức tranh hoàn hảo của mùa thu cuối cùng.

hyeri lái chiếc xe mui trần, mái tóc chị bay trong gió, subin ngồi kế ben và 3 người còn lại ngồi trên ghế sau, hít thở không khí trong lành của buổi sáng.

đoạn đường mòn nhỏ hẹp băng qua những ngọn đồi và những cánh đồng mênh mông. chiếc xe lướt qua những cây cổ thụ cao lớn, mang đến cảm giác như bước vào một thế giới yên tĩnh, nơi không có gì ngoài thiên nhiên.

bây giờ đã là tháng 11, trời se lạnh, khiến mọi người đều phải mặc những chiếc áo khoác ấm áp. không khí có chút gió lạnh, và mỗi người đều cảm nhận được sự thoải mái khi rời xa thị trấn.

subin ngồi ở ghế bên, quậy phá không ngừng. em la hét, vẫy tay qua cửa sổ, cười to như thể mình đang tham gia vào một cuộc đua tốc độ.

"yeahhhhh!" - subin la lên, khiến không khí trong xe trở nên đầy năng lượng. miyeon, hyewon, và sana đều không thể không cười phá lên khi nhìn thấy subin đùa giỡn như vậy.

mọi người cùng nhau trêu chọc lẫn nhau, và không gian trong xe ngập tràn tiếng cười, làm cho quãng đường dài dường như ngắn lại.

"hyeri! đua với chiếc xe kia đi!" - subin hò hét từ ghế bên, khiến hyeri không thể không bật cười, chị nhấn ga và lái xe nhanh hơn, nhưng không quên nhìn vào gương chiếu hậu để đảm bảo mọi người vẫn an toàn.

hyeri có thể thấy subin vui vẻ, hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại, em càng làm cho không khí trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

xe băng qua những con đường gồ ghề, những khúc cua quanh co, và cuối cùng dừng lại tại một khu vực hoang sơ giữa núi non và rừng cây.

không gian xung quanh rất rộng lớn, và không khí ở đây thật sự trong lành và tươi mới.

nhóm bạn nhanh chóng bước ra khỏi xe, hít thở không khí mát lạnh của buổi sáng. subin và sana bắt đầu đi kiếm củi, còn miyeon và hyewon chuẩn bị đồ ăn cho buổi chiều. hyeri thì bận rộn tìm cách nhóm lửa để buổi tối có thể có lửa trại.

công việc bắt đầu diễn ra. subin và sana đi vào trong khu rừng, tay cầm những cành cây khô và gỗ mục, tìm kiếm củi cho ngọn lửa. trong khi đó, miyeon và hyewon chuẩn bị canh kimchi và thịt nướng trên chiếc bếp ga mini. mùi canh kimchi thơm lừng tỏa ra, khiến mọi người cảm thấy thèm thuồng.

hyeri đang loay hoay bên ngọn lửa, một vài lần gió lớn thổi qua, làm lửa lịm đi rồi lại bùng lên. chị chỉ biết kiên nhẫn, đổ thêm củi vào lửa, nhưng ngọn lửa vẫn không đủ mạnh mẽ.

rồi subin và sana quay lại, hai người vác trên vai những cành củi đầy tay, mặt subin hơi bẩn, đất và bùn dính lên má khiến cả ba cô gái còn lại không thể kìm được cười.

hyeri nhìn subin, rồi chạy lại gần, trêu.

"sao em không cẩn thận vậy, giống như con nít ấy" - chị vừa nói vừa lau nhẹ vết bẩn trên mặt subin bằng tay, ánh mắt nàng chăm sóc và ân cần.

subin chỉ cười tươi, làm như không có gì, lại tiếp tục giúp đỡ.

bữa ăn bắt đầu, canh kimchi nóng hổi được dọn ra, cùng với những miếng thịt nướng vừa thơm vừa giòn. mọi người ngồi quây quần, cùng nhau dùng bữa, bầu không khí ấm cúng giữa rừng núi lạnh lẽo khiến mọi người cảm thấy như không còn bận tâm gì ngoài những giây phút này.

subin lại không quên trêu chọc mọi người, có khi giành đồ ăn của miyeon, khiến cả bữa ăn không thiếu những tiếng cười vui vẻ.

khi bữa ăn kết thúc, trời đã bắt đầu chạng vạng, mọi người chuẩn bị cho ngọn lửa trại. miyeon và hyewon bắt đầu uống rượu, nhanh chóng trở nên say xỉn trước, trong khi sana thì vì quá mệt mỏi nên đã vào lều ngủ từ lâu.

còn lại subin và hyeri vẫn ngồi bên ngọn lửa. ánh sáng từ ngọn lửa bập bùng chiếu sáng lên mặt subin và hyeri, tạo ra một không gian thật sự yên tĩnh và ấm áp. đêm này, cả hai người không nói gì nhiều, chỉ có những tiếng nổ lách tách từ ngọn lửa và gió thổi nhẹ qua từng chiếc lá.

bầu trời đêm bao phủ với một lớp mây mỏng, khiến ánh sáng từ những ngôi sao không thể xuyên qua hoàn toàn. thay vào đó, bầu trời đêm như được phủ một lớp tĩnh mịch, chỉ còn lại ngọn lửa nhỏ từ lửa trại mà nhóm đã đốt lên.

gió lạnh của tháng 11 thổi qua từng khe lá, vẫn có một chút se se lạnh làm cho không khí buổi tối trở nên càng thêm yên tĩnh và cô đơn.

subin và hyeri ngồi gần nhau bên ngọn lửa bập bùng, nhưng dường như trong không gian này chỉ còn lại họ và những ngôi sao.

subin ngồi cạnh hyeri, ánh sáng lập lòe từ ngọn lửa phản chiếu lên gương mặt em, nhưng dù sao, cũng không thể che đi vẻ mặt mệt mỏi và căng thẳng đang hiện rõ trên khuôn mặt.

em cắn một miếng marshmallow, nhưng dường như không thể thưởng thức được món ăn ngọt ngào ấy.

ánh mắt em vẫn dõi theo hyeri, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó trong ánh mắt chị. cảm giác này khiến không gian bất giác trở nên nặng nề.
hyeri, ngồi bên cạnh subin, nhưng không thể giấu nổi sự chìm đắm trong suy tư.

trái tim chị không còn là trái tim vui vẻ như mọi khi. mà giờ đây, mọi thứ trong lòng chị như trĩu nặng, đầy mâu thuẫn. chị nhìn vào ngọn lửa, những ngọn lửa như đang nuốt chửng những suy nghĩ trong tâm trí chị, nhưng vẫn không thể làm dịu đi sự bất an đang chảy trong từng mạch máu.

hôm nay, hyeri ít nói hơn hẳn, đôi mắt chị đầy suy tư. đúng vậy, hyeri đã trải qua quá nhiều.
subin, không kìm nổi, lên tiếng.

"chị hyeri, em kể chuyện cho chị nghe nè" - giọng em nhẹ, nhưng khó nghe.

"chúng ta đều có ba, nhưng ba thì lại có như không. ba của chị thì khó tính, còn ba của em...ông ấy đã mất khi em 18 tuổi. ông ấy đi ra ngoài khơi, và từ đó sóng biển cuốn ông đi. em nhớ ba rất nhiều"

lời nói của subin vang lên trong không gian đêm, và hyeri có thể cảm nhận được nỗi đau trong từng câu chữ. ánh mắt em không còn sự tinh nghịch, mà thay vào đó là sự trống vắng, như thể cảm giác mất mát đã giết chết phần nào sự hồn nhiên trong em.

hyeri không nói gì, chị chỉ im lặng, nghe subin tiếp tục kể. chị không thể quên được ánh mắt ấy. ánh mắt đầy tổn thương, nhưng cũng là ánh mắt của một người đang tìm kiếm sự an ủi từ người mà mình yêu thương. hyeri cúi đầu, nhìn vào ngọn lửa, không thể giấu đi sự đau xót trong lòng.

"tính cách vui vẻ hoạt bát này của em, chị thấy đấy, cũng chỉ là cách em chống chọi với sự mất mát này. em luôn thấy như có cái gì đó thiếu thốn" - subin tiếp tục, giọng khản đặc, như thể em đang gắng gượng để kìm nén tất cả những đau đớn trong lòng.

"ba của em là người dạy võ cho em, đôi lúc hơi khắt khe nhưng ông luôn bảo em chỉ dùng võ để bảo vệ những người mình yêu thương thôi"

hyeri im lặng, không dám cắt lời em, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, để em có thể nói hết nỗi lòng. hyeri có thể cảm nhận được hết những gì subin đang trải qua. chị biết rằng em không thể quên đi ba của mình, và những điều ấy chắc chắn đã vào tận sâu trong trái tim em, tạo thành một nỗi đau khôn nguôi.

subin không thể kìm nổi nữa, nước mắt em rơi xuống như những giọt mưa lạnh lẽo giữa đêm khuya.

"em sợ sẽ mất chị, hyeri. giống như em đã mất ba. ngày hôm đó...em sợ sóng biển sẽ cuốn đi người em yêu mất"

câu nói ấy của em như lời thú nhận thật lòng, khiến hyeri đau lòng hơn bao giờ hết. không phải vì nỗi sợ của subin, mà vì chị cảm nhận được sự mỏng manh trong em.

hyeri nhẹ nhàng vỗ về subin, muốn xoa dịu nỗi đau trong em, nhưng cũng không biết phải làm gì hơn. em vẫn yêu chị, em vẫn cần chị, nhưng liệu chị có thể chắc chắn rằng em sẽ không bao giờ mất chị như đã mất ba mình không?

bầu trời đêm rộng lớn, những ngôi sao sáng như chứng kiến mọi nỗi lòng đang dâng lên trong tim subin và hyeri. một lúc lâu im lặng, subin ngập ngừng nói tiếp.

"bây giờ..em biết lòng chị đang nặng trĩu vì những chuyện đã xảy ra...em đã nói ra rồi..."

"tại sao chị không bao giờ nói với em về những điều làm chị đau lòng?"

"tại sao chị luôn im lặng?"

hyeri nhìn vào mắt subin, tay nhẹ nhàng vỗ vào tay em, như thể muốn truyền sự ấm áp và hiểu biết.

"vì chị biết...em sẽ luôn lắng nghe cả những điều chị không nói" - giọng hyeri nhẹ như hơi thở, nhưng đầy sự thấu hiểu và chân thành.

"chị biết em có thể cảm nhận được trái tim của chị đang trải qua mùa nào, và chị không cần phải lo lắng khi ở bên em. chị vẫn sẽ luôn là lee hyeri lạnh lùng đồng hành cùng chung subin nghịch ngợm. cảm ơn em đã mạnh mẽ nói ra. chị yêu em, subin của chị"

ngay khi những lời này được thốt ra, subin nghẹn ngào, nhưng rồi em lại dựng thẳng người, hít một hơi thật sâu, như để xua tan đi nỗi đau.

hyeri ôm lấy subin, nắm chặt tay em, hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa.

không gian này yên tĩnh, chỉ còn lại lửa trại bập bùng, ánh sao sáng, và hai trái tim đang hiểu nhau mà không cần thêm một lời nào.

.
.

sáng hôm sau, chuyến đi dã ngoại kết thúc, cả nhóm quay trở lại và bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về lại thị trấn. không khí trên núi lúc này vẫn còn lạnh lẽo, gió mùa đông thổi qua từng cành cây, mang theo cảm giác se lạnh đặc trưng của tháng 11. những tia sáng yếu ớt từ mặt trời chiếu qua kẽ lá, khiến không gian trở nên ấm áp dù trời vẫn còn lạnh.

mọi người đều bận rộn trong công việc của mình, hyeri cùng sana và miyeon thu dọn đồ đạc, không khí đầy vui vẻ nhưng cũng không thiếu chút luyến tiếc vì chuyến đi này sắp kết thúc.

subin và hyewon thì đi vứt rác ở khu vực gần đó, tay cầm những bao rác thải đầy trong khi vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau. tuy rằng mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn có sự vui tươi trong từng bước đi và nụ cười của nhóm bạn.

bất ngờ, một đám người đi đến, bao gồm cả nam và nữ, cô gái đứng đầu nhóm lại tiến đến gần sana chào hỏi như có vẻ quen biết, rồi quay sang subin.

ánh mắt cô ta lướt qua subin rồi nhìn hyeri, và sau đó mỉm cười thân thiện.

"chào chị, em đã để ý chị từ sáng hôm nay. em có thể xin số của chị không?" - cô ta nhẹ nhàng hỏi.

subin ngẩn người nhìn cô ta, nét mặt em bỗng thay đổi, nỗi sợ hãi và lo lắng bỗng chốc xuất hiện trong ánh mắt.

hyeri, vẫn bận rộn làm công việc của mình, không để ý đến tình huống này. chị khẽ quay lại và tiếp tục làm công việc dọn dẹp, mặc dù trong lòng cảm nhận được sự khác lạ từ thái độ của subin.

và cô gái đó không dừng lại, mà tiếp tục tiến lại gần hyeri, nói thêm một câu.

"chị có người yêu chưa?"  - cô ta cố gắng xin số điện thoại của hyeri, ánh mắt lại lộ rõ thách thức nhưng vẫn tỏ ra rất thân thiện.

subin không thể chịu đựng được nữa, em bước tới gần, cắt ngang câu chuyện của cô ta.

"chị ấy là bạn gái tôi" - giọng em run rẩy, nhưng lại đầy kiên quyết.

cả đám người kia không mấy ngạc nhiên, mà còn bắt đầu cười khẩy, với những câu miệt thị.

"thật à? cô ấy là bạn gái của mày sao? một người như mày mà cũng có thể quen được một người đẹp như vậy à?"

những lời lẽ đó khiến subin một lần nữa cảm thấy lạnh gáy, nhưng em không muốn người khác thả thính bạn gái mình. trong lúc này, sana thì thầm với hyeri.

"đám này là đám từng gây sự với subin hồi cấp 3. sau một lần ẩu đả, subin bị hãm hại, không có trường đại học nào nhận em ấy cả" - sana nói nhanh, hyeri ngạc nhiên và xót xa, giờ chị hiểu rõ hơn về quá khứ của subin.

hyeri không thể kiềm chế nữa, chị bước lên, ánh mắt chị sáng rực lên sự kiên quyết. chị không nhìn bọn chúng mà chỉ nhìn vào cô gái đứng đầu trong nhóm. và rồi, hyeri tát cô ta một cái thật mạnh, âm thanh "bốp" vang lên như một sự đánh mạnh vào kiêu ngạo của cô ta.

"subin quen ai là chuyện của subin, không phải của mày" - hyeri nói nhỏ, nhưng ánh mắt chị lại đầy quyết đoán và thách thức.

bọn chúng không thể chịu nổi sự xúc phạm này, và định lao vào đánh trả. nhưng chỉ trong vài giây, hyeri đã nhanh chóng lấy lại thế chủ động, tung ra vài chiêu, khiến bọn chúng ngã lăn lóc xuống đất. subin thấy vậy, vội vã chạy tới giữ hyeri lại, kéo chị về phía mình.

"đủ rồi, hyeri, sao chị cứ phải động tay động chân vậy?" - subin nói, nhưng ánh mắt em vẫn không giấu được sự lo lắng và sợ hãi.

"đủ rồi à?" - hyeri ngẩng đầu lên, cười nhạt.

"những cái đánh này là vì tụi bây đã ăn hiếp bạn gái tao. từ giờ tao mà biết tụi bây kiếm chuyện với bạn gái tao một lần nữa. tao sẽ không nhẹ tay như hôm nay đâu"

một trong bọn chúng thì thì thầm.

"ê hình như cái con nhỏ này...là con nhà tài phiệt đấy. video clip đánh người dã man hôm bữa là cô ta đấy"

những lời nói này như chọc tức cuối cùng, nhưng hyeri không hề sợ hãi. ánh mắt nàng sắc lạnh đến mức bọn chúng không thể làm gì hơn ngoài việc rút lui vội vàng.


.
.

trên đường về, không khí trong chiếc xe trở nên nặng nề. hyeri ngồi ở ghế lái, ánh mắt chị vẫn không rời khỏi con đường phía trước, như thể không muốn đối diện với sự căng thẳng trong lòng mình.

subin ngồi cạnh hyeri, em không dám thở mạnh, cảm giác như mỗi hơi thở đều có thể khiến hyeri tức giận. miyeon, hyewon, và sana ngồi phía sau không dám lên tiếng, không biết hyeri có giận không.

sau một lúc, hyewon lên tiếng, nhưng khi chị liếc qua kính thì hyeri liếc mắt nhìn, khiến hyewon vội im bặt, cảm thấy bị áp lực ngay lập tức. subin nhận thấy rằng mình phải lên tiếng thì hyeri mới hết giận, em ngập ngừng, nhìn vào hyeri với ánh mắt khó xử.

"hyeri...subin xin lỗi..." - subin làm nũng, nhưng hyeri chỉ liếc qua, không đáp lại.

subin vẫn kiên trì làm nũng, ngồi sát bên hyeri, quay sang hít vào tay hyeri, nhưng hyeri quát lên.

"im lặng đi em!"

subin bỗng dưng dỗi ngược, quay mặt đi không thèm nhìn hyeri nữa. ba người kia ngồi phía sau nhìn cả hai, không thể nhịn cười trước cảnh cãi vã ngọt ngào ấy.

.
.

khi về đến gần cửa nhà của cả hai, subin bước vào nhà mình trước, không quay lại nhìn hyeri, như thể muốn tránh mặt chị. bước chân em vội vã, mỗi bước đều mang một chút tức giận chưa thể dập tắt.

nhà subin và nhà hyeri đối diện nhau, chỉ cách nhau một con đường nhỏ, nhưng lúc này, subin cảm thấy khoảng cách đó thật xa.

em không muốn đối diện với hyeri, không muốn giải thích hay bày tỏ cảm xúc, chỉ muốn một mình, không muốn hyeri phải thấy em đang dỗi như vậy.

hyeri đứng lại, vẫn nhìn theo em, lòng chị ngổn ngang với những cảm xúc không thể hiểu hết. tại sao subin lại làm vậy? tại sao em lại muốn rời đi? hyeri không thể đứng im. chị bước tới, nhanh như thể không cho subin cơ hội trốn tránh.

subin chưa kịp mở cửa bước vào thì một lực kéo mạnh mẽ từ phía sau khiến em xoay người lại, đôi tay hyeri giữ chặt tay subin. hyeri nhìn vào mắt subin, không nói gì nhưng ánh mắt đầy kiên quyết.

"đi đâu vậy?" - giọng hyeri không nhẹ nhàng như mọi khi mà có chút khó chịu, như thể sự bất an trong lòng chị trào dâng.

subin nhìn vào hyeri, ánh mắt em tràn đầy giận dỗi, như muốn nói rằng em không muốn ở lại với tất cả sự căng thẳng này, nhưng lại không thể khước từ được ánh mắt của chị.

"vào nhà tôi" - subin trả lời, giọng em vẫn đầy tức giận, nhưng lại không thể che giấu được sự run rẩy trong lời nói. em muốn về nhà mình, nơi có chút riêng tư, để thoát khỏi cảm giác sợ hãi và khó xử đang bủa vây.

nhưng hyeri không chịu buông tay, chị kéo mạnh em về phía nhà mình, không cho em bước vào nhà.

subin ngạc nhiên, không ngờ hyeri lại cương quyết đến vậy. chị kéo subin vào nhà mình, bước qua ngưỡng cửa mà không để em có cơ hội phản đối.

subin cảm thấy một sự chênh lệch giữa hai ngôi nhà này, như thể bước qua ngưỡng cửa nhà hyeri là một sự thay đổi lớn trong cảm xúc, một sự chuyển mình mà em không thể kiểm soát.

hyeri kéo subin lên phòng, không nói gì, chỉ dùng sức mạnh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết để đưa em vào trong.

phòng của hyeri không có gì thay đổi, vẫn ấm áp như trước, nhưng bây giờ, không gian này lại có một cảm giác khác lạ, như thể cả hai đều là những người khác trong khoảnh khắc này.

hyeri đè subin xuống giường, nhẹ nhàng nhưng lại đầy kiên định, như muốn xoa dịu hết sự giận dỗi trong lòng em.

subin vẫn còn giận, nhưng nỗi giận đó bắt đầu nhạt dần, khi hyeri hôn nhẹ lên môi em, một nụ hôn nhẹ nhàng, không vội vã nhưng ấm áp, như thể muốn xoa dịu mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng subin.

subin không thể giận dỗi nữa, em cảm nhận được tình yêu và sự che chở trong nụ hôn ấy, cảm nhận được sự ngọt ngào và chăm sóc mà hyeri dành cho mình.

chị không chỉ hôn nhẹ, mà như thông qua nụ hôn ấy, chị muốn xoa dịu hết mọi nỗi đau, mọi cảm giác sợ hãi trong lòng subin.

hyeri nhìn vào mắt subin, rồi thì thầm.

"từ giờ, hyeri biết em giấu gì hyeri nữa, hyeri sẽ hôn em nếu em không nói" - giọng chị vừa ấm áp, vừa như một lời đe dọa nhẹ nhàng đầy yêu thương, khiến subin không thể nào tiếp tục giận dỗi.

nỗi tức giận trong em biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại là sự dịu dàng và tình yêu mà hyeri mang lại.

subin nắm chặt tay hyeri, cảm nhận được sự ấm áp trong từng động tác của hyeri. em không thể dỗi nữa, trái tim em đã tan chảy trong ánh mắt và nụ hôn ấy.

cả hai lại cười đùa, nằm cù lét và chạy quanh nhà, không còn nghĩ đến gì ngoài việc ở bên nhau. không khí trong nhà ấm áp, nhẹ nhàng, và chỉ có hyeri và subin, trong thế giới riêng của họ, không còn giận dỗi, chỉ còn lại tình yêu và sự thấu hiểu sâu sắc.



.
.







dạo này tui hơi bận á, nên chắc 1 tuần ra 1 chap thui nha 😭😭😭

với cả tui cũng ra lò fic mới của hyebin sau khi end fic này. mọi người thấy chủ đề bác sĩ thì sao nhỉ??

hay là

tội phạm với producer

hacker với nhân viên của nasa

hoặc mng thích chủ để gì cmt vô đi, tui làm 1 chuỗi series về chủ đề mng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro