
Chapter 2: Bắt đầu cuộc hành trình
Nếu điều ước của con người đủ mạnh, điều ước đó cuối cùng sẽ trở thành sự thực. Đó là những gì mà người ta thường nói. Tuy nhiên, phải có một ranh giới giữa có thể và không thể, ước muốn cho những điều không thể thì thật là ngu ngốc. Cho dù có bao nhiêu người mong muốn đi nữa, họ cũng không thể hồi sinh những người đã chết. Kurapika biết điều đó. Cô hiểu điều đó nhiều hơn cả. Đó là lý do tại sao cô không muốn những người thân đã chết của cô trở lại từ thế giới bên kia.
Cô chắc chắn rằng cô đã không có một điều ước nào cho một điều như vậy, nhưng chính xác thì điều gì xảy ra với cô ấy? Trên tất cả mọi thứ, người được đưa trở lại cuộc sống không phải là những người thân của cô. Đó là cái người mà cô đã giết. Đó là người đã ám ảnh cô cho đến một vài phút trước.
Tại sao điều này lại xảy ra? Có thể là cô đã mắc phải sai lầm trong quá trình ước? Có nghĩa là cô đã mất cơ hội để bảo vệ gia đình mình khỏi vụ thảm sát?
Hoặc có lẽ...
Liệu có thể là nơi này không đủ sức mạnh để biến điều ước thành sự thật, nhưng lại có sức mạnh để trả lại cuộc sống cho bất kỳ con ma nào xung quanh nơi đó bằng cách sử dụng Niệm của ai đó? Có thể đó là cái bẫy? Có thể nào Pakunoda đã lừa cô không? Không, cô hy vọng không có trường hợp đó. Có vẻ ngớ ngẩn, nhưng cô cảm thấy tin cậy Pakunoda.
Kurapika nắm chặt nắm đấm của cô khi cô rời khỏi tòa nhà bằng đá và đi về phía Pakunoda. Cô dừng lại khi khoảng cách của họ chỉ cách nhau một mét, cô nhìn thẳng vào người phụ nữ kia. Pakunoda cũng nhìn cô. Rất mờ nhạt, nhưng Kurapika có thể thấy có một vẻ nghi hoặc trên gương mặt lạnh lùng của Pakunoda. Có lẽ Pakunoda cũng lấy làm ngạc nhiên về việc cô ta đã sống lại.
"Cậu..." Pakunoda mở lời. Cô ta có vẻ do dự. "Cậu biết tôi?"
Kurapika mở to mắt khi nghe câu hỏi. "Ý cô là gì?"
"Cậu đã gọi tên tôi, đúng không? Làm thế nào mà cậu lại biết tên của tôi? Cậu biết tôi ư? Mặc dù tôi không biết cậu," Pakunoda nói.
Kurapika nhìn Pakunoda một cách khó tin. Người phụ nữ kia có ý gì? Pakunoda đã không nhận ra cô? Có thể nào chứ? Có phải Pakunoda đã quên cô rồi không? Điều đó thậm chí cũng có thể? Mọi thứ trở nên điên loạn hơn. Đầu tiên, người phụ nữ này đã sống trở lại và bây giờ cô ta hành động như thể cô ta không nhận ra Kurapika. Điều gì đã xảy ra ở đây? Cô ấy đã mất trí ư.
Pakunoda khoanh tay. Cô ấy đang chờ đợi một câu trả lời nhưng có vẻ như cô ấy sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cả. "Cậu biết tôi?" Cô hỏi lại.
Kurapika không nói gì và nhìn đi chỗ khác. Thật sự mà nói, cô không biết phải nói gì cả.
"Tôi hiểu rồi," Pakunoda nói. "Có thể đó chỉ là do tôi tưởng tượng, cho tôi xin lỗi." Sau đó cô ta rời khỏi Kurapika và đi về phía tòa nhà bằng đá.
Kurapika theo dõi Pakunoda khi cô ta bỏ đi. Bây giờ đã có khoảng cách giữa họ, cô bắt đầu nhận ra rằng Pakunoda trông có vẻ khác. Có một điều gì đó về người phụ nữ đó. Kurapika nhíu mắt, cố gắng tìm hiểu xem sự khác lạ đó là gì nhưng cô không thể.
'Có thể đó chỉ là do tôi tưởng tượng' Kurapika lắc đầu nghĩ ngợi. Tất nhiên Pakunoda trông có vẻ khác. Người đàn bà đó không còn mờ ảo nữa. Kurapika đã suy nghĩ quá nhiều. Cô phải suy nghĩ rất nhiều. Cô nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Cô phải giữ bình tĩnh; nếu không cô sẽ không thể phân tích tình huống một cách hợp lý. Sau khi cô trấn tỉnh lại, cô mở mắt và nhìn lên. Cô tập trung nhìn Pakunoda, cố thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về tình hình hiện tại của họ.
Pakunoda đã bỏ thời gian để chiêm ngưỡng tòa nhà. Người phụ nữ trông rất bình tĩnh. Có vẻ như cô ấy hoàn toàn biết cô ấy ở đâu và đang làm gì. Có phải Pakunoda vẫn còn nhớ về việc cô ấy đến đó không? Nếu cô ấy chỉ quên về Kurapika? Pakunoda đã mất trí nhớ ở mức độ nào nhỉ? Còn cái chết của cô ấy thì sao? Còn vụ việc ở thành phố Yorkshin thì sao?
Sau một thời gian, Pakunoda cuối cùng rời khỏi tòa tháp. Cô ấy đi thẳng tới lối vào hội trường và dừng lại ở đó. Sau đó, cô đột nhiên quay sang Kurapika, khiến cô hơi ngạc nhiên. Cô nhìn chằm chằm vào Kurapika và lên tiếng. "Cậu ... Cậu định ở lại đây bao lâu, đoạn đường bí mật sẽ tự đóng lại sau một giờ. Nếu cậu ở đây quá lâu, cậu sẽ bị nhốt ở đây cho đến khi có ai đó mở cửa lối đi từ bên ngoài."
"Vậy ư?" Kurapika chớp mắt bối rối. Cô ấy không biết điều đó. Sẽ rất tệ nếu cô bị mắc kẹt ở đây, chỉ có Chúa mới biết là bao lâu.
Kurapika vội vã đi về phía Pakunoda. Pakunoda quay gót và bước vào đường hầm. Kurapika đi theo, cô đi cách sau người phụ nữ đó một mét. Cả hai đều không nói gì cả. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong con đường hẹp trong khi họ cố bước đi nhanh hơn. Đường hầm trở nên tối hơn khi họ đi xa khỏi hội trường. Tại một số điểm mọi thứ chuyển sang màu đen. Họ đi bộ và đi trong bóng tối cho đến khi cuối cùng, họ đã nhìn thấy một ánh sáng mờ ảo phía trước. Đó là điểm kết thúc của đường hầm. Kurapika nghe Pakunoda thở dốc một hơi sâu. Có lẽ Pakunoda đã cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy lối vào vẫn chưa được đóng lại. Pakunoda có thể đã lo lắng rằng cô đã bị mất vật gì đó có thể nhận biết được thời gian.
Họ đã sớm đến gần lối vào. Pakunoda leo lên bức tường đầu tiên. Kurapika đi theo sau. Không khí trong lành chào đón cô khi cô bò ra khỏi cái lỗ đó. Cô nhìn lên. Mặt trời đã lên cao. Có lẽ đang là giữa trưa.
'Kì lạ'. Kurapika nghĩ khi nhìn bầu trời xanh. Trời đã là nửa đêm khi cô bước vào hang động. Nếu Pakunoda nói đúng về việc đóng cửa sau một giờ, vậy thì đáng lẽ bây giờ trời vẫn còn tối, không phải vào giữa trưa như thế này.
Kurapika liếc nhìn Pakunoda. Đầu tiên cô muốn kiểm tra phản ứng của Pakunoda đối với khoảng thời gian cô ta bị mất trí, nhưng sau đó cô nhận thấy một điều gì đó khác lạ, thậm chí còn xảy ra với Pakunoda. Trước đó, Kurapika cảm thấy Pakunoda đã hơi khác rồi. Bây giờ cô lại cảm thấy điều đó một lần nữa, và lần này cô biết điều gì khác với người phụ nữ đó rồi.
Vẻ ngoài của Pakunoda đã thay đổi: kiểu tóc của cô ta, quần áo và gương mặt của cô ta. Cô ta không trang điểm và mái tóc của cô ấy đã được rẻ thành hai bên. Thay vì bộ vest màu tím sẫm như phản ánh nỗi cô đơn của cô ta, bây giờ cô ta lại đang mặc một chiếc áo choàng trắng bên trên chiếc váy đen. Và hơn hết, cô ta trông ... trẻ hơn.
"Gì vậy?" Pakunoda hỏi khi cô nhận ra Kurapika đang nhìn cô.
"Không, không có gì." Kurapika trả lời khi cô quay mặt đi.
'Cái gì đang xảy ra vậy?' Kurapika cảm thấy đầu cô sắp nổ tung. Thông thường, cô có thể giữ bình tĩnh và phân tích tình hình một cách triệt để, nhưng với tình hình hiện tại, cô đã không còn như bình thường nữa. Mọi thứ đều không hợp lý. Đầu tiên có một con ma đã đưa cô đến đây với một sức mạnh kỳ diệu rất đáng nghi gọi là ước muốn. Thay vì mong ước của cô, những linh hồn lại đột ngột sống trở lại, còn bị mất đi một phần kí ức ,và trở nên trẻ hơn.
Ồ, Kurapika ước gì có ai đó có thể giải thích tại sao tất cả những điều này lại xảy ra với cô ta. Có phải là đó một sự trừng phạt của Đức Chúa Trời vì những tội lỗi của cô hay không? Nếu vậy, tại sao nó chỉ có mỗi cô thôi? Tại sao lại không làm điều đó với Nhện - nếu không muốn nói là hình phạt đối với chúng phải còn tồi tệ hơn?
"Paku."
Một giọng lạ vang lên đã phá vỡ dòng suy nghĩ của Kurapika. Kurapika nhanh chóng quay sang phía chủ nhân của giọng nói. Đó là một phụ nữ trẻ tuổi có lẽ cũng tầm độ tuổi với Kurapika. Cô ấy có mái tóc màu hồng ngắn được buộc cao. Cô mặc bộ áo võ thuật màu trắng.
"Machi." Pakunoda nói
Ngay khi Kurapika nghe thấy cái tên, cô nhận ra rằng cô gái mới đến kia cũng là một con nhện. Tuy ngoại hình có sự khác biệt và mái tóc cô ta ngắn hơn, nhưng Kurapika đã có lần nhìn thấy cô gái Machi này, cô ta là một trong số họ.
Kurapika trở nên căng thẳng, cô nắm chặt nắm đấm. ít nhất điều cô muốn làm chính là gặp Nhện. Thậm chí tệ hơn là một trong số chúng đã nhìn thấy Pakunoda, người đã chết rồi. Cô nên làm gì? Cô có nên chiến đấu không? Hay cô sẽ chạy?
"Cô đã ở đây rồi," Machi bắt đầu. "Như mong đợi."
Pakunoda trả lời: "Biết làm sao được, nơi này đơn giản chỉ là có sức hấp dẫn thôi."
"Không có gì ngoài những tàn tích ở đó, tôi không nhận thấy nó có gì hấp dẫn cả." Machi nhún vai.
Pakunoda cười rúc rích. "Cô không nhìn thấy nó xuất hiện thôi."
Kurapika nhìn hai con nhện đang nói chuyện với nhau. "Thật kì lạ.", cô nghi ngờ. "Chúng hành động như thể không có gì xảy ra cả ... như thể ngay từ đầu Pakunoda chưa bao giờ chết."
Machi nhìn Kurapika. Cô ấy nhìn cô một lúc trước khi quay lại Pakunoda. "Người quen của cô à?" Cô ấy hỏi cô gái tóc vàng.
Những lời của Machi khiến Kurapika ngạc nhiên. Cô gái tóc hồng không nhận ra cô? Làm thế nào có thể chứ? Liệu con nhện đã phát hiện ra danh tính của cô? Thật vậy, cô không mặc bộ quần áo của bộ tộc, nhưng Spider sẽ không ngu ngốc đến mức không nhận ra cô vì điều đó.
Pakunoda hơi lắc đầu. "Không, chúng tôi vừa mới gặp nhau ở đó."
"Tôi hiểu rồi," Machi thì thầm khi nhìn kỹ khuôn mặt của Kurapika, điều khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái. "Tôi chưa bao giờ thấy cậu trước đó, người mới ư?"
'Người mới? Cô ta có ý gì khi nói người mới? Kurapika nghĩ. Cô không thực sự giống những gì Machi đã nói vì vậy cô không trả lời gì cả.
Machi cau mày nhìn cô gái đang im lặng, nhưng cô đã không cố gắng dò thêm thông tin nữa. Cô quay sang Pakunoda và nói, "Chrollo yêu cầu chúng ta gặp nhau."
"Đến giờ rồi ư?" Pakunoda nhìn đồng hồ cũ trên cổ tay phải. "nhanh hơn tôi nghĩ. Vậy thì chúng tôi đi đây." Cô nói với Kurapika với một nụ cười nhẹ.
Kurapika cố gắng mỉm cười đáp lại, nhưng các cơ trên mặt cô như thể bị tê liệt. Tim cô như nhảy lên sau khi cô nghe thấy thủ lĩnh của Spider đã gặp chân tay của hắn. Điều đó có nghĩa là gì? Liệu sợi xích trong trái tim của hắn ta đã bị loại bỏ? Làm thế nào điều đó có thể xảy ra khi mà cô cũng không cảm nhận thấy điều đó?
Cô có ước rằng Chrollo sẽ thoát khỏi xích phán xét của cô ư?
Mọi thứ trở nên kỳ lạ và ngày càng kỳ lạ. Rất nhiều điều đã thay đổi kể từ khi cô thực hiện việc ước. ước muốn của cô khiến thực tế thay đổi như thế nào đây? Cô cần phải tìm ra sự thật. Cô cũng rất tò mò về những gì mà Nhện dự định làm tiếp theo. Tuy nhiên, sẽ rất nguy hiểm nếu cô ở đó quá lâu. Ryuuseigai là hang ổ của kẻ thù. Chrollo Lucilfer đã có mặt ở đó, và có thể là phần còn lại của Nhện cũng ở đó nữa. Không có gì đảm bảo rằng các thành viên khác của Nhện sẽ không nhận ra cô. Cô sẽ không có cơ hội chiến thắng nếu cô chiến đấu với tất cả chúng ngay bây giờ.
Sẽ khôn ngoan hơn nếu cô rời khỏi nơi này. Cô phải đến nơi an toàn, sau đó cô phải nói với bạn bè rằng con nhện đã đoàn tụ với thủ lĩnh của chúng. Bằng cách đó họ có thể chuẩn bị cho mình trong trường hợp xấu nhất. Tuy nhiên, có thể mất quá nhiều thời gian. Bởi trong lúc cô chuẩn bị để chiến đấu với chúng, Nhện có thể đã biến mất khỏi Ryuuseigai mà không có một dấu vết nào. Nếu điều đó xảy ra, sẽ rất khó để theo dõi chúng và cô sẽ không thể di chuyển được. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi và chờ đợi, cho đến khi chúng phát động một cuộc tấn công phục kích cô.
Cô nên làm gì? Cả hai lựa chọn đều có bất lợi của riêng chúng.
Cô nên ở lại hay rời đi?
Cuối cùng, Kurapika đã có quyết định một cách liều lĩnh. Cô muốn biết sự thật. Cô muốn biết những con nhện khác sẽ có phản ứng như thế nào khi nhìn thấy Pakunoda. Cô ấy muốn biết Nhện đang làm gì. Trên hết, cô ấy muốn khẳng định bằng chính đôi mắt của mình liệu Chrollo có thực sự ở đó hay không.
Cô đã theo sau Pakunoda và Machi. Cô đi bộ với khoảng cách tầm hai mươi mét so với hai con nhện. Chúng vẫn không để ý đến cô, hoặc, ít nhất, cho dù chúng biết cô ở đó, chúng dường như không nghĩ cô là mối đe dọa. Chúng có thể nghĩ rằng cô chỉ đơn giản là đi cùng hướng với chúng. Tuy nhiên, cô không nên lơ là cảnh giác. Chúng có thể quay lại và tấn công cô bất cứ lúc nào. Đây cũng là cơ hội để đồng bọn của chúng theo dõi cô.
Một lúc sau, Kurapika liếc nhanh về môi trường xung quanh cô. Thành phố giống như một khu ổ chuột lớn. Các ngôi nhà và tòa nhà đang ở trong tình trạng bị hư hỏng nặng, chúng cứ như bị bao phủ trong rác rưởi. Bầu không khí đầy mùi hôi thối; nó giống như một hỗn hợp rác, thức ăn thừa, khói, urê và bất kỳ những chất có mùi khác nhau mà cô không thể diễn tả được. Cô nhăn mặt vì một cảm giác cồn cào bắt đầu dâng lên trong dạ dày cô. Cô cảm thấy như cô sẽ nôn ra bất cứ lúc nào, nhưng chẳng có ai khác xung quanh cô trông có vẻ bận tâm bởi mùi hôi kia cả. Họ đi bộ, nói chuyện, làm việc, chơi, thậm chí ngồi lại và không để tâm đến môi trường xung quanh khủng khiếp như vậy. Dường như những người của Ryuuseigai đã quen với tình trạng đau buồn của thành phố này rồi.
Pakunoda và Machi đi qua khu trung tâm thành phố và đi về phía đông. Họ đi bộ và tiếp tục đi cho đến khi họ đến ngoại ô thành phố. Không có bất kỳ ngôi nhà nào ở đó cả. Nơi đó là bãi rác; một cái bãi rát rất lớn. Thùng rác xếp chồng lên nhau, tạo thành những ngọn đồi và những ngọn núi. Hai con nhện đi qua khu vực rác để tiến sâu hơn vào bên trong nơi đó. Kurapika đã phải rất khó khăn để bám theo sau họ. Những đống rác tạo ra nhiều điểm mù. Cô đã phải duy trì khoảng cách mà không để mất dấu hai người kia.
Sau một chặng đường dài, Pakunoda và Machi đến một nơi mà dường như cư dân của thành phố xem như là một bãi chất thải lớn nhất. Cả hai bắt đầu leo lên một trong những đồi rác chất đầy gỗ và hộp gỗ. Họ vượt qua đỉnh của đống rác và biến mất từ phía bên kia.
Ngay khi cả hai ra khỏi tầm mắt Kurapika, cô nghe tiếng nói từ phía bên kia ngọn đồi. Kurapika đã núp mình sau một ngọn đồi. Cô thu thập dữ liệu từ từ trong khi ẩn sau những chiếc hộp. Cô liếc nhìn thấy hai con nhện đang gặp một số người khác. Có một người đàn ông to lớn; một cơ bắp cuồn cuộn, tóc hơi xoăn với làn da rám nắng; một chàng trai nhỏ con và khá lùn; một người đàn ông với một chỏm tóc, và một cậu bé tóc vàng khoảng mười tuổi. Kurapika ngay lập tức nhận ra một số trong số họ và kết luận rằng họ là thành viên của Phantom Troupe. Tuy nhiên, giống như Pakunoda và Machi, họ trông khác với lần cuối cùng cô nhìn thấy ở thành phố Yorkshin. Người đàn ông to lớn không có vết sẹo trên mặt và đôi tai của hắn ta có hình dạng hoàn toàn bình thường. Người đàn ông có chỏm tóc trông trẻ hơn nhiều và không có ria mép hay râu. Kurapika không thực sự nhớ rõ khuôn mặt của chàng trai thấp người đó, nhưng cô đoán anh chính là tên con trai đeo mặt nạ nhờ vào chiều cao. Đối với những người còn lại: tên tóc xoăn và đứa trẻ, cô không thể nhớ bất cứ ai trông giống như họ cả. Có thể là thành viên mới, nhưng liệu Nhện có tuyển dụng một đứa trẻ như thế không?
Đợi đã! Nếu cô nhớ lại chính xác ...
Chưa có một đứa trẻ, nhưng có một chàng trai tóc vàng trông giống như đứa trẻ đó ...
Không không. Đó là điều không thể. Không có cách nào mà một con người lại bị teo nhỏ lại như thế. Họ phải là anh chị em ruột hay gì đó. Kurapika cố gắng bỏ đi ý tưởng điên rồ về hai người đó là cùng một người. Tuy nhiên, cô càng nghĩ về nó, cô càng đặt nhiều câu hỏi về điều đó, liệu nó là sự thật hay là không. Thực sự là không thể? Có rất nhiều điều điên rồ đã xảy ra xung quanh cô vì thế chẳng có gì là không thể tại thời điểm này cả?
Trở lại với thực tế, trông trẻ hơn và thực sự trở nên nhỏ hơn ...
Tại sao lại có vẻ như thời gian của Nhện đã lùi lại vậy? Dường như họ đã quay trở lại quá khứ, khi Pakunoda còn sống. Không, xa hơn thế nữa; có thể là trước đó một vài năm trước sự cố ở Yorkshin.
Họ? Có phải họ thực sự là những người đã quay về quá khứ? Còn cô thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô cũng thật sự đã trở về quá khứ?
Kurapika nhắm mắt lại và cố gắng suy nghĩ một cách kỹ lưỡng. Cô không có bất kỳ bằng chứng nào về lý thuyết của cô cả, nhưng nó có vẻ hợp lí (mặc dù thật điên rồ). Rốt cuộc, ước muốn của cô là ngăn cản Nhện giết chết những người thân của cô. Cách duy nhất để làm điều đó là đương đầu với chúng trước khi chúng đặt tay lên đất của tộc Kuruta.
Cô nên làm gì bây giờ? Làm sao cô có thể chứng minh được lý thuyết của mình? Cô chỉ cần nhảy vào và xem liệu có ai nhận ra cô không ư? Không, chắc chắn không. Điều đó quá liều lĩnh và ngu ngốc. Cô sẽ chết nếu như suy luận của cô sai.
Sau đó thì như thế nào?
Cách an toàn nhất để xác nhận rằng cô đã trở về quá khứ?
Kurapika hít một hơi thật sâu. Cô phải bình tĩnh nếu không cô sẽ không thể suy nghĩ một cách chính xác. Cô quyết định xóa sạch tâm trí và lắng nghe cuộc nói chuyện của Nhện. Cô có thể có được một đầu mối bằng cách làm như vậy.
"... Nó không quá phức tạp sao?" Đó là một giọng nam, nhưng Kurapika không thể nói nó là ai.
"Phải, nó sẽ không chỉ đơn giản là tập trung vào sức mạnh thể chất?" một giọng nói khác. Nó cũng là một giọng nam nhưng khác với giọng nói đầu tiên.
"Nhưng tôi không phải là người hệ cường hóa như cậu, Uvo!" Lần này là một chất giọng cao. Nó không phải của Pakunoda hay của Machi, vì vậy nó phải là của đứa trẻ.
'Uvo? Uvogin cũng ở đó? ' Kurapika hít sâu. Ngực cô siết lại khi cô nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông mà cô đã giết chết bằng chính đôi tay của mình. Tại sao cô không nhận ra điều đó sớm hơn? Người đàn ông tóc xoăn đó không ai khác ngoài Uvogin! Điều này có nghĩa là không chỉ Pakunoda, mà Uvogin vẫn còn sống.
"Ngoài ra, sẽ rất thú vị nếu tôi có thể sử dụng đồ chơi của mình." Cậu bé tiếp tục. Dường như họ đang nói về khả năng của chính họ.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ luôn cần điện thoại của cậu?" Pakunoda nói.
Điện thoại?
Đúng rồi. Kurapika vẫn còn điện thoại của cô. Tại sao cô ấy không nghĩ về điều đó trước đây chứ? Cô lấy điện thoại ra khỏi túi và vuốt màn hình. Ngày hiển thị ở đó không thay đổi. Cô đã rất thất vọng khi cô nhìn thấy nó nhưng cô đã không đánh mất hy vọng. Cô vẫn có thể xác minh lý thuyết của mình bằng cách gọi điện thoại. Cô và bạn bè của cô đã trao đổi số điện thoại của nhau vài tháng trước khi họ gặp nhau tại Yorkshin. Nếu điện thoại của họ không nhận diện được số điện thoại của cô, thì cô đã trở về quá khứ thật, ít nhất thì là một khoảng thời gian trước khi trao đổi với nhau. Cô sẽ gọi ai trước? Gon? Leorio? Killua? Hoặc có lẽ là đồng nghiệp của cô Senritsu?
Đầu tiên cô gọi cho Gon. Cậu ta đã mua điện thoại ở Yorkshin nên thời gian rất thích hợp, nó sẽ là một trong những khoảng gần nhất. Cô đặt âm lượng xuống mức thấp nhất, nhấn nút gọi và đưa điện thoại lên tai. Thay vì nghe thấy tiếng chờ đợi bình thường, cô nghe thấy một tiếng bíp đơn lẻ rồi bị ngắt kết nối. Cô đã cố gắng gọi Leorio, Killua và Senritsu, nhưng cô cũng không thể liên lạc được với họ.
"Có phải vì gọi điện ở khoảng cách xa quá không?" Cô băn khoăn. Cô kiểm tra thanh tín hiệu, nhưng nó vẫn full. Không có bất kỳ vấn đề gì cả. Sau đó cô quyết định gọi cho sếp của mình, Nostrade. Điện thoại của ông ta có thể liên hệ được bất cứ lúc nào-bất cứ đâu-dù sao ít nhất cũng là vậy. Tuy nhiên, cùng một điều, chuyện đó lại xảy ra lần nữa. Cuộc gọi đã kết thúc ngay lập tức. Cô thậm chí không nhận được tiếng nói massage mà vẫn thường xuất hiện bất cứ khi nào mạng bị lỗi. Có phải vấn đề ở trên điện thoại của cô không? Có thể là số của cô chưa được đăng ký? Trong trường hợp đó, cô đã không bận tâm đế việc để nó bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nó thậm chí còn khó đoán hơn nữa. Cô chỉ có thể hỏi một vài người về năm hoặc tìm một tờ lịch mà thôi.
...
...
Ba-Thump!
Tim cô đập một nhịp khi đột nhiên cô cảm thấy có một sự hiện diện ngay sau lưng cô.
'Kể từ khi nào?' Cô tự hỏi. Cơ thể của cô cứng lại khi cô cảm thấy một luồng khí đầy đe dọa. Cô không hề phát hiện sự hiện diện của hắn ta cho đến khi hắn đã tiến lại rất gần ... Người đứng sau cô chắc chắn là một người sử dụng Niệm ẩn một cách hoàn hảo.
'Ai? Đó là ai?'
Câu hỏi của cô sau đó được trả lời gián tiếp khi người đó lên tiếng.
"Ngươi đang làm gì ở đây?"
Đó là một giọng trầm. Cô biết điều đó. Cô nhớ rõ giọng nói đó. Nó thuộc về một người mà cô ghét cay ghét đắng với cả trái tim và linh hồn của mình.
Cô quay lại, nhìn lên và nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc đen. Nếu không phải do kính áp tròng màu đen mà cô đang đeo, mắt cô sẽ xuất hiện màu đỏ tươi một cách rõ rệt.
"Chrollo ... Lucilfer."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro