Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Điểm đến

• Nhân vật chính: Phinks Magcub
_______________________________________________

“Nạn nhân là Shin, một pháp sư khoảng 50 tuổi. Cảnh sát đang điều tra khả năng gây ra án mạng. Nhưng vì không có nhân chứng nên cuộc điều tra vẫn đang bế tắc.”

Âm thanh từ radio vang lên ồ ồ.

Phinks lái xe trong đêm khuya với cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Nhìn vào đồng hồ điện tử trên xe, anh nhận ra đã là 02:20 sáng. Đôi mắt anh nặng trĩu, như muốn sụp xuống vì kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng mở ra để tiếp tục lái.

Bỗng nhiên, giọng nói của phát thanh viên trên đài trở nên lạ lẫm, rè đi và mất tín hiệu hoàn toàn. Phinks nhướn mày, đưa tay điều chỉnh lại chiếc radio, nhưng không hiểu sao nó lại không hoạt động.

Anh tặc lưỡi, cảm thấy khó chịu. “Bị sao vậy? Chết tiệt.”

Phinks ngáp một hơi dài, cơ thể mệt mỏi không thể chống lại cơn buồn ngủ ập đến. Anh quyết định tấp xe vào lề đường, hy vọng có thể chợp mắt một lát để lấy lại sức.

Khi đồng hồ điện tử trên xe chỉ 03:30 sáng, một bóng người lặng lẽ đứng bên ngoài, mắt nhìn xuyên qua cửa kính và rồi mở cửa bước lên xe.

Tiếng động khe khẽ vang lên làm Phinks giật mình thức giấc. Anh lập tức nhìn xung quanh, cố gắng chớp mắt vài lần để xua đi cơn buồn ngủ và lấy lại sự tỉnh táo.

Một giọng nói cất lên, nhẹ nhàng nhưng chắc nịch. “Đến nhà nghỉ Samjeong ở IIsan.”

Phinks nhìn qua gương chiếu hậu, rồi đảo mắt ra phía sau. Khi nhận ra người khách là một cô gái, anh huýt sáo, nở một nụ cười trêu ghẹo. “Ôi trời, trễ thế này mà vẫn có một cô gái xinh đẹp đi một mình sao? May là cô gặp xe tôi đấy.”

Anh nhanh chóng mở ứng dụng chỉ đường và tìm kiếm “Nhà nghỉ Samjeong”, nhưng kết quả không hiện ra.

“Điều hướng GPS không có dữ liệu.” – Phinks lẩm bẩm, rồi lại nhìn qua gương chiếu hậu. Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi. “Cô biết đường chứ?”

“Vâng.”

Phinks gật đầu hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa, rồi nổ máy. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, đưa cô gái đến nơi cô yêu cầu.

Trên con đường vắng lặng chỉ có ánh đèn đường le lói hắt xuống, chiếu rọi lên mặt đất khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt và lạnh lẽo.

Suốt cả chặng đường, vị khách ngồi sau vẫn im lặng, không một lời nào. Phinks gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu, cố gắng nhìn rõ gương mặt cô gái. Tuy nhiên, mái tóc dài xoã của cô ta che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra bờ môi đỏ mọng đầy quyến rũ.

Bầu không khí im ắng trên xe khiến Phinks cảm thấy ngột ngạt. Anh đưa tay nhấn vào nút bật radio, nhưng dù cố gắng bao nhiêu, nó vẫn không hoạt động.

“Lại thế nữa rồi.” – Phinks thở dài, cảm giác chán nản dâng lên. Anh quay lại, tiếp tục tập trung lái xe.

Đi được một đoạn, cô gái ngồi phía sau mới lên tiếng. “Hãy rẽ phải.” 

Phinks nhìn ra ngoài qua cửa kính, con đường này là đường một chiều duy nhất và không có bất kỳ ngã rẽ nào.

“Không có ngã rẽ.” – Phinks trả lời, giọng anh hơi gắt. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô gái vẫn không thay đổi biểu cảm, tiếp tục lặp lại.

“Hãy rẽ phải.”

“Ở đây không có ngã rẽ mà.” – Phinks đáp, bắt đầu cảm thấy bực bội. Anh chỉ tay ra ngoài cửa sổ, về phía biển báo đường một chiều. “Cô tự nhìn đi! Sao tôi có thể rẽ phải được khi không có đường nào để rẽ chứ!? Điên quá! Rốt cuộc là cô muốn đi đâu vậy? Tôi hỏi cô muốn đi đâu?”

“Nhà nghỉ Samjeong ở IIsan.” – Cô gái đáp lại, giọng nói lạnh lẽo.

Phinks thở dài, cơn tức giận dâng lên. “Cô làm tôi điên rồi đấy.” – Anh lẩm bẩm, không muốn đôi co thêm. “Chết tiệt, gặp ngay con mụ điên.”

Anh không muốn tiếp tục đôi co với cô ta, nên quay lại tập trung vào việc lái xe.

Cả một đoạn đường dài trôi qua, Phinks không nhận ra rằng cô gái ngồi sau đã biến mất từ lúc nào. Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch, với bộ móng đen quái dị, vươn lên từ phía sau, chạm nhẹ vào cổ anh.

Phinks giật mình, cảm nhận một vật bén nhọn sượt qua da. Theo phản xạ, anh vung tay ra sau, quay đầu lại nhìn. Kỳ lạ thay, chiếc ghế sau đã trống rỗng, như thể cô gái ấy chưa từng ngồi ở đó.

Anh chớp mắt ngạc nhiên, không thể hiểu nổi. Khi quay lại nhìn về phía trước, bất ngờ, một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng, tóc xoã dài che kín mặt, đứng ngay giữa đường trước đầu xe.

Phinks mở to mắt, hoảng hốt đạp phanh. Chiếc xe thắng gấp khiến anh bị bật người về phía trước. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh tuôn rơi trên gò má.

Cùng lúc đó, âm thanh của ứng dụng chỉ đường vang lên.

“Bạn đã đến nơi.”

Sau cú phanh gấp, Phinks định thần lại, từ từ ngước mặt lên khỏi vô lăng, nhìn về phía trước, nhưng không thấy ai cả. Anh tự nhủ có thể mình quá mệt mỏi, cộng với bóng tối khiến anh nhìn nhầm.

“Xin lỗi…” – Phinks run rẩy, nhìn xuống ghế sau, lịch sự hỏi thăm. “Cô có sao không?”

Khi quay lại, anh lại thấy cô gái đó, ngồi trên ghế sau. Cô ta dùng hai bàn tay trắng bệch, với bộ móng tay dài nhọn màu đen, che mặt mình. Từ trong bóng tối, cô ta trông thật quái dị và đáng sợ.

Phinks nghĩ cô gái có vẻ vẫn hoảng loạn sau sự cố vừa rồi, anh lo lắng hỏi. “Cô không bị thương chứ?”

Cô gái không trả lời. Cô từ từ mở tay ra, để lộ một gương mặt tái nhợt, đôi mắt cô ta hoàn toàn trống rỗng. Từ những hốc mắt đen ngòm ấy, máu bắt đầu rỉ ra, chảy dài xuống hai bên má.

Phinks sợ hãi la lên, cố gắng cởi đai an toàn và mở cửa xe để chạy thoát. Nhưng cánh cửa lại bị khoá chặt.

Đột nhiên, cơ thể anh cứng đờ, như thể bị một thế lực vô hình điều khiển. Anh không thể cử động, miệng há hốc, như thể đang bị ai đó bóp nghẹn. Những đường gân đen xuất hiện quanh cổ và từ từ lan ra khắp gương mặt.

Bàn tay quái dị từ phía sau lại vươn lên, ôm chặt lấy mặt anh. Bộ móng dài của cô gái cắm phập vào mắt Phinks, móc sâu vào trong và kéo ra trong tiếng la hét đau đớn của anh.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, âm thanh của radio bật lên một cách bất ngờ, và chiếc xe hơi tự động nổ máy. Từ bên ngoài, có thể thấy cơ thể Phinks nằm bất động trên ghế lái, đôi mắt trống rỗng, máu rỉ ra từ hốc mắt.

Sau đó, chiếc xe lăn bánh, rời đi trong im lặng, bỏ lại phía sau đôi mắt vỡ vụn cùng vũng máu loang lổ giữa lòng đường.

“Điều hướng GPS sẽ bắt đầu. Hãy tuân thủ quy định giao thông khi lái xe.”

--- THE END ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro