Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Sâu ăn răng

• Nhân vật chính: Leorio Paradinight
_______________________________________________

“Làm ơn gọi bác sĩ nhanh đi!”

Tiếng kêu than của một vị khách vang lên, phá tan sự tĩnh lặng nơi phòng khám. Từ trong phòng, Leorio đang bận khám răng cho một bệnh nhân, nhưng âm thanh gấp gáp ấy khiến anh phải dừng tay. Qua tấm cửa kính, anh thoáng nhìn thấy y tá đang cố gắng trấn an vị khách trong khu vực chờ.

Leorio nhíu mày, nhanh chóng hoàn tất buổi khám cho bệnh nhân hiện tại rồi rời khỏi phòng, hướng ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra.

Cuối cùng cũng đến lượt của vị khách ấy, Leorio, chỉnh ánh đèn soi, ánh mắt thoáng chút tò mò khi hỏi thăm tình trạng của người đàn ông. “Anh đau lắm à?”

Người đàn ông gật đầu. “Vâng. Có cái gì đó cứ đâm trong răng tôi. Tôi sắp phát điên mất.”

Leorio nhìn lên hình ảnh X-quang hàm răng hiển thị trên màn hình trước mặt, sau đó cầm dụng cụ khám lên. “Để tôi kiểm tra nhé.”

Nhưng khi khám sơ qua, Leorio nhíu mày khó hiểu, vì hàm răng của người đàn ông hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Kỳ lạ thật. Không thấy có dấu hiệu sâu răng hay sưng nướu gì cả.”

Anh gõ nhẹ vào chiếc răng mà vị khách phàn nàn là bị đau. “Như vậy có đau không?”

“Vâng, nó hơi đau…” – Người đàn ông nhăn mặt, rên rỉ. “Không chỉ vậy, đầu tôi dường như muốn nổ tung.”

Leorio đặt dụng cụ khám xuống, nhìn vào màn hình chiếu một lần nữa. Sau vài giây suy nghĩ, anh nói. “Hãy thử chụp X-quang. Senritsu, hướng dẫn anh ấy đi.”

Cô y tá tên Senritsu gật đầu, nhẹ nhàng hướng dẫn vị khách đến phòng chụp X-quang. Một lúc sau, người đàn ông quay lại với tấm phim mới.

Trở lại phòng làm việc của Leorio, anh chăm chú nhìn vào hình X-quang, đôi lông mày càng nhíu chặt.

“Tôi chưa bao giờ thấy điều gì như vậy… Tại sao vùng chân răng trắng toát thế nhỉ?” – Anh quay sang bệnh nhân, giọng có phần nghiêm trọng. “Có vẻ như có gì đó mắc kẹt bên trong. Anh có ăn phải vật cứng gì không?”

Anh ta ôm má, phủ nhận với vẻ mặt đau đớn. “Không, không, không có.”

“Anh có vấn đề gì về thần kinh không?” –
Leorio nghiêng đầu, tiếp tục hỏi với ánh mắt dò xét. “Chẳng hạn như đau *dây thần kinh tam thoa?”

“Không, không hề.”

“Được rồi, tôi sẽ xem xét về việc này. Hãy đăng ký theo dõi tình hình bệnh nhé.” – Leorio vừa ghi chép vừa nhắc nhở. “Và cố gắng uống thuốc giảm đau.”

“Vâng.”

Người đàn ông cầm lấy đơn thuốc, cảm ơn Leorio trước khi rời đi. Anh ta vừa bước ra khỏi phòng, Leorio vẫn không rời mắt khỏi bóng lưng của người đàn ông, trong đầu ngập tràn những câu hỏi chưa lời giải đáp.

*Dây thần kinh tam thoa (trigeminal neuralgia):

• Nó còn được gọi là Dây thần kinh số V, là dây thần kinh sọ lớn nhất trong 12 đôi dây thần kinh sọ não. Nhân dây thần kinh số V có 4 nhân: 1 nhân vận động và 3 nhân cảm giác nằm dài tại vùng thân não. Vị trí của nhân vận động nằm ở cầu não, phía trong nhân cảm giác chính, vị trí của nhân cảm giác chính nằm ở mặt bên cầu não, nhân gai tam thoa nằm ở hành não và tủy cổ cao, nhân trung não ở phần cầu não trên và trung não.

• Đau dây thần kinh tam thoa là một tình trạng bệnh lý gây ra các cơn đau dữ dội, nhói buốt hoặc giống như bị điện giật ở vùng mặt.

“Bác sĩ, tôi về nhé.”

Leorio đang chăm chú xem hồ sơ bệnh nhân thì nghe thấy tiếng chào từ Senritsu. Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười và gật đầu đáp lại, không quên chúc cô ngủ ngon.

Sau khi Senritsu rời đi, Leorio cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Nhưng khi đi ngang qua phòng khám, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở bồn súc miệng.

“Gì vậy? Tại sao cô ấy không dọn dẹp chứ?” – Leorio lẩm bẩm,giọng có chút khó chịu. Anh bước tới, nhìn vào bồn súc miệng.

Bên trong bồn, nước vẫn chưa thoát hết mà còn nổi bọt ục ục, giống như có thứ gì đó bị mắc kẹt trong ống dẫn.

Tò mò, Leorio cúi xuống, mở nắp ống thoát để kiểm tra. Khi nước rút bớt, anh giật mình phát hiện những sinh vật dài ngoằng, nhầy nhụa đang ngoe nguẩy bám chặt vào thành ống.

“Cái quái gì vậy?” – Leorio nhăn mặt, không che giấu được sự ghê tởm. Anh ném thẳng cái ống dẫn vào thùng rác. Nhưng ngay khi định quay đi, anh bỗng khựng lại. Đôi mắt Leorio đăm chiêu, đương như anh vừa nhận ra điều gì đó bất thường.

Không chần chừ, Leorio lập tức quay vào phòng làm việc, mở lại hình X-quang hàm răng của bệnh nhân hồi chiều. Anh phóng to bức ảnh lên, tập trung quan sát phần chân răng một cách tỉ mỉ.

Quả nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ổ vi sinh vật kỳ dị, đang bám rễ và ký sinh bên trong chân răng của bệnh nhân.

Sáng hôm sau, Leorio vội vàng đến gặp một đàn anh để báo cáo về phát hiện kỳ lạ này.

“Đó là ký sinh trùng.” – Người đàn anh nói, giọng pha chút kinh ngạc. “Tôi không thể tin mình nhìn thấy ký sinh trùng trong thời buổi này. Tôi chưa bao giờ thấy ký sinh ở sâu trong răng như vậy. Bệnh nhân đó trông có vẻ gì kỳ lạ không?”

Leorio lắc đầu. “Không. Anh ấy trông hoàn toàn bình thường.”

“Thế à? Có lẽ anh ta thích ăn những thứ kỳ quặc.” – Người đàn anh bật cười, vẻ mặt nửa đùa nửa thật. “Cậu biết đấy, kiểu người thích ăn đất hay sâu bọ chẳng hạn.”

“Tôi không biết nữa.” – Leorio gượng cười, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng. “Anh chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này sao?”

Người đàn anh lắc đầu chắc nịch. “Chưa bao giờ. Ít nhất là ở một quốc gia có hệ thống nước sạch.”

Ông bước lại bàn làm việc, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, đàn anh quay lại nhìn Leorio và bảo. “Cậu có thể thử tìm trong các tài liệu nghiên cứu cũ. Đi xem thư viện thử đi, biết đâu tìm được manh mối.”

...

Để tìm hiểu về loại ký sinh trùng kỳ lạ này, Leorio dành cả buổi sáng tại thư viện quốc gia, ngấu nghiến từng cuốn sách liên quan đến nó.

[Sâu ăn răng]

[Là một loại ký sinh trùng, nó sinh sống gần răng trong hình thể một loài giun ký sinh. Sau khi đẻ trứng gần răng của vật chủ, nó sẽ di chuyển nhanh chóng đến các cơ quan và não.]

Leorio lật sang trang tiếp theo, mắt dán chặt vào từng dòng chữ.

[Ngày nay, sâu ăn răng được cho là đã tuyệt chủng. Tuy nhiên, vào năm 1940, tại phòng khám Kaesong, Hàn Quốc, do các nhà truyền giáo nước ngoài thành lập được coi là nơi có trường hợp đầu tiên. Theo lời khai, người ta có thể suy luận đó là một thí nghiệm bí mật được thực hiện trong tầng hầm của phòng khám Kaesong, nhưng không có bằng chứng chắc chắn nào.]

Sau khi đọc những thông tin trên, tâm trí Leorio vô cùng rối bời. Bỗng, điện thoại anh rung lên. Nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Senritsu.

“Tôi nghe đây.”

“Bác sĩ có đến không ạ?” – Giọng Senritsu vang lên, bình tĩnh nhưng có chút gấp gáp.

“Tôi có. À, cô có nhớ bệnh nhân hôm đó… người phàn nàn về cơn đau nướu ấy.”

“Vâng.”

“Khi nào có lịch hẹn với anh ấy vậy?”

“Đợi tôi một chút.” – Senritsu ngừng một lát để kiểm tra lịch. “Là hôm nay ạ.”

Leorio hơi nhíu mày. “Có thể dời lịch lại được không?”

“Anh ấy nói chỉ rảnh vào hôm nay thôi ạ.”

Leorio nhắm mắt, hít sâu một hơi để trấn tĩnh. “Được rồi, lát nữa gặp.”

Leorio đến phòng khám, ánh mắt nhìn qua khung cửa kính. Bên trong, bệnh nhân đang rên rỉ thảm thiết khi cơn đau như xé nát từng dây thần kinh.

“Anh đau lắm sao?” – Senrits hỏi thăm, giọng nói đầy lo lắng khi cô tìm cách trấn an người đàn ông.

Từ ngoài nhìn vào, Leorio cảm thấy có chút căng thẳng và áp lực. Thật sự mà nói, anh không muốn dính vào ca phức tạp này, nhưng sự thúc giục của lương tâm khiến anh không thể quay lưng.

Leorio gõ lên cửa kính để gọi Senritsu, nhưng cô quá bận rộn với bệnh nhân nên không nghe thấy. Phải gõ đến lần thứ ba, cô mới quay lại, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

“Anh ấy đang đau lắm, nhanh lên đi bác sĩ.” – Cô ra hiệu, giọng nói pha chút gắt gỏng vì tình thế khẩn cấp.

Leorio nuốt nước bọt, hơi lưỡng lự trước khi bước vào. Áp lực đè nặng trong từng bước chân khi anh chuẩn bị dụng cụ, cố xua tan cảm giác bất an.

Sau khi tiêm thuốc tê để giảm đau, Leorio nhìn thẳng vào bệnh nhân, hỏi với vẻ thăm dò. “Anh có người thân hay bạn bè nào từng gặp các triệu chứng tương tự như vậy không?”

Người đàn ông lắc đầu, gương mặt vẫn méo mó vì đau đớn.

“Đó là một loại ký sinh trùng, nhưng nó không tự nhiên mà xuất hiện. Chúng ta cần biết nguyên nhân để ngăn ngừa bệnh tái phát.” – Leorio giải thích với giọng nghiêm trọng.

Người đàn ông lại lắc đầu, ánh mắt như cầu cứu.

“Xin hãy mở miệng rộng ra.”

Leorio cầm dao phẫu thuật lên. Nhưng khi đưa lại gần phần nướu của bệnh nhân, bàn tay anh không ngừng run rẩy. Hơi thở trở nên gấp gáp, và anh phải dừng lại để trấn tĩnh bản thân. Ánh mắt Senritsu như tiếp thêm động lực.

Leorio hít thở thật sâu. “Sắp tới sẽ rất nguy hiểm, xin anh đừng cử động mạnh.” – Anh nhắc nhở với giọng cảnh báo.

Leorio tiếp tục công việc của mình. Khi lưỡi dao tiếp cận phần nướu, anh rạch một đường mảnh, máu phun ra dữ dội khiến bệnh nhân hét lên đau đớn. Sau đó, Leorio lấy kẹp gắp mở vết rạch, để lộ một cảnh tượng kinh hoàng. Bên trong phần nướu dưới chân răng là một đám ký sinh trùng lúc nhúc.

Trán Leorio lấm tấm mồ hôi, tay anh run bần bật khi gắp ra từng con ký sinh còn ngoe nguẩy.

Đột nhiên, bệnh nhân lên cơn co giật dữ dội, máu trào ra từ miệng, cơ thể anh ta quằn quại.

“Nằm yên, đừng cử động!”

“Anh ơi, xin đừng di chuyển ạ!”

Leorio và Senritsu cố gắng giữ chặt anh ta, nhưng vô ích. Người đàn ông trợn ngược mắt, tròng trắng giờ đã đỏ ngầu, có thể thấy vài ký sinh trùng bò lúc nhúc nhúc.

Không lâu sau, anh ta hoàn toàn mất đi tự chủ, mặc cho đám ký sinh kia điều khiển cơ thể. Anh ta lao tới, cắn phập vào cổ Leorio. Senritsu cố kéo anh ta ra, nhưng không ngờ lại thành mục tiêu. Người đàn ông đè Senritsu xuống sàn, hàm răng nhuốm máu cắm thẳng vào cổ cô. Tiếng hét của cô vang vọng, đầy đau đớn và tuyệt vọng.

Leorio hoảng loạn trốn vào phòng bên cạnh, khóa trái cửa. Anh ngồi sụp xuống, tay ôm lấy cổ, cảm nhận rõ những ký sinh trùng đang bò trong vết thương.

“Chết tiệt!” – Anh chửi thề một tiếng. Sau đó, anh cảm giác nướu răng mình nhột nhột. Leorio nhìn vào gương, vạch môi để kiểm tra, có thể thấy một vài con ký sinh đang ngọ nguậy, ẩn hiện bên trong nướu răng.

Leorio hoảng hốt, cầm máy khoan răng lên, định sẽ tự tay loại bỏ đám ký sinh trùng này. Tiếng máy khoan rít lên đến sởn gai ốc. Nhìn vào đầu nhọn mũi khoan, anh không ngừng run rẩy. Nhưng vì không muốn có kết cuộc giống người đàn ông đó, không suy nghĩ thêm, anh đưa mũi khoan vào nướu răng. Cơn đau như xé toạc ý thức, nhưng tất cả đều vô vọng.

Leorio dừng lại, nhìn qua cửa kính. Senritsu và người đàn ông kia không ngừng gầm gừ, cào cấu vào cửa kính khi nhìn thấy anh. Cả hai người họ đã bị đám ký sinh trùng chiếm lấy thể xác, trở thành những thây ma với gương mặt biến dạng, đôi mắt đỏ ngầu, và thân mình đầy máu.

“Xin chào, có ai ở đây không?”

Tiếng động bên ngoài phòng lễ tân đã thu hút sự chú ý của hai thây ma. Chúng chuyển hướng, từ từ tiến ra ngoài tìm con mồi.

Ngay lúc đó, Leorio cảm thấy bị đau một bên mắt. Khi nhìn vô gương, anh thấy đám ký sinh trùng đã chui lên mắt, và dần chuyển sang màu đỏ. Leorio hoảng sợ, cố gồng mình để giữ tỉnh táo, nhưng không thể nào chống chọi được. Sau đó, gương mặt anh dần biến dạng, cơ thể không ngừng co giật rồi ngã xuống, ý thức anh dần bị cuốn trôi.

Cuối cùng, anh cũng như hai người kia, trở thành vật chủ cho đám ký sinh trùng quái ác, mặc cho chúng điều khiển.

Cả phòng khám đã giờ đây chỉ còn là một mớ hỗn độn. Những vết máu loang lổ đầy sàn nhà, bám chặt lên tường trắng và vấy bẩn cả cửa kính. Không khí nồng nặc mùi sắt tanh nồng, như thể chính nó cũng đang thấm đẫm cơn ác mộng.

Từ bên ngoài vọng vào, âm thanh hỗn tạp khiến người ta rùng mình. Tiếng la hét của những nạn nhân xấu số, tiếng gầm gừ khát máu, và âm thanh ghê rợn của thịt da bị cắn xé. Tất cả hòa quyện, tạo thành một bản giao hưởng đầy chết chóc và tuyệt vọng.

--- THE END ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro