
một ngụm trà đắng (ii)
chỉ cần em thấy hạnh phúc là được.
5 tuổi, minhyun chứng kiến em chào đời, ngây ngây ngô ngô vừa cười vừa nắm chặt ngón tay anh. minhyun nhịn không được thầm hứa, nhất định phải mang đến cho em một đời bình an.
10 tuổi, minhyun giấu mẹ cầm hết kẹo bánh bố mang từ mỹ về chỉ bởi một câu:''baejin thích kẹo của anh minhyun nhất!'' . tay lớn nắm tay nhỏ, người vui vẻ ngậm kẹo nào hay anh ngắm nhìn, tung tăng bước dạo quanh khu phố.
15 tuổi, minhyun nhẹ cười kiên nhẫn nghe em ríu rít không ngừng kể về cô gái em thầm thương. hình như ngoài kẹo, ngoài minhyun thì chẳng ai khiến em cười đẹp như thế. móng tay đâm vào da thịt đau đớn cũng chẳng mảy may để ý, chỉ cần baejin thích minhyun liền giúp em.
25 tuổi, minhyun đứng lặng tại chỗ, em cùng người thương thuở thiếu thời nắm tay thật chặt sóng vai bước vào lễ đường. vì em nói đây là tâm nguyện lớn nhất của em, minhyun không ngần ngại đồng ý làm phù rể, đứng sau chứng kiến em và cô dâu trao nhẫn cùng lời nguyện thề trăm năm.
30 tuổi, minhyun nhìn đứa nhỏ đáng yêu bám lấy chân em liền không nhịn được thầm nghĩ a, giống em hồi nhỏ thật đấy. baejin bảo, minhyun là quan trọng với em nhất đời, nên lại đồng ý cho em đặt tên con là bae minhyun mất rồi! cũng tính là của chúng ta em nhỉ?
50 tuổi, minhyun ngồi trên chiếc ghế tựa nâu nơi hiên nhà, mắt không ngừng nhìn ngắm cảnh một nhà bốn người vui vui vẻ vẻ phía đối diện. em này, em còn nhớ em bảo mình thích nhất là hoa anh thảo muộn không? anh vì em trồng một rải anh thảo muộn vàng ươm trước nhà, cớ sao em không một lần ngó nhìn sang đây..
70 tuổi, minhyun ngồi bên giường bệnh, nơi em nằm nắng vàng rải đến rực rỡ, đóa hoa anh thảo chẳng ngừng lay đón gió. em ơi, sao khóe mắt đã nổi nếp nhăn, em vẫn mãi thuần khiết và xinh đẹp như lần đầu gặp gỡ?
75 tuổi, minhyun nhìn em trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh trong vòng tay gia đình, cả trong vòng tay anh. người nhà em vừa đi liền nhịn không được khóc òa lên như một đứa trẻ, đem tâm tình giấu kín suốt mấy mươi năm cuộc đời từng chữ từng chữ nói em nghe. anh thương baejin của anh nhiều lắm baejin ơi..
lần đầu gặp em liền cản không được hồn mình trầm vào đáy mắt thuần khiết xinh đẹp nhất thế gian. anh thương baejin mất rồi..
thời gian chảy trôi, nhân sinh cho ta một lần gặp gỡ, nguyện gắn kết một đời. anh thương baejin suốt cả cuộc đời em nào có hay..
cho dù bên nhau làm bạn cũng đã đủ khiến đóa anh thảo muộn anh trồng nơi đáy lòng đâm bông vàng ruộm. hơi ấm nơi em là nước, anh nguyện để những ảo tưởng mộng si làm đất trồng tràn dinh dưỡng. anh vì em nhiều như vậy baejin lại chẳng thấu..
bae jinyoung say giấc giữa sắc vàng của anh thảo, giữa những lời bộc bạch cả một đời em luôn thầm ước được nghe thấy. a, trong mơ baejin thấy anh minhyun của năm mười tuổi nắm tay em dạo khắp phố quen, miệng cứ đôi ba câu lại thủ thỉ:''anh thích baejin nhất!'', ''anh thương baejin nhất!'', ''anh yêu baejin của anh.'' anh này, sao khi baejin còn ở bên anh lại chẳng nói với em một lời?
em thực sự hạnh phúc khi đời này có anh luôn ở bên.
171113
by huyn
---
anh thảo muộn hay evening primrose tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng.
dựa vào form một đoản hunhan mình từng edit từ ngày xửa ngày xưa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro