15
Bùi Trân Ánh vừa về đến khách sạn liền phóng vào phòng tắm nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng ra ngoài.
Hai ngày qua cậu gần như chẳng ăn gì, miễn cưỡng nuốt vài miếng vào bụng sau đó ngay lập tức nôn sạch sẽ. Khi nãy đàm phán với Hoàng Thủy Thừa giả vờ bình tĩnh uống hai ngụm cà phê, hiện tại dạ dày bắt đầu co thắt, dù đã nôn ra không còn sót gì nhưng cảm giác khó chịu vẫn không giảm bớt.
Cậu nôn đến xây xẩm mặt mày, ngồi bệt trên sàn phòng tắm một lúc mới lảo đảo lê thân về giường, rất nhanh liền thiếp đi, lần thứ hai mở mắt dậy đã là sáng sớm hôm sau. Cuộc sống gần đây quả thật vô tri vô giác.
Buổi sáng thức dậy lại nôn thêm một trận nữa, cậu xụi lơ trên giường mơ màng nhìn trần nhà, bỗng điện thoại thông báo có tin nhắn, chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Bùi Bùi".
Là Lại Quán Lâm.
Bùi Trân Ánh nhanh chóng trả lời lại "Sao?"
Điện thoại gần như ngay lập tức rung lên, "Xem cậu còn sống không."
Bùi Trân Ánh nhìn màn hình cười cười.
"Ừ, còn."
Thoát khỏi khung trò chuyện với Lại Quán Lâm, cậu thấy một cái tên tài khoản được mình đưa lên hàng đầu danh sách. Bùi Trân Ánh nhìn chằm chằm cái tên đó một lúc, mở ra, gõ vào, gửi.
"Ca"...
Cậu hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Lúc Hoàng Mẫn Hiền nhận được thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của Vị Văn Thông Tấn, hắn không hiểu nổi Hoàng Thủy Thừa đang có mưu tính gì.
Thời gian trước, Vị Niên Khoa Kỹ từng liệt các hành động thu mua ở thị trường thứ cấp, phá vỡ trật tự thị trường, làm tổn hại đến lợi ích của các cổ đông vừa và nhỏ của Hoàng Thủy Thừa vào danh sách các chứng cứ tài sản không rõ nguồn gốc, chuẩn bị trình lên Ủy ban điều tiết chứng khoán. Nhưng thật ra Hoàng Mẫn Hiền cũng không hy vọng gì nhiều, huống chi bên kia Hoàng Thủy Thừa cũng đang có liên lạc ngầm với Ủy ban, chỉ cần ông ta có thể trụ vững qua giai đoạn này thì hành động thu mua cổ phần Vị Niên Khoa Kỹ của ông ta cũng sẽ không bị truy cứu.
Hoàng Mẫn Hiền vốn đã chuẩn bị tinh thần trường kỳ chiến đấu, không ngờ văn bản chuyển nhượng cổ phần đột nhiên được gửi tới, hơn nữa còn không phải Ủy ban điều tiết nhúng tay vào mà là Hoàng Thủy Thừa chủ động ký tên chuyển trở lại toàn bộ cổ phần đã thu mua. Điều này làm Hoàng Mẫn Hiền và tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Bất kể là trong vòng hay ngoại giới, ai cũng biết hai chú cháu Hoàng gia trên thương trường đứng hai đầu chiến tuyến, mà hành động này của Hoàng Thủy Thừa gần như là công khai đối ngoại tuyên bố: ông ta trước đây làm không đúng, giương cờ đầu hàng.
Người đầu tiên Hoàng Mẫn Hiền nghĩ tới là ông nội. Thật ra vài năm gần đây sức khỏe Hoàng lão gia tử không được tốt nên trừ những quyết định trọng đại thì rất ít can thiệp vào chuyện của con cháu trên thương trường. Nhưng trừ ông nội ra Hoàng Mẫn Hiền quả thực không nghĩ ra được ai khác có thể giúp hắn. Đến lúc hắn về nhà chính trò chuyện với Hoàng lão gia tử, mới phát hiện việc Hoàng Thủy Thừa chuyển nhượng cổ phần cũng không phải là ý của ông.
Hoàng Mẫn Hiền lo lắng lão già Hoàng Thủy Thừa kia lại sắp giở trò quỷ. Thế nhưng những lần hắn gặp mặt Hoàng Thủy Thừa sau đó người kia luôn mang vẻ mặt âm trầm, giống như chuyện thỏa thuận chuyển nhượng cũng là ông ta bất đắc dĩ phải ký.
Hoàng Mẫn Hiền không cách nào lý giải được.
Chưa đầy hai ngày sau, Hoàng Mẫn Hiền nhận được tin nhắn của Bùi Trân Ánh, nói muốn gặp hắn có chuyện cần nói.
Tin nhắn tới vào buổi sáng. Hoàng Mẫn Hiền im lặng nhìn dòng chữ kia rồi úp mặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục xử lý công việc. Hắn vốn nghĩ mình có thể tạm thời đem những thứ liên quan đến Bùi Trân Ánh ném ra sau đầu, nhưng từ khi nhận được tin nhắn thì cả ngày tâm tình không yên, làm việc cũng liên tục phạm sai lầm khiến hắn ý thức được bản thân phải đối mặt với chuyện này.
Một câu từ biệt hay một đường sinh cơ – rốt cuộc vẫn phải giải quyết đến tận gốc.
Một tiếng trước giờ hẹn, Bùi Trân Ánh vào tiệm hoa chọn một bó hoa tươi nhỏ không quá bắt mắt nhưng rất tinh xảo, lúc nhân viên gói lại còn táy máy đùa nghịch một chút. Phấn hoa khiến cậu hắt hơi mấy cái, khi ra tính tiền thì đã mang đặc giọng mũi.
Hôm trước cậu gửi tin nhắn cho Hoàng Mẫn Hiền đối phương một mực không trả lời, Bùi Trân Ánh còn tưởng rằng Hoàng Mẫn Hiền không muốn để ý đến cậu nữa, đợi qua một ngày lại không nhịn được gửi thêm một tin thì mới nhận được hồi âm đồng ý, lúc đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sâu trong lòng thầm vui mừng vì sắp được gặp mặt. Bùi Trân Ánh ra khỏi tiệm hoa, hướng về địa điểm hẹn gặp, bước chân càng lúc càng gấp gáp.
Nhà hàng này trước kia hai người họ đã từng tới. Trong cuộc hôn nhân không dài này, bọn họ đã từng đi đến rất nhiều nhà hàng, rạp chiếu phim, phòng triển lãm, công viên lớn nhỏ, đã làm tất cả những thứ mà một cặp đôi yêu nhau vẫn làm. Hôm nay tính ra đã một tháng không gặp mặt, quay lại nơi cũ nhưng cảm giác chẳng còn như xưa. Hoàng Mẫn Hiền cầm điện thoại di động trên bàn lên trả lời tin nhắn, Bùi Trân Ánh nhận ra mèo con lông xám đã không thấy đâu nữa.
Bàn tay Bùi Trân Ánh phía dưới bàn len lén nắm chặt hồ ly tiên sinh trên điện thoại mình.
Hoàng Mẫn Hiền từ màn hình di động ngẩng đầu lên, tầm mắt đặt tại người đối diện. Bùi Trân Ánh hình như gầy đi rất nhiều. Hai gò má đầy đầy ngày nào hiện tại hóp lại, sắc mặt xanh xao không chút sức sống, nhìn tựa như một cơn gió cũng có thể thổi ngã. Cậu hoàn toàn không biết chăm sóc chính mình, Hoàng Mẫn Hiền nghĩ thầm, nhưng ngay lập tức lại nhắc nhở đây không phải là chuyện hắn nên quan tâm.
"Chúc mừng anh."
Bùi Trân Ánh cầm bó hoa nhỏ kia đưa qua.
Hoàng Mẫn Hiền nhìn một chút, không hề có hành động nào tỏ vẻ muốn tiếp nhận. Bùi Trân Ánh liền cẩn thận đặt bó hoa xuống bên cạnh tay hắn.
"Em xem tin tức biết chuyện. Anh mấy ngày trước vất vả rồi, hiện tại công việc cũng coi như là xong... Chúc mừng." Bùi Trân Ánh mỉm cười.
Những lời này không hề thay đổi được vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Mẫn Hiền: "Chuyện này có liên quan gì đến cậu?"
Bùi Trân Ánh ngay lập tức không được tự nhiên: "Em chẳng qua là thấy vui cho anh..."
"Không cần."
Bùi Trân Ánh ngẩn ra, thần sắc có chút buồn bã.
"Chuyện lúc trước, em có thể giải thích." Nói tới hiểu lầm đó, giọng nói cậu cũng lộ vẻ mệt mỏi, "Em và người kia... người mà Mẫn Hiền ca ghét, không phải là quan hệ như vậy."
"Quả thật cha đã bảo em đi gặp ông ta, nhưng em chưa từng làm theo yêu cầu của cha." Hàng lông mi cậu khẽ run rẩy, ánh mắt không biết nên đặt ở nơi nào, "... Sau đó em đi tìm ông ta cũng là để nói rõ ràng, em sẽ không cùng ông ta gặp mặt nữa."
Hoàng Mẫn Hiền như đang nghe cấp dưới báo cáo ở công ty, ánh mắt không hề mang chút cảm xúc nào nhìn cậu chằm chằm. Bùi Trân Ánh sợ hắn không tin, do dự ngẩng đầu lên đối mặt với hắn. Hoàng Mẫn Hiền hờ hững cười một tiếng.
"Quyết định giải thích với tôi, vậy mà cậu vẫn coi tôi là kẻ ngốc."
"Không có, không phải vậy!"
"Bùi Trân Ánh, thật ra cậu không giỏi nói dối đâu." Hoàng Mẫn Hiền hướng về phía cậu bằng ánh mắt ảm đạm lại mang chút tự giễu, "Hoặc có thể nói, tôi đã đủ hiểu cậu rồi."
Tại sao em lại nói dối tôi? Tại sao tôi lại mong chờ một lời giải thích? Chờ nghe em nói em là có nỗi khổ, em là vạn bất đắc dĩ, chờ em như trước luống cuống tay chân nói xin lỗi đợi tôi kéo em vào lòng.
Hóa ra là tôi làm chuyện vô ích.
"... Lời giải thích tôi chờ đợi rất lâu cũng chỉ là dối trá. Bùi Trân Ánh, tôi rất thất vọng."
[...Ca.
Là bởi vì trong lòng em lỗ hổng kia thực sự quá lớn, đến mức dù lời nói dối khéo léo đến mức nào cũng không thể che nó lại được. Bí mật đó là một vực thẳm không chỉ nuốt chửng em mà còn muốn tổn thương đến anh đang đứng dưới ánh mặt trời. Em thế mà lại ngây thơ tin rằng mình có thể che đậy lời nói dối này đến cùng, cho là chúng ta vẫn có thể một lần nữa quay lại cuộc sống như trước đây.
Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ mà thôi.]
Bùi Trân Ánh không biết phải làm sao, cậu hiện tại chỉ muốn moi tim mình ra cho hắn nhìn.
"Em sẽ không hại anh, Mẫn Hiền ca, nếu muốn em làm chuyện tổn thương anh, em thà rằng đi chết."
Giọng nói run rẩy kia lọt vào tai Hoàng Mẫn Hiền lại như một lời ngụy biện vô lực.
"Vậy tôi hỏi cậu, Hoàng Thủy Thừa chuyển nhượng lại cổ phần là đang giở trò quỷ gì?" Hắn cau mày.
Bùi Trân Ánh nghiêm túc trả lời: "Không phải giở trò, là thật sự trả lại cổ phần cho anh."
Hoàng Mẫn Hiền nghe vậy không nhịn được bật cười. Bùi Trân Ánh ngơ ngác nhìn hắn.
"Bây giờ ngay cả giả vờ cũng lười sao?" Hoàng Mẫn Hiền thấp giọng chất vấn.
"Nghe cậu nói như vậy, Bùi Trân Ánh, nếu không phải cậu thay mặt ông ta thì cũng là thông đồng với ông ta để trả lời. Nếu không cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?"
Bùi Trân Ánh lúc này mới ý thức được câu trả lời của mình rất kỳ lạ. Cậu liếm môi một chút, "... Không phải, ý em là, ông ta mặc dù không đáng tin, nhưng chuyển nhượng cổ phần giấy trắng mực đen rõ ràng... Hẳn là không có vấn đề gì đi."
Cậu khó khăn nhả ra từng chữ, một mực không dám tiếp xúc mắt với Hoàng Mẫn Hiền.
"Cậu biết bây giờ tôi nhìn cậu có cảm giác gì không?"
... Chán ghét? Hay là căm thù... Bùi Trân Ánh trong lòng mất mát.
"Là sợ hãi."
Hoàng Mẫn Hiền nhẹ giọng tự trả lời.
"Để mở khóa điện thoại tôi, cậu thừa lúc tôi không chú ý nhìn lén tôi giải mật khẩu; để trộm báo cáo của bệnh viện, cậu theo dõi hành động, ghi nhớ cuộc đối thoại của tôi; để tài xế biết mình là thiếu phu nhân Hoàng gia, cậu cố ý đẩy cửa đi vào lúc tôi và người kia đang nói chuyện, lại còn tự chuẩn bị bệnh án giả đến treo đầu dê bán thịt chó."
"Bùi Trân Ánh... Tôi nghĩ những thứ tôi nhìn thấy được trước mắt có tính là gì, cậu ở sau lưng có lẽ mưu tính còn nhiều hơn nữa..."
"Nghĩ đến những lúc cậu cười với tôi, ở trong lòng tôi nũng nịu, nằm ngay bên gối tôi ngủ, nhưng trong lòng lại đang tính toán thực hiện một loạt mưu đồ, tôi lại cảm thấy rất sợ hãi. Sợ đến rợn tóc gáy."
Càng nghĩ càng phiền, Hoàng Mẫn Hiền trong phút chốc rơi vào trầm mặc. Nói xong thấy người đối diện đờ đẫn như mất hồn thì không muốn kéo dài cuộc gặp thêm nữa, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
"Ca!" Nhận ra đối phương muốn rời đi, Bùi Trân Ánh vội vàng kéo tay hắn lại, vẻ mặt vừa buồn bã vừa hốt hoảng.
Cậu đã từng thành công. Đã từng dùng hết dũng khí theo đuổi, và thật sự đã chiếm được tình cảm của hắn.
Cậu không thể mất đi hắn.
Người trước mắt không phải cọng rơm cứu mạng, mà là toàn bộ thế giới của cậu.
"Anh đối với em... cũng có thích một chút phải không? Dù chỉ là một chút thôi, em cũng sẽ cố gắng để được anh tha thứ, mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa em cũng sẽ cố gắng—"
"Không cần phí tâm, tôi không thể nào tha thứ cho cậu." Hoàng Mẫn Hiền cắt ngang lời nói của cậu, lãnh đạm tiếp lời, "Tôi mới nói vừa nãy cậu còn chưa hiểu sao? Cậu nghĩ tôi sẽ nuôi rắn độc giữ bên gối?"
Hoàng Mẫn Hiền nhìn cậu như đang quan sát một vật trang trí không hề ăn nhập với tổng thể.
"Tôi đối với cậu không còn một chút yêu thích nào. Mà thật ra, có lẽ cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích cậu."
[—Không phải như vậy.
Em vùi đầu trong ngực tôi, mái tóc mềm mại như cỏ xuân xanh mơn mởn quét qua gò má tôi. Em thổ lộ với tôi "em rất rất thích anh" với dáng vẻ vụng về của một đứa nhỏ. Em mặc đồng phục học sinh từ xa chạy tới cùng tôi ăn cơm chiều mỗi khi tăng ca. Em lưng đeo ba lô nói chào buổi sáng, trước khi xuống xe đi học còn đặt một nụ hôn khẽ lên mặt tôi.
Những hình ảnh vụt qua trong đầu, từ sâu trong lòng tôi vang lên tiếng tranh cãi khàn cả giọng – không phải như vậy.
Nhưng dù sao tôi cũng không có lựa chọn nào khác, chẳng phải sao?
Em cuối cùng vẫn là lừa dối phung phí tình cảm của tôi.]
Bàn tay níu lại hắn ngay lập tức cứng đờ, lẳng lặng nghe hắn tiếp tục.
"Những lúc cậu nghĩ tôi thích cậu kia, cũng chỉ là thương hại tình cảnh đáng thương cậu dựng nên mà thôi. Sai lầm này nên chấm dứt ở đây đi, tốt cho cả tôi và cậu."
Bùi Trân Ánh ngây người nhìn hắn, trong đầu nhớ lại lời cha mình từng nói.
—"mày dù không có đầu óc cũng phải suy nghĩ một chút, Hoàng Mẫn Hiền làm sao có thể thích mày? Mày từ nhỏ tới lớn có điểm gì đáng giá để người khác coi trọng?"
"Cũng phải..." Bùi Trân Ánh tự lẩm bẩm, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, "Cũng phải..."
Cậu không đáng được người khác thích. Cậu đã bị những ngày vui vẻ hạnh phúc làm mờ mắt mà quên đi điều này.
Trước kia cậu luôn cảm thấy Hoàng Mẫn Hiền thích mình thực sự rất khó tin, quả nhiên là như vậy – không sai, cậu vốn không nên tin tưởng, đó cũng chỉ là cậu ảo giác lòng tốt của Mẫn Hiền ca mà thôi. Nhưng dù sao hắn cũng đã thật lòng sống với cậu, chăm sóc quan tâm cậu, giúp cậu lần nữa nhận thức lại cuộc sống, cùng cậu hòa hợp. Mà tất cả những gì cậu dùng để báo đáp lại chỉ là một lời nói dối. Cậu không được yêu thương cũng là xứng đáng.
Hoàng Mẫn Hiền thấy cậu không níu kéo nữa, xoay người rời khỏi nhà hàng.
Bùi Trân Ánh mất hồn mất vía bước sau tựa như bị một sợi chỉ lưu luyến kéo theo, cách người phía trước một khoảng không xa, lại cảm giác như bị chắn bởi một ngọn núi.
Mở cửa nhà hàng, gió lạnh bên ngoài phả vào mặt. Trời đã vào xuân, gió đêm mang theo hơi lạnh làm rối tung tóc Bùi Trân Ánh, nhưng cậu cũng không để tâm mà chỉ kiên trì chằm chằm nhìn về phía Hoàng Mẫn Hiền. Hoàng Mẫn Hiền thấy cậu, theo bản năng muốn vuốt mái tóc lộn xộn của cậu nhưng vừa nâng tay lên lại chán nản thả xuống.
"Tôi không có cách nào tha thứ cậu," hắn nói, "nhưng tôi hy vọng sau này cậu sẽ sống thật tốt. Chăm sóc bản thân mình."
Bùi Trân Ánh như người mất hồn gật đầu.
"Ca..."
Ca.
"Gặp lại sau." Hoàng Mẫn Hiền nhìn cậu một lần cuối rồi mở cửa xe ngồi vào trong.
Bùi Trân Ánh tỉnh dậy đã là hoàng hôn. Bầu trời vàng rực bên ngoài khung cửa sổ phòng khách sạn như một bức tranh sơn dầu rực rỡ.
Khái niệm ngày và đêm đối với cậu đã trở nên mơ hồ, nằm trên giường ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, chỉ ra cửa khi cần xử lý văn kiện hồ sơ gửi ở nơi khác hay giải quyết những chuyện liên quan. Cậu dường như đánh mất khả năng ngôn ngữ, cả ngày của cậu quá mức im lặng, âm thanh duy nhất phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch là tiếng gọi "Trân Trân" ôn nhu phát ra từ tiểu hồ ly treo trên điện thoại. Thế nhưng mỗi khi nghe thấy giọng nói đó, trong đầu Bùi Trân Ánh lại lặp đi lặp lại lời nói của Hoàng Mẫn Hiền hôm trước, cứ dai dẳng bám lấy không buông.
"...có lẽ cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích cậu."
Bùi Trân Ánh bị triệu chứng nôn mửa ngày càng nghiêm trọng hành hạ, mỗi ngày đều không ngoại lệ. Khoảng thời gian này cậu cơ hồ chẳng ăn được gì, có lúc ở trong phòng vừa đi được hai bước đã choáng váng, ngã xuống giường liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại đầu óc hỗn độn chẳng biết đã ngủ qua bao lâu, ngay cả việc bản thân đã ngất đi cũng không nhận thức được.
Dù không để ý tình trạng thân thể cho lắm, Bùi Trân Ánh cũng nhận ra bệnh dạ dày trước đây của mình cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy. Có lẽ lại nặng hơn, cậu nghĩ thầm, hôm nào có thời gian phải đến hiệu thuốc mua một ít thuốc.
Cậu lấy điện thoại di động ra, thấy mấy chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ sáng đến tối của Lại Quán Lâm, liền trả lời lại hai chữ "Còn sống", sau đó ném điện thoại sang một bên lẳng lặng ngồi nhìn ánh mặt trời vàng rực. Điện thoại một lần nữa rung lên, cậu chắc mẩm là Lại Quán Lâm. Đợi đến khi mặt trời lặn hẳn Bùi Trân Ánh mới mở xem tin nhắn, ngay lập tức ngồi bật dậy.
Mẹ Hoàng muốn gặp cậu.
Bùi Trân Ánh đã khá lâu không đến nhà thăm mẹ Hoàng, lần này mới vừa thấy mặt bà đã kéo cậu hàn huyên chuyện trong nhà, lại mang cậu đi thưởng thức vài bức họa mới mua, nhưng ý quan sát cẩn thận trong ánh mắt của bà cũng không hề khó phát hiện. Bùi Trân Ánh cùng bà ngồi trong phòng khách, âm thầm thở dài trong lòng. Trước mặt bày thức ăn vặt và trái cây, mẹ Hoàng liên tục đẩy về phía Bùi Trân Ánh. Vốn cậu không có khẩu vị, bởi vì bị thúc giục mà đối phó xiên một miếng bưởi, không ngờ vị chua chua ngọt ngọt lại khiến cậu có chút thèm ăn, dạ dày cũng thoải mái hơn một chút, cậu không nhịn được lại ăn thêm vài miếng.
Mẹ Hoàng cuối cùng cũng đem đề tài lượn lờ về chuyện của hai người.
"Con với Hoàng Mẫn Hiền có chuyện gì xảy ra sao?"
Bà gần đây muốn hai đứa nhỏ về nhà ăn cơm, nhưng lần nào Hoàng Mẫn Hiền cũng mượn cớ từ chối. Dần dà mẹ Hoàng cũng nhận ra điều khác thường, mà con trai bà bên kia tường đồng vách sắt một mực không chịu tiết lộ một chút gì, bà không biết làm sao đành phải gọi Bùi Trân Ánh tới hỏi thăm.
Bùi Trân Ánh nhất thời không biết trả lời như thế nào. Hoàng Mẫn Hiền không nói cho mẹ chắc hẳn là có mục đích, mình có lẽ không nên tùy tiện tiết lộ những chuyện này. Thế nhưng nghĩ lại thái độ quyết tuyệt của hắn khi gặp mặt, Bùi Trân Ánh lại cảm giác không còn mặt mũi nào để giả vờ làm vợ chồng ân ái nữa.
Thấy Bùi Trân Ánh không nói lời nào, mẹ Hoàng lại càng chắc chắn suy đoán trong lòng.
"Cãi nhau sao? Hoàng Mẫn Hiền bắt nạt con?"
"Không có." Bùi Trân Ánh chần chừ một lúc, "Tụi con... tách ra rồi. Con dọn ra ngoài ở rồi."
"Này, con đang nói gì vậy!"
"Ở riêng" đối với mẹ Hoàng là chuyện rất lớn, khiến bà không khỏi sửng sốt. Bà vốn nghĩ hai người chẳng qua là chiến tranh lạnh, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp, không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như vậy.
"Rốt cuộc là tại sao? Hoàng Mẫn Hiền nó bị cái gì..."
"Không phải vấn đề của Mẫn Hiền ca, là con..." Bùi Trân Ánh lấy hết dũng khí nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ Hoàng, "... Là con lừa gạt anh, là lỗi của con."
Mẹ Hoàng nghe tới đó thì dần im lặng.
"Vậy con có giải thích chưa?"
Bùi Trân Ánh bất ngờ ngẩng đầu nhìn bà, lại đối diện với cặp mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương.
"Cái gì lừa gạt với không lừa gạt... Là hiểu lầm phải không? Trân Ánh đã giải thích rõ với Mẫn Hiền chưa?"
Bùi Trân Ánh có chút muốn khóc.
Không giải thích được. Chỉ cần cậu còn che giấu bí mật kia, cậu sẽ phải một lần nữa nói dối hắn.
Hai người chưa nói được mấy câu thì người giúp việc báo Mẫn Hiền thiếu gia tới.
Nếu không phải cấp dưới báo cáo Bùi Trân Ánh đến nhà mẹ Hoàng, Hoàng Mẫn Hiền cũng không phải vội vàng chạy tới như vậy. Hắn vừa xuống xe liền nhanh chóng sải bước hướng vào phòng khách, cậu con trai đang ngồi trên ghế salon thấy hắn thì bất an đứng lên.
Mẹ Hoàng thấy Hoàng Mẫn Hiền tới thì lập tức lên tiếng: "Con tới đúng lúc lắm! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đuổi Trân Ánh đi?"
"Không phải vậy, mẹ—" Bùi Trân Ánh thấy hắn sắc mặt không tốt liền vội ngăn lại. Hoàng Mẫn Hiền hít một hơi, liếc mắt sang Bùi Trân Ánh: "Con đuổi cậu ấy đi?"
"Không phải, là con tự rời đi! Là lỗi của con..."
Hoàng Mẫn Hiền không đợi cậu nói xong, nắm cổ tay cậu kéo cậu ra ngoài.
"Mẹ, chuyện này con sẽ giải thích với mẹ sau."
"Này, Mẫn Hiền! Hoàng Mẫn Hiền!"
Hoàng Mẫn Hiền làm như không nghe tiếng mẹ mình gọi phía sau, tiếp tục kéo Bùi Trân Ánh ra ngoài cửa. Cậu lúc này vô cùng sợ hãi, cậu có thể nhìn ra tâm tình của hắn hiện tại rất kém.
Ra khỏi cửa, Hoàng Mẫn Hiền bất thình lình hất tay ra, lưng Bùi Trân Ánh va vào vách tường phía sau. Dạo gần đây cậu đi bộ lâu một chút cũng đã cảm giác mệt mỏi, lần này cú va chạm khiến đầu óc cậu nhất thời choáng váng.
"Tôi cảnh cáo cậu, cách xa người nhà tôi một chút."
Hoàng Mẫn Hiền chỉ cần nghĩ tới năm đó Hoàng Thủy Thừa không chút hảo ý tiếp cận lúc gia đình hắn gặp khó khăn, hại hắn gần như cửa nát nhà tan, nghĩ đến mẹ mình vì cú sốc đó mà ngã bệnh, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt ném về phía Bùi Trân Ánh lại lạnh như băng.
"Chuyện của chúng ta tôi sẽ tự tìm cơ hội giải thích với mẹ. Thân thể của mẹ không tốt, tại sao lại đi nói những thứ này với bà? Đừng tưởng rằng đến kể khổ với mẹ tôi là có thể xoay chuyển tình huống. Ngừng màn giả vờ đáng thương của cậu đi."
Giả vờ đáng thương...
Bùi Trân Ánh lúc trước vì quá lệ thuộc vào hắn, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu dịu dàng của hắn cảm thấy mình có thể dựa vào, nên không tự chủ được kể lại với hắn quá khứ của mình. Đáng lẽ ra cậu không nên nói, bởi vì khao khát yêu thương của cậu vào trong mắt người khác lại trở thành xin xỏ đê hèn, trở thành lợi dụng lòng tốt. Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, khuôn mặt cũng dần nóng lên: "Thật xin lỗi, nhưng em không có ý đó, em chỉ muốn giải thích với mẹ một chút."
"Đó không phải là mẹ cậu."
"... Em biết, Mẫn Hiền ca, anh—"
"Cũng đừng gọi tôi là ca nữa." Hoàng Mẫn Hiền lạnh giọng, "Dù sao bây giờ chúng ta cũng không còn quan hệ gì."
Tim Bùi Trân Ánh như bị dao cứa vào: "Được... Anh đừng nóng giận."
Cậu rũ mắt xuống như một chú nai con bị thương.
"Vậy, Hoàng tiên sinh, tôi đi trước."
Hoàng Mẫn Hiền nhìn theo dáng người lảo đảo của cậu: "Chờ một chút."
Bùi Trân Ánh xoay người lại.
"Tôi sẽ liên lạc luật sư chuẩn bị giấy tờ ly hôn, đến lúc đó sẽ báo cho cậu."
Bùi Trân Ánh thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng: "Được, làm phiền anh."
Rời khỏi khuôn viên nhà họ Hoàng, Bùi Trân Ánh không đi về khách sạn mà lảo đảo bước đi không chút phương hướng. Cậu cảm giác đã qua một đoạn đường rất dài, trong lòng mệt mỏi chán nản nhưng không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục lê bước chân về phía trước.
Đi qua đèn xanh đèn đỏ, qua ngã tư, qua đường phố rợp bóng cây, cuối cùng Bùi Trân Ánh tại một khúc ngoặt vỉa hè từ từ ngồi sụp xuống, từ phía dưới gương mặt cúi gằm truyền đến tiếng nức nở đè nén.
P.s: Cô gái sắp ngủm trong đống deadlines vẫn hí hửng ngồi edit TvT~~~ Cuối cùng bé Ánh cũng gặp được chingu của bé, khóc ngàn dòng sông TvT ~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro