chap 1
Yoshi là một cậu nhóc điềm tĩnh và khá nhút nhát, từ nhỏ anh đã được ba mẹ chăm như trứng vì anh quá nhỏ bé và yếu ớt so với các bạn đồng trang lứa.
Đáng tiếc cho cậu bé đáng yêu đó, khi năm anh 5t thì mẹ mất trong một vụ tai nạn. Hôm đó là một ngày buồn nhất trong cuộc đời anh.
Từ đó Yoshi sống với ba cho đến năm 12 tuổi, ông dắt về một người đàn bà và thằng nhóc tên So Junghwan mới có 7 tuổi.
Tất nhiên với cái tuổi nổi loạn đó thì anh không thể nào chấp nhận chuyện đó được, anh càng ngày càng không nghe lời, quậy phá và đánh lộn trong trường. Một hôm nọ Yoshi bị phát hiện hút thuốc trong khuôn viên trường học và bị mời phụ huynh, ba anh rất buồn vì việc đó.
" sao con lại hư đốn thế này hả Yoshi? "
" tại ai mà con thành thế này đây? "
" ý con là sao? "
" ba đừng có dắt cái bà đó và thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia về thì con không có thế này đâu ! "
*bốp
" hỗn láo, ai dạy con nói chuyện như thế với ba hả!? "
" ba vì hai mẹ con nhà họ mà đánh con, ba còn thương con không vậy!?? "
Yoshi ôm mặt lầm lầm lì lì chạy đi. Hôm đó cậu không về nhà.
*tối đó, trong phòng khách nhà ông Nori
" anh à, hay mình đi kiếm Yoshi đi... "
" không cứ mặc kệ nó "
" chứ giờ này nó còn chưa về, lỡ xảy ra chuyện gì là cả anh và em sẽ hối hận đấy "
" nó đói thì tự biết mà về ! "
" dượng ơi, anh Yoshi hình như không có thích con " - Junghwan chạy lại ngồi kế ông Nori
" hửm? Sao vậy con "
" lần nào con lại gần anh ấy thì ảnh cũng bảo con cút đi "
Bà Eunha vội bịt miệng Junghwan lại
" ấy chết, chắc Yoshi nó không có quen với sự xuất hiện của con đấy, đừng có làm khó anh nhe con " - mẹ Junghwan
" thằng nhóc này, ngày càng láo xược mà "
.
.
.
.
Sau 2 ngày Yoshi không về nhà, anh ngủ nhờ ở nhà bạn và quyết định về vì không còn đồ để mặc.
Vừa đến nhà thì gặp dì đang làm đồ ăn trong bếp, cậu không thưa không gửi đi thẳng một mạch lên lầu. Bà Eunha nghe tiếng bước chân thì quay đầu ra, nhìn thấy Yoshi đang đi lên lầu.
" Ôi trời đất ơi, Yoshi con về rồi đấy à, dì và ba lo cho con lắm đấy " - bà rửa rửa tay giọng hối hả
Một lúc sau, Yoshi đi xuống với một chiếc balo trên lưng. Bà Eunha chạy đến nắm tay cậu lại và hỏi
" con lại định đi đâu vậy Yoshi? "
" tôi đi đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến bà " - Yoshi nói lớn
" ở nhà đi con, ba và dì lo cho con lắm "
" hứ! Lo á? Ba tui chỉ lo cho hai mẹ con bà thôi, buông ra! " - cậu giật mạnh tay mình
" con nói thế đâu có được, ba con tất nhiên phải lo cho con chứ "
" tôi mặc kệ, bây giờ bà buông tay ra cho tôi đi " - cậu vùng vẫy gỡ tay mình ra
" không, dì không cho con đi "
" bà có quyền gì hả!? " - quát lớn
cậu hất mạnh tay bà ra và chạy ra khỏi nhà. Bà Eunha lòm còm ngồi dậy rượt theo Yoshi.
Lúc cậu qua đường để lên xe buýt, do gấp quá nên cậu không nhìn đường, chiếc xe bốn bánh từ sau lao tới bất chợt khiến anh không kịp định hình.
" Yoshi cẩn thận đấy con!!! " - Bà Eunha la lớn
Trong phút chốc Yoshi quay đầu đã thấy chiếc xe gần sát mình rồi, anh nhắm mắt lại nghĩ mình không thể thoát nổi. Thì bỗng có một lực đẩy mạnh từ đâu đẩy anh văng ra. Đầu anh đập mạnh xuống đất khiến cậu bất tỉnh. Hiện trường lúc đó trở nên hỗn loạn, trong lúc anh còn mơ hồ thì nghe được người khác la làng rằng có tai nạn, máu... và gãy xương rồi, sau đó thì anh bất tỉnh hoàn toàn. Người dân xung quanh đó đã đưa những người bị thương vào bệnh viện.
*soạt
Yoshi từ từ mở mắt, đầu choáng nhẹ mắt hơi mờ nhưng anh vẫn nhìn thấy ba đang gục đầu trên thành giường. Nghe tiếng động đậy ông Nori bật người dậy
" con trai con tỉnh rồi !? Tạ ơn trời phật "
" khụ... khụ... "
" hay là uống chút nước nhé "
Sau khi uống nước
" sao con trong này vậy ba "
" con không nhớ gì à "
" nhớ... ? "
" con bị tai nạn đập đầu nên choáng bất tỉnh, người dân đã đưa con vào đây "
" à... con nhớ rồi... "
" nhớ rồi thì nằm xuống nghỉ ngơ đi "
" không nhầm... thì... trong kí ức của con nhớ có ai đẩy mình ra, người đó có sao không ba, là ai vậy ba "
" hm... "
" ai ba? "
" .... dì con... "
" hả !!? "
" không sao đã qua nguy hiểm rồi, con tỉnh rồi thì nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nữa "
" dì cứu con á!? "
" ừm... con tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, ba đi gọi bác sĩ khám lại cho con "
*ông Nori đi ra khỏi phòng
" sao dì lại cứu mình... cứ tưởng mẹ con họ cũng chẳng ưa gì mình... tại sao lại...? "
" anh Yoshi ! " - Junghwan lú đầu qua cửa gọi vọng vào
" ???? "
" em vào với anh được hong...? "
" không, ra ngoài đi "
" hoi mà anh... "
" sao mà thằng này rắt rối quá, vào đi "
" dạ, hihi " - em ấy vui vẻ đi vào
" sao biết tao trong này mà lại "
" em thấy ba đi từ trong này ra á nên em nghĩ anh ở trong này, anh khỏe chưa "
" bộ... mày không ghéc tao hả? "
" sao lại ghéc?? " - ngơ ngác nhìn anh
" mỗi lần mày lại gần tao là tao đuổi đi, khó chịu rồi kiếm chuyện với mày nữa "
" mẹ em nói từ từ anh cũng thương em thôi, với lại anh khó chịu với em nhưng em năn nỉ thì anh vẫn cho, anh cũng không bao giờ đánh em, thì chứng tỏ anh vẫn thương em mà phải hăm " - cậu đưa con mắt to tròn nhìn anh
" thương cù lôi... đừng nói khùng điên nữa "
" ơ kìa... "
" à mà... dì sao rồi, mẹ em sao rồi... "
" em không biết, chỉ có dượng biết thôi à. Mà bửa đó... máu nhiều lắm... em sợ "
Anh nhìn thằng bé Junghwan mà trong lòng thấy tội lỗi, vì anh đã mất mẹ một lần rồi, mẹ anh cũng bị tai nạn, chính vì thế mà anh cũng hiểu cảm giác đó. Anh rụt rè đưa tay xoa đầu Junghwan
" anh xin lỗi, tại anh mà dì mới vậy.... "
" nếu mà anh thấy có lỗi thì hãy thương em hơn nhé "
" lựa thời cơ quá há, thằng nhóc con " - anh kí nhẹ đầu Junghwan
" hí hí, mà anh đừng lo dượng nói mẹ em đã ổn rồi "
" để anh đi kiếm dì thử nhé "
Anh gỡ dây truyền nước biển ở trên tay ra, dù bị Junghwan ngăn lại.
" anh sẽ bị ba la đó "
" không sao đâu, anh ổn rồi giờ đi xem dì như thế nào rồi "
Anh quyết định gỡ dây truyền ra và đi
" thôi anh về phòng đi mà "
" im liền đi lại bàn hướng dẫn hỏi phòng nè "
Anh dắt Junghwan lại bàn hướng dẫn hỏi
" chị ơi cho em hỏi có phòng nào có người bệnh tên là So Eunha không ạ "
" em đợi chị xem hồ sơ nhập viện nhé "
" dạ vâng "
" bà... So... Eunha bị tai nạn, hiện đang nằm ở phòng 28 khu hồi sức cấp cứu nha em "
" dạ rồi em cảm ơn, đi thôi Junghwan kiếm mẹ em nào "
" vâng, em cũng muốn gặp mẹ "
Cả hai người cùng nhau đi lại phòng 28 khu hồi sức cấp cứu như cô y tá lúc nảy đã nói. Do không được vào bên trong nên cả hai chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào, có lẽ bà Eunha bị gãy chân nên được bó bột ở dưới chân phải, đầu cũng bị quấn, nhìn khá tiều tụy. Nhìn thấy cảnh nảy này, sự tội lỗi trong lòng Yoshi lại tăng hơn gấp bội lần, anh hối hận vì những việc đã làm với ba với dì và cả Junghwan nữa, anh quyết định thay đổi chính mình để không phiền lòng cả nhà nữa.
Sau khi xuất viện anh tu tâm dướng tánh cố gắng học hành và không còn hỗn xượt với ba và dì nữa. Do bị thương khá nặng nên dì phải ngồi xe lăn và tập đi lại, anh cũng cố gắng tiếp dì việc nhà và còn giúp dì tập hồi phục chức năng nữa. Cả nhà hạnh phúc từ ngày này sang ngày khác, một gia đình nhỏ yên bình.
.
.
.
.
.
.
- và rồi 6 năm sau -
Hôm nay là ngày Yoshi tròn 18t là một ngày quan trọng. Bà Eunha dậy từ khá sớm để chuẩn bị một ngày thật hoành tráng cho Yoshi.
Học năm cuối cấp 3 rồi nên Yoshi khá là bận rộn, thường tận tối khuya anh ấy mới về đến nhà. Cả nhà vẫn luôn đợi cậu về để ăn sinh nhật
*bíp bíp ( tiếng mở cửa )
" thưa cả nhà con đã về ạ... "
*bùm
" chúc mừng sinh nhật anh Yoshi "
" chúc mừng sinh nhật con "
" ...mọi người vẫn chưa ngủ ạ "
" ba và dì vẫn đang đợi con về đấy "
" con cảm ơn mọi người "
" thôi nào, vào thay đồ rồi ra ăn cơm đi Yoshi, dì còn chuẩn bị cả bánh sinh nhật cho con nữa này "
" dạ thưa dì "
Anh vào tắm rửa thay đồ rồi ra ăn cơm với cả nhà. Mọi người nói chuyện với nhau rôm rả trong vô cùng hạnh phúc, một lát sau Junghwan đem bánh sinh nhật ra cho anh nữa.
" anh ơi xem này "
" hửm "
" happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to youuuuu, mau mau cầu nguyện rồi thổi nến đi anh Yoshi "
Anh nghe lời và chấp tay lại cầu nguyện trong 3s và thổi nến, anh xoa xoa đầu Junghwan và nói
" cảm ơn em nhé "
" không được cảm ơn suông, hun em một cái "
" thằng nhóc này, lớn cả rồi còn đòi anh hun nữa hửm? "
" em không biết mau hun hun "
" agu em nó nhõng nhẽo rồi kìa " - ông Nori
" haiz... chụt, chịu chưa nè "
" hì được rồi ạ "
" hahahaha " - hai ông bà bật cười
.
.
.
.
________ sáng hôm sau ________
Hôm nay trong trường tổ chức khám tổng quát cho tất cả học sinh, cũng là ngày xác định giới tính của các bạn học sinh cuối cấp là Alpha Beta hay là Omega. Với cơ thể yếu ớt và nhỏ con của Yoshi ai cũng nghĩ là Omega cả, anh thì mong là Beta vì học tiết sinh học anh cảm thấy Omega rắc rối quá
Đúng như ý muốn kết quả là Beta nhưng là Beta lặn vẫn có thể phân hóa thành omega, anh đem kết quả về cho dì và ba xem. Dì bảo
" cũng không ngoài dự đoán của gia đình hé con "
" dạ vâng "
" Dù là Beta nhưng cũng không nên tiếp xúc quá gần với Alpha nghe không con, con vẫn có thể bị chuyển hóa "
" con biết rồi ạ "
Lúc này Junghwan chạy lại hỏi
" cả nhà đang nói về cái gì vậy ạ, alpha omega là gì? "
" ở trường em chưa được học hả "
" tới 15t mới được học lận con, em nó mới 13t thôi " - ông Nori
" à con quên, nhưng thằng bé này mới 13t cũng to quá chứ, muốn bằng con luôn rồi này "
" chắc Junghwan nhà ta sau này là alpha nhỉ, to thế này cơ mà " - bà Eunha
" con cũng nghĩ thế "
" cuối cùng là mọi người đang nói gì vậy? "
Nhìn gương mặt khó hiểu và ngây thơ vô số tội của Junghwan mà mọi người bật cười, Junghwan vẫn chẳng hiểu gì.
.
.
.
.
.
Sau một khoảng thời gian ôn tập khổ luyện thì Yoshi đã đậu vào trường mình mong muốn, anh chuyển lên Tokyo để học đại học, cả nhà vô cùng lo lắng và rôm rả vào ngày Yoshi chuyển đi, Junghwan thì mếu máo cả lên
" nào, anh em đậu đại học mà mặt em sầu thế kia "
" ước gì anh rớt cho rồi để khỏi phải đi "
" agu, cái miệng đanh đá này, anh sẽ về thăm thường xuyên nên cứ yên tâm "
" vâng... "
" lên trên đó nhớ giữ gìn sức khỏe và học tập cho tốt nha con "
" vâng thưa dì "
" mới hồi nào còn chút xíu ngang bướng với ba mà giờ con trai ba đã đi học xa rồi, có gì khó khăn phải điện về cho ba nghe chưa "
" con nhớ rồi mà "
Sau đó thì anh lên đường vào một môi trường mới, ban đầu với sự nhộn nhịp rộn rã của Tokyo và những con người ở đó anh vẫn chưa thể thích nghi nhưng sau một khoảng thời gian cũng đã ổn định.
Thời sinh viên của anh trôi qua cũng khá êm đẹp, đặt biệt nhờ vẻ ngoài ưa nhìn anh được rất nhiều người theo đuổi từ nam đến nữ, có người còn tỏ tình anh trước trường nhưng vẫn bị anh từ chối, bởi anh chỉ muốn học mà thôi.
Cuối năm 3, ba anh bị bệnh nặng phải nhập viện, do bận rất nhiều thứ để chuẩn bị qua năm cuối nên anh không có nhiều thời gian trở về và do nhà sợ anh lo lắng không học tập được nên cũng chỉ bảo ba anh không có gì nguy hiểm cả.
Sau khi kết thúc năm cuối, biến cố lớn nhất cuộc đời anh lại tiếp tục xảy ra, ba anh mất. Vẫn may mắn vì trở về kịp lúc ba đang hấp hối để anh có thể gặp lần cuối, cảnh tượng đau lòng không thể cầm lại nước mắt
" ba ơi... ba... " - anh khóc nghẹn cả lời
Ông Nori tay run lẩy bẩy lau nước mắt cho anh, khiến Yoshi càng khóc lớn hơn, ông nói vài từ ú ớ
" ba... không... lo *khụ khụ được cho con trọn vẹn... nhớ... ớ... nghe lời dì... thương em... nghe con... ớ... *hộc... ba yêu con..."
* bíp bíp bíp bíp
" ba !!!! đừng mà ba !!! hức hức, ba ơi !!! "
Dì và Junghwan đứng bên cạnh khóc không thành tiếng. Tiếng thét vô vọng của Yoshi vang khắp phòng, ngay khoảnh khắc đó tim ba anh ngừng đập cũng là tim anh chững lại một nhịp.
Tang lễ được diễn ra kín đáo chỉ có bạn bè thân thiết và gia đình, trong ngày hôm ấy thật bất ngờ khi Yoshi chẳng rơi một giọt nước mắt nào, người thì cứ vô hồn, dì khá lo lắng nên kêu Yoshi vào trong nghỉ ngơi để dì tiếp người đến viếng nhưng anh không chịu. Người ta thường nói, khi con người chúng ta đạt đến một nổi đau tột cùng nào đó thì nước mắt sẽ chẳng thể rơi được nữa, và Yoshi đang trong trường hợp đó.
Anh suy sụp hơn 3 tháng chẳng nói chuyện và giao tiếp gì với ai. Dì và Junghwan cũng không biết làm gì hơn. Không biết vì lí do gì mà anh đã vựt dậy được quyết định tiếp tục cuộc sống của mình.
Sau khi ba mất, công ty của ba anh giao quyền quản lí lại cho anh. Do chỉ vừa ra trường cũng như không đúng ngành học nên công ty thoáng chốc thua lỗ khá nhiều, anh không muốn tâm huyết cả đời người của ba bị tan tành nên quyết định đóng cửa công ty và lên Tokyo làm việc, anh học ngành truyền thông và rồi anh xin vào được một công ty khá lớn trên Tokyo, tuy năng suất làm việc khá cao cộng với tăng ca nhiều nhưng anh vẫn cố gắng làm, một phần vì muốn vơi đi nổi mất mát, phần còn lại là lo cho dì và Junghwan vì em ấy sắp thi đại học rồi.
Làm gần một năm thì Junghwan lên Tokyo sống với Yoshi, sau một khoảng thời gian không gặp thì bây giờ Junghwan đã thật sự rất cao lớn rồi, cao hơn Yoshi một cái đầu
" lâu rồi không gặp em khác quá, chắc cũng phân hóa rồi nhỉ "
" dạ vâng là Alpha ạ "
" từ lúc ba mất anh không để ai vào tầm mắt cả, cũng quên cả em và dì, anh xin lỗi nhiều lắm "
" em hiểu mà, mẹ em cũng hiểu cho anh "
" mà em học ngành gì nhỉ? "
" em học kinh tế, mà cái này không quan trọng, lâu rồi không gặp anh không ôm em được một cái à? "
" vẫn cái tính nũng nịu từ hồi nhỏ đến giờ không bỏ nhỉ, nào lại đây " - anh đưa hai cánh tay ra
Junghwan cười mỉm rồi bước lại ôm anh xiết vào lòng, đầu gục vào cổ anh hít hà.
" agu, thằng nhỏ miệng còn hôi sữa lúc trước giờ cao to quá rồi, ôm em mà anh còn phải nhón đây này "
" em lớn rồi chứ bộ "
" ừm ừm biết rồi, mau vào nhà thôi "
" vâng "
Sau khi đi làm anh cũng thuê được một căn hộ chung cư nhỏ nằm không xa lòng thành phố Tokyo lắm, giá tiền cũng hợp lí. Anh cũng đã tính đến bước Junghwan lên đây học nên anh thuê căn có 2 phòng ngủ.
" đây là phòng của em, anh dọn dẹp rồi, có cả bàn học và tủ quần áo, nhà vệ sinh mỗi phòng cũng riêng nên cứ yên tâm nha "
" ủa, em tưởng được ngủ với anh chứ "
" lớn cả rồi, em cũng cần không gian riêng tư mà "
" đối với anh thì em không thích riêng tư xíu nào... " - cậu nói nhỏ trong miệng
" em nói gì vậy? "
" dạ không có gì "
" không có gì thì em tắm rửa dẹp đồ đi rồi ra ăn cơm "
" dạ vâng "
Và rồi khoảng thời gian sống chung của cả hai bắt đầu
- còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro