Ràng buộc
Tôi là Irene, con gái của gia tộc Deveraux. Một cái tên mà trong thế giới ngầm, chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến kẻ khác dè chừng. Một gia tộc mafia lâu đời, giàu có và quyền lực, nhưng lại là nơi đã biến tôi thành một kẻ xa lạ ngay trong chính gia đình mình.
Từ khi sinh ra, tôi đã biết mình không phải là một người quan trọng. Đơn giản vì tôi là con gái. Trong gia tộc Deveraux, phụ nữ chỉ có một giá trị duy nhất—trở thành con bài mặc cả trong những cuộc hôn nhân chính trị, phục vụ lợi ích của gia tộc. Nếu là con trai, tôi sẽ được đào tạo để kế thừa đế chế này, để cầm súng và nắm quyền lực. Nhưng vì là con gái, tôi chỉ được dạy cách trở thành một quý cô hoàn hảo, phục tùng, và im lặng.
Nhưng tôi không chấp nhận số phận đó. Tôi ghét những ván cờ đầy toan tính của gia đình. Tôi không muốn trở thành kẻ nhúng tay vào máu và tội ác. Thế nhưng, dù có ghét bỏ thế nào, tôi vẫn không thể thoát khỏi lồng giam mang tên Deveraux.
------------------------------
Vào ngày định mệnh ấy, hai người đứng đầu của hai gia tộc—Deveraux Louise và Zoldyck Silva—đã ngồi đối diện nhau trong một căn phòng sang trọng nhưng nặng nề bởi bầu không khí của quyền lực và những toan tính lạnh lùng. Một cuộc hôn nhân đã được định đoạt, không phải bởi tình yêu hay sự gắn kết giữa hai con người, mà đơn giản là vì lợi ích của cả hai gia tộc.
Irene Deveraux và Illumi Zoldyck, hai cái tên có trọng lượng trong thế giới ngầm, nhưng lại chẳng có quyền lên tiếng trong chính cuộc đời mình.
Louise Deveraux, người đứng đầu gia tộc Deveraux, với ánh mắt sắc lạnh và giọng nói trầm ổn, cất lời trước:
“Gia tộc chúng tôi đã thống trị khu vực này suốt nhiều thế hệ, nhưng một liên minh với Zoldyck sẽ khiến vị thế của chúng ta vững chắc hơn bao giờ hết. Chúng tôi có nguồn lực, mối quan hệ với chính trị gia và những nhân vật cấp cao. Còn gia tộc Zoldyck, dù không ai dám thách thức, nhưng các người luôn cần những đầu mối đáng tin cậy để xử lý hậu trường sau mỗi phi vụ. Chúng ta bổ sung cho nhau.”
Silva Zoldyck không vội trả lời. Ông tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc sảo quan sát Louise trong một thoáng, rồi mới chậm rãi cất giọng:
“Chúng tôi không cần liên minh. Nhưng nếu có một cuộc hôn nhân giúp gia tộc Zoldyck dễ dàng tiếp cận những thông tin mật, tôi không phản đối.”
Không có sự chần chừ, không có sự thương lượng, như thể chuyện gả con gái chỉ đơn thuần là một nước đi trên bàn cờ chính trị.
Louise gật đầu, khóe môi nhếch nhẹ như thể tất cả đều nằm trong dự liệu của ông.
“Vậy thì đã thỏa thuận xong.”
Hai Con Người, Một Cuộc Hôn Nhân Không Cảm Xúc
Irene biết về cuộc hôn nhân này khi mọi chuyện đã được định đoạt. Cô không có quyền từ chối, bởi từ khi sinh ra, số phận của cô chưa bao giờ nằm trong tay chính mình.
Cô chỉ lặng lẽ lắng nghe khi cha cô thông báo quyết định ấy, không phản ứng, không thể hiện cảm xúc gì. Cô biết, dù có phản kháng, điều đó cũng chẳng thay đổi được gì.
Và Illumi cũng vậy.
Anh nhận tin về cuộc hôn nhân sắp đặt với sự bình thản tuyệt đối, như thể đó là một chuyện hiển nhiên. Anh không thắc mắc, không quan tâm người vợ tương lai của mình là ai. Trong mắt anh, kết hôn chỉ là một nhiệm vụ, không hơn không kém.
Gia tộc Deveraux cần sự bảo hộ của gia tộc Zoldyck, còn gia tộc Zoldyck muốn có được những mối quan hệ chính trị mà gia tộc Deveraux nắm giữ. Cả hai bên đều có lợi, chỉ có Irene và Illumi là chẳng nhận được gì.
Hôn lễ diễn ra trong sự lạnh lẽo. Không có những lời thề nguyện chân thành, không có sự dịu dàng, cũng chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào của một tình yêu sắp chớm nở. Illumi không quan tâm đến Irene, không ngó ngàng đến cô, cũng không hề tỏ ra phản đối. Anh chỉ đơn giản chấp nhận cuộc hôn nhân này như một nhiệm vụ khác mà anh phải hoàn thành.
Và Irene cũng không có quyền từ chối.
Cô bước vào cuộc hôn nhân này với một tia hy vọng mỏng manh, rằng có lẽ mọi thứ rồi sẽ thay đổi. Rằng dù ban đầu đây chỉ là một thỏa thuận giữa hai gia tộc, nhưng theo thời gian, cô có thể cảm nhận được tình yêu, một thứ cảm xúc chân thật mà một con người đáng lẽ nên có.
Thế nhưng, nhìn lại chính mình, cô tự hỏi liệu bản thân có thực sự hiểu tình yêu là gì không?
Từ khi còn nhỏ, cô đã được "dạy dỗ" bằng những vết sẹo hằn trên da thịt, bằng những bài học khắc nghiệt mà gia tộc Deveraux áp đặt lên cô. Dưới lớp vỏ bọc của một người thừa kế, cô không được phép yếu đuối, không được phép có cảm xúc. Những cơn đau, những lời trách mắng, những ánh mắt lạnh lẽo từ chính người thân đã khiến cô dần trở nên trống rỗng. Cảm xúc trong cô, nếu có, cũng chỉ là những mảnh vụn rời rạc, chẳng thể nào ghép lại thành một thứ gì nguyên vẹn.
Khoảnh khắc duy nhất mà cô từng cảm thấy trái tim mình thực sự rung động… đã là chuyện của rất nhiều năm trước. Đó là khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, nép mình trong vòng tay ấm áp của mẹ. Người phụ nữ ấy đã từng là cả thế giới của cô, là hơi ấm hiếm hoi trong cuộc đời đầy lạnh lẽo này. Nhưng rồi, thế giới ấy cũng đã sụp đổ.
Ngày mẹ cô ra đi, có lẽ cũng là ngày cô đánh mất những cảm xúc thuần khiết cuối cùng của mình.
Dù ngoài mặt cô luôn tỏ ra vô cảm, không để lộ bất kỳ xúc cảm nào, nhưng tận sâu bên trong, cô vẫn giữ lấy một niềm tin mong manh vào một thế giới màu hồng—một nơi mà con người có thể được yêu thương, được chăm sóc không phải vì nghĩa vụ hay trách nhiệm, mà bằng những tình cảm chân thật nhất.
Niềm tin ấy không tự nhiên mà có. Nó được mẹ cô gieo vào tâm hồn non nớt thuở bé, khi bà kể cho cô nghe về tình yêu—thứ có thể thay đổi cả thế giới, thứ có thể khiến người ta bất chấp tất cả để đuổi theo. Mẹ cô cũng từng tin vào điều đó. Bà đã dành trọn thanh xuân để yêu, để hy vọng, để chờ đợi một sự hồi đáp mà cuối cùng chẳng bao giờ đến. Cả cuộc đời bà là một chuỗi những hy sinh thầm lặng, nhưng đổi lại, chỉ là sự cô độc kéo dài đến tận cuối con đường.
Cô không muốn trở thành một bản sao của mẹ. Không muốn đi theo vết xe đổ đó.
Cô muốn thay đổi.
Nhưng liệu một niềm tin nhỏ nhoi ấy có đủ để lay chuyển thực tại tàn khốc này không? Liệu cô có thể thoát khỏi cái vòng lặp của số phận, hay rồi cũng sẽ kết thúc giống như mẹ mình—yêu hết lòng, hy vọng đến cùng, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng?
Có lẽ đó cũng chính là lý do cô không dám mở lòng. Không phải vì cô không biết yêu, cũng không phải vì cô quá lạnh lùng hay vô cảm, mà bởi vì cô không thể tin rằng hạnh phúc thực sự sẽ thuộc về mình.
Cô dễ mở lòng, dễ để một ai đó bước vào thế giới của mình, nhưng để tin rằng người đó có thể mang đến hạnh phúc thì lại là điều quá xa vời. Từ nhỏ, cô đã học được rằng tình yêu không phải lúc nào cũng mang đến ấm áp, mà đôi khi, nó chỉ là một sự dằn vặt kéo dài, là một giấc mộng đẹp nhưng không bao giờ có thật.
Vì thế, đến tận bây giờ, tình yêu đối với cô vẫn là một thứ xa xỉ—một điều cô không thể có. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn mong rằng một ngày nào đó, nó sẽ chạm đến cô, kéo cô ra khỏi sự trống rỗng mà cô đã quen thuộc từ rất lâu.
Và rồi đã ba năm trôi qua, mọi thứ vẫn không thay đổi.
Ban đầu, Irene cố gắng giữ khoảng cách. Cô cũng không mong chờ điều gì từ Illumi, bởi cả hai vốn dĩ chưa từng có tình cảm. Cô giữ khoảng cách, cũng như anh chưa từng chủ động tiến đến.
Thế nhưng, thời gian luôn có cách khiến con người ta thay đổi.
Khi sống trong thế giới của anh, cô bắt đầu nhìn anh theo một cách khác.
Và rồi cô thấy được sự cô độc ẩn sau ánh mắt trống rỗng của anh.
Cô thấy được cách anh bị gia tộc nhào nặn thành một cỗ máy giết người, không được phép có cảm xúc, không được phép có mong muốn của riêng mình.
Và khi hiểu ra điều đó, cô bắt đầu quan tâm đến anh.
Nhưng Illumi thì không.
Anh vẫn thế, xa cách, lạnh lùng, hờ hững. Dù cô có cố gắng đến đâu, dù cô có chạm đến anh bằng ánh mắt dịu dàng, bằng những câu hỏi đầy kiên nhẫn, thì đáp lại vẫn chỉ là khoảng không vô tận giữa hai người.
Cô biết anh không yêu cô. Nhưng đôi khi, cô tự hỏi liệu anh có thể yêu ai đó không? Liệu trong một khoảnh khắc nào đó, cô có thể yêu anh không?
Thời gian trôi qua, Irene nhận ra mình đã mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không lối thoát. Cô không còn là người của gia tộc Deveraux nữa, cũng không phải là một thành viên thực sự của gia tộc Zoldyck. Cô chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, sống cùng một người chồng mà cô không thể chạm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro