Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12:

"Chí Huân, con chim công này ở đâu ra vậy, lúc nãy muội thật sự một phát muốn quăng nó xuống hồ." - Tô Nghi hậm hực, thật ra việc nàng ta nói không chọc giận cô đến thế, chỉ là xuất phát từ việc của Huyền Tích, kèm thêm việc đấy khiến cô thật sự rất phiền lòng. Tích Tích đáng thương của ta.

Huyền Tích thừa biết tiểu muội này chỉ muốn làm chủ cho cậu, thế nhưng cậu lại không muốn Chí Huân huynh ấy khó xử.

"Ta cũng không biết, vừa về liền nghe ban hôn? Ta hôm nay chỉ vừa gặp, làm sao có tình cảm gì được?"

"Ồ, thì ra không phải huynh muốn ban hôn"- Tô Nghi bày ra vẻ ngờ vực rồi nhìn sang Huyền Tích.

"Nói gì vậy? Ta đương nhiên là không muốn rồi"

Dứt lời, gã liền nhìn sang Huyền Tích như muốn giải bày.

Nghe Chí Huân nói thế, lòng Huyền Tích đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy tối hôm trước? Nghĩ đến đây cậu có chút đỏ mặt.

"Đệ ốm sao? Sao tự dung mặt đỏ vậy?" - Bàn tay thô ráp của Chí Huân đưa lên mặt cậu mà xoa nhẹ, khiến cho Huyền Tích giật mình.

"Không sao, chắc do trời nóng ấy" - Nói rồi cậu vội gạt tay huynh ấy sang một bên như sợ mọi người hiểu lầm.

Chí Huân thấy bàn tay mình rơi vào không trung, trong lòng có chút không vui.

Đệ ấy chưa từng xa cách với ta như vậy.

Nhưng gã là một tên cứng đầu, bàn tay ấy vội nắm lấy tay người kia mà giữ chặt.

Tại Hách đối với việc này không mấy lạ lẫm, chỉ có Tô Nghi nghĩ được điều gì đó, bèn lấy lí do kéo Tại Hách đi ra chỗ khác để cho bọn họ một không gian riêng.

Huyền Tích thấy xung quanh chỉ còn có hai người, cậu trở nên bối rối hơn, tay người kia nắm quá chặt, làm cách nào cũng không tách ra được.

"Có nhớ ta không" - Thanh âm trầm ấm của nam nhân truyền đến khiến da đầu cậu tê dại.

Huyền Tích không biết phải trả lời như thế nào? Hai nam nhân đột nhiên nắm tay nhau tâm tình? Khung cảnh có chút kì quái.

"Đệ sống có tốt không?" - Thấy người kia không trả lời, gã bèn đổi sang câu khác.

"Sống tốt, công việc của đệ khá thuận lời. Huynh thì sao, không bị thương chỗ nào chứ?" - Huyền Tích ân cần hỏi, lần này cậu mới có dịp nhìn huynh ấy gần hơn một chút.

Ốm đi rồi, bàn tay nắm lấy tay cậu cũng đã chai sần không ít, tuy rằng thô ráp thế nhưng nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay chẳng hiểu sao khiến cậu yên lòng.

"Nếu ta nói ta bị thương, đệ sẽ lo lắng lắm, nhưng mà bị thương thật"

"Thật sao? Huynh bị thương có nặng không?" - Huyền Tích lo lắng hỏi.

Nặng chứ, thương đệ, ta nặng lòng vô cùng. Lời này Chí Huân giữ trong lòng không nói ra.

"Huynh cười cái gì chứ?" - Ta lo lắng cho huynh ấy mà huynh ấy còn cười.

Lúc này Chí Huân vội lấy một vật được cất trong tay áo, đem đặt vào tay người kia.

Cầm vật nọ, Huyền Tích có chút bất ngờ.

Một cây trâm gỗ cho nam nhân, trên đó có khắc tên cậu, tuy khá thô sơ nhưng có thể thấy người làm đặt cả tâm lòng vào nó.

"Thích chứ? Ta mỗi lần trước khi ra trận đều cố gắng làm một tí, giết thời gian để về gặp đệ" - Chí Huân mắt toàn ý cười mà nói.

"Thích, nhưng mà nam nhân tặng trâm cho nhau có hơi..." - Việc này chỉ có mấy cặp đôi nam nữ tặng cho nhau.

"Không sao, đệ thích là được."

Sau đó cả hai im lặng, cùng nhau ngắm phong cảnh.

Chí Huân có vẻ mệt mỏi, lúc này đầu gục lên vai Huyền Tích.

Thật thơm, thật dễ chịu, gã thật sự rất thích mùi hương trên người cậu.

"Tích nhi"

"Hửm?"

"Đệ hát cho ta nghe một bài đi"

"Sao tự dung lại muốn đệ hát"

"Không thể sao? Ta ở chiến trường lâu như vậy, rất nhớ giọng của đệ"

Huyền Tích im lặng một chập, ngay khi Chí Huân không muốn làm khó dễ nữa thì giọng hát nhẹ nhàng cất lên.

"...Chẳng vơi đi, chỉ có dịu dàng còn mãi

Làn gió thu cuốn đi nỗi buồn biệt ly

Chỉ than đời người như giấc mộng

Ngoảnh lại chẳng còn ai

Ngẩng đầu nhìn cánh hoa đong đưa

Là ai đang một mình gánh chịu

Tiếc thay chẳng làm được gì bỗng quay đầu

Người nhăn mi

Sao than trên núi có cây, trên cây nọ có cành

Lòng này hướng về quân, quân nào hay

Nhưng là kiếp trước cùng người bỏ lỡ quá nhiều

Sao than thu có trăng, trăng nọ có thơ

Cũng chẳng sánh bằng lúc bên người

Trong mộng làm quen với người nơi sơn thủy..."

Lúc này Huyền Tích vội nghe thấy tiếng thở đều đặn của người kia. Cậu cũng yên vị tại đấy, bàn tay khẽ khàng xoa nhẹ lên tay nam nhân.

Đột nhiên có giọt nước rơi xuống.

Mưa sao?

Huyền Tích nhìn trời, vội thấy mây giông liền không nghỉ nhiều, chút nữa rồi gọi huynh ấy dậy vậy.

Chí Huân gục đầu trên vai người kia, giọng hát nhẹ nhàng của cậu khiến gã có chút mơ màng, thế nhưng lời bài hát có chút đau lòng.

Giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

-

Lúc đưa Huyền Tích về nhà, Chí Huân cứ đứng đó mãi mà nhìn theo người kia.

"Huynh không về sao?"

"Giờ ta về."

"A Huân, dạo gần đây huynh thật sự rất kỳ lạ, có chuyện gì sao" - Dù rằng Chí Huân luôn miệng nói không sao, nhưng tâm tính mách bảo cậu rằng huynh ấy không ổn.

Chí Huân chỉ vội cười lắc đầu.

"Nếu có chuyện gì phải nói với ta"

"Được."

"Tích nhi."

"Ơi"

"Chờ ta, thêm một chút nữa"

Huyền Tích thật sự cũng không hiểu chuyện gì, thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau đó gã đứng mãi ở đó, nhìn phủ đã tắt đèn rồi quay về.

---------------

Lời bài hát trích bài "Chẩm Thán" - Trịnh Ngư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro