Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ba

(1)

‘So Junghwan’

Khi viết tên em ấy bằng bút chì, tôi có cảm giác như nó thật hợp với Junghwan. Từ khi nào nhỉ? Tôi hỏi Junghwan:

"Em có thích tên của mình không?”

"Tên thì có gì thích với không thích cơ chứ. Đó chỉ là một cái tên mà thôi." Junghwan trả lời một cách thản nhiên như vậy, lúc đó tôi đã nói “Nhưng anh thích tên của em.” hay chỉ mỉm cười và im lặng, tôi không biết, tôi không còn có thể chắc chắn.

So Junghwan.

Than chì ngưng tụ thành từ. Khi nhìn vào đây, tôi cảm thấy con người không nên sống như những cây bút chì. Nếu được lựa chọn, tôi thà làm củi và cháy rụi trong chốc lát. Khi nào? Có lẽ Junghwan đã khen tôi đẹp. Sau khi nghe tôi nói “Em cũng rất đẹp trai!”, Junghwan chợt mỉm cười.

Junghwan nói chúng tôi không giống nhau.

Em ấy không bao giờ có thể chịu đựng được ngôi làng.

"Khi lớn lên, em nhất định phải rời khỏi nơi phiền phức này và trở thành người thành phố. Chúng ta hãy ở bên nhau nhé."

"Tại sao lại ở cùng nhau?"

"Ở một mình hơi đáng sợ...không có anh thì có ý nghĩa gì."

"Em đang nói gì vậy, ngốc quá!"

"Là lời chân thành..."

Vậy là tôi không có gì để nói. ‘Chân thành’, từ này làm tôi khó chịu, khó chịu quá.

Tôi luôn tưởng tượng ra những điều mà Junghwan không bao giờ dám mơ tới, nghe có vẻ khá ghê tởm. Tôi nghĩ ngôi làng này khá tốt. Đúng là nó nhàm chán, nhưng không khó chịu. Bởi vì khắp nơi đều có dấu vết của Junghwan. Ngôi làng nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên, lưu giữ tất cả những kỷ niệm, cùng với đó tôi không muốn bị ai phát hiện ra...

Chuyện của chúng tôi được 18 năm, bởi vì Junghwan đã 18 tuổi.

Junghwan và tôi đã ở bên nhau từ khi em ấy sinh ra. Chúng tôi sống bên cạnh. Vì là một ngôi làng chật hẹp nên tất cả dân làng đều biết nhau. Những người lớn tuổi trong hai gia đình chúng tôi có mối quan hệ tốt, nhưng tôi và Junghwan thì dường như không.

Kỷ niệm dài nhất của tôi là khi tôi bảy tuổi, tức là 13 năm trước. Dù là ký ức từ thuở còn rất nhỏ nhưng nó lại rất rõ ràng, sống động và chân thành dày vò tôi.

Tôi chơi với Junghwan gần con sông. Nói chính xác hơn thì có tôi, Junghwan và Minhee, chúng tôi đang chơi trò gia đình. Junghwan mở miệng nói.

"Em sẽ là bố, Minhee sẽ là mẹ. Anh sẽ làm con của chúng em."

"Không muốn."

Junghwan mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng lập tức trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tôi. Cuộc chiến bắt đầu.

"Tại sao không?"

"Vì không muốn."

Được rồi, Junghwan rất có thiện ý nói.

"Vậy thì anh làm bố đi."

"Cũng không làm."

Tính bướng bỉnh của tôi không hề có dấu hiệu giảm bớt. Junghwan thở dài hỏi tôi.

"Vậy anh muốn làm gì?"

Có thể đây là những gì mà Junghwan đã nói. Tôi không thể chịu được cái nhìn đầy thách thức của Junghwan về phía tôi. Cơn giận trào lên trong lòng tôi và tôi đã nói ra những gì trong lòng mình.

"Anh muốn làm mẹ."

Mọi thứ sau đó chỉ là ký ức mơ hồ và méo mó. Tôi đại khái còn nhớ Junghwan đã đích thân khiển trách tôi nói:

"Việc này thật quá đáng. Mẹ vốn là do con gái làm, cho nên Minhee mới là mẹ. Anh còn lớn tuổi hơn em, không biết sao?"

Tôi tức giận đến mức không thể chịu đựng được nữa. Cảm xúc không thể kiểm soát có thể được bày tỏ bất kể điều gì. Vì vậy, cuối cùng, những lời tôi hét vào mặt Junghwan như vụ nổ tuông ra:

"Em rơi xuống nước chết quách đi!"

Sau đó, mỗi ngày tôi ở bên Jungwhan đều lo lắng rằng em ấy sẽ nhớ những lời ngày hôm đó, và may thay Junghwan hoàn toàn không còn nhớ gì về chúng.

Có lúc tôi đã trực tiếp hỏi Junghwan có còn nhớ vụ cãi vã ở con sông không, nhưng em ấy thậm chí còn không nhớ nổi. Ngược lại, Junghwan còn cảm thấy thần kì vì tôi vẫn còn nhớ những chuyện từ thời thơ ấu. Junghwan nói như vậy làm tôi yên tâm hơn.

Nếu có thần, tôi sẽ cầu nguyện cho Junghwan không nhớ đên câu ‘Rơi xuống nước và chết’, đây thực sự là điều tôi không nên nói...

Sau đó, không giống như lúc đầu mối quan hệ không mấy tốt đẹp, chúng tôi đã trở thành những người bạn đặc biệt của nhau.

Không có nghĩa là chúng tôi không thường xuyên cãi nhau, nhưng dù sao thì mối quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt, có vẻ như vậy. Tên của chúng tôi dường như lúc nào cũng được nhắc đến cùng với nhau

"Không phải cậu rất thân với Junghwan à?" Nghe được những lời như vậy, tôi luôn cảm thấy chán ghét. Tôi sẽ trả lời rằng tôi và em ấy không phải là bạn bè. Junghwan nhìn thấy tôi như vậy, liền sẽ nói: "Anh thật là xấu tính."

Cãi nhau thì hầu như đều là vì tôi, bởi vì Junghwan rất thích tôi, nghe lời như thể tôi là anh trai ruột. Nhưng Junghwan lại không có ý kiến gì, em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ nghĩ gì nói đó. Không giống như những cậu bé cùng độ tuổi, Junghwan biết cách thể hiện cảm xúc của mình. Sẽ nhìn chằm chằm vào tôi và nói những lời này “Người anh trai yêu quý của em”, “Dễ thương quá”, “Chúng ta thật hạnh phúc khi ở bên nhau” và những điều vô nghĩa khác. Thậm chí thỉnh thoảng, vào những ngày tâm trạng em ấy vui vẻ còn nói:

"Em yêu anh!"

Loại này, dù tôi luôn cười trừ một cách có lệ nhưng đôi khi tôi vẫn không thể chịu. Giọng Junghwan thật ấm áp, cùng với một nụ cười.

"Nhóc con, em nói gì đó?" Đây cũng là điều mà Junghwan ghét nhất.

"Đừng đối xử với em như một đứa trẻ. Anh thật ngốc"

"Thật sao? Anh ngốc?” Chuyện này sẽ dẫn đến cãi nhau, và nó luôn xảy ra như thế.

Junghwan kỳ thật không sai, chỉ có tôi là rác rưởi mà thôi. Nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi cũng mệt lắm rồi, nếu không yêu tôi như cách tôi yêu em thì xin đừng nói. Dù vậy, Junghwan vẫn luôn là người nắm chặt mối quan hệ này, còn tôi rõ ràng là người không thể từ bỏ.

Tôi cảm thấy một cảm giác tội lỗi không thể chịu nổi về tất cả. Tôi không thể kỳ vọng vào những điều không nên kỳ vọng. Tôi nên hài lòng với điều này và luôn làm bạn với em ấy. Biết đâu tôi có thể đóng vai chủ trì trong đám cưới của Junghwan, chú rể sẽ giới thiệu tôi là anh trai thân thiết. Tôi nên hài lòng với vai diễn này, để không phải gặp ác mộng nữa, không phải tỉnh dậy sau cơn ác mộng và đối mặt với hiện thực ngu ngốc. Tại sao bây giờ tôi vẫn còn hoảng loạn...

Có lẽ tôi điên rồi?

(2)

Tôi nói với Junghwan rằng tôi không tin vào mê tín hay bất cứ điều gì tương tự. Em ấy nói rằng tôi quá thực tế. Tôi nói những người tin vào những điều đó là những kẻ ngốc. Lúc đó Junghwan đã nói: “Anh mới là đồ ngốc.”

Một khi mọi người trở nên thiếu kiên nhẫn, họ sẽ muốn tin bất cứ điều gì. Mặc dù tôi luôn coi những người mê tín là những kẻ ngốc, nhưng có lẽ tôi mới là kẻ ngốc thực sự phải không?

Lúc đó đang là mùa hè, mùa mưa và trời mưa rất to. Tôi ghét mưa nên suốt ngày lẩm bẩm. Trên đường đến trường, chúng tôi thường trò chuyện cùng nhau, mỗi người đều cầm ô và giữ khoảng cách thích hợp. Ô của Junghwan màu đỏ, ô của tôi màu đen.

"Mưa lớn nhưng sao trời vẫn nóng như vậy? Vừa nóng vừa ẩm, thật sự khó chịu."

"Em được Minhee tỏ tình." Bàn tay đang lau mồ hôi của tôi chợt ngừng lại, bước chân tôi cũng vậy.

"Anh ngạc nhiên đến thế à?" Thấy tôi sợ hãi, Junghwan cười nói.

Nhưng đôi mắt em ấy không hề mỉm cười, nhìn tôi với ánh mắt thách thức giống như ngày đó cách đây rất lâu. Khuôn mặt của tôi nhanh chóng trở nên méo mó. Tôi là một trong những người không thể che giấu được biểu cảm của mình. Vẻ mặt Junghwan cũng trở nên cứng ngắc, bởi vì em ấy cũng không thể giấu được nhiều hơn tôi.

"Ồ, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Anh thích Minhee đúng không?" Lời nói lạnh lùng, cách Junghwan nhìn tôi cũng lạnh lùng. Không biết từ lúc nào, bước chân của chúng tôi dừng lại trước con sông. Trời mưa to, nước dâng cao. Dòng suối vốn đã sâu nay lại càng sâu.

"Nước như vậy thì làm sao mà đi qua đươc."

“Em đang hỏi anh, anh thích Minhee đúng không?"

"Em nói gì?"

"Hỏi anh."

"Em hỏi thì anh nhất định phải trả lời sao?"

Lại có một cuộc cãi vã khác. Chuyện gì đã xảy ra vậy, Minhee? Nó có liên quan gì đến tôi. Tôi không hiểu tại sao em ấy lại đối xử với tôi như vậy.

"Anh có thích cô ấy không?"

"Sao vậy? Cứ cho là anh thích cô ấy đi thì làm sao? Minhee không phải thích em à?”

“...”

"Ừ, tuy bây giờ mới nói nhưng mà anh đã biết từ lâu rồi. Rõ ràng là cô ấy thích em, biểu hiện rất rõ. Và không phải cách đây không lâu em cũng nói rằng cô ấy xinh đẹp sao? Đúng không? Hai người đúng là như thế đấy, một sự kết hợp hoàn hảo...Nè, sợ anh giành với em à, đúng là ngốc”.

Khi đó, dù rất thích Junghwan nhưng tôi không muốn thua trước tình cảm mãnh liệt của em ấy. Tôi không muốn thua cuộc, không muốn tình cảm của mình bị phát hiện, cũng không muốn xin lỗi. Thế nên vẻ mặt của tôi càng trở nên mất tự nhiên hơn.

"Ừ...”

Junghwan không phải coi tôi là bạn sao? Nhưng nếu em ấy không còn hoàn toàn chấp nhận tôi nữa thì sao? Vậy thì mối quan hệ bất thường mà chúng tôi duy trì dưới danh nghĩa bạn bè sắp kết thúc?

Đó là lúc tôi nhận ra rằng suy nghĩ của em ấy không quan trọng lắm, tôi chỉ thích ở bên Junghwan, và dù em ấy không bao giờ thích tôi cũng không thành vấn đề, thậm chí là nhìn Junghwan nắm tay người khác, hôn người khác cũng không...

Vì vậy, tôi mở đôi môi cắn chặt của mình và nói.

"Xin lỗi."

Sau đó là một sự im lặng kéo dài. Đây là lời xin lỗi đầu tiên của tôi. Phá vỡ sự im lặng kéo dài hay ngắn ngủi chính là giọng nói của Junghwan. Tôi đã mong đợi em ấy sẽ chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhưng những gì Junghwan nói thật bất ngờ.

"Anh có muốn em hẹn hò với cô ấy không?"

Đối với tôi, sự thành thật còn khó chịu hơn cả cái chết, đặc biệt là đối với Junghwan. Nhưng không biết tại sao, có lẽ là mùa mưa ẩm ướt đã khiến tôi choáng ngợp, hoặc cũng có thể là lần đầu tiên Junghwang tức giận khiến tôi hoảng sợ, trước khi tôi kịp kiềm chế, những lời thật lòng đã muốn tuôn ra.

"Không..." Nếu tôi nói ra lời này, liệu Junghwan có phát hiện ra tình cảm của tôi không... tôi thực sự đau lòng, thà nổi giận còn hơn.

Tôi muốn chết. Hối hận rồi. Bị hủy hoại. Tất cả đều bị phát hiện. Bây giờ nó thực sự sắp kết thúc.

“Thì ra là anh thích Minhee."

Vì vậy, sau khi nghe được lời này, tôi chỉ gật đầu, tôi không thích Minhee...tôi thích Junghwan...

Đầu óc tôi hỗn loạn, vừa đi ngang qua Junghwan, vừa muốn chạy trốn. Nghĩ mình nên tăng tốc, tôi di chuyển thật nhanh và nhảy lên bậc đá. Nước tràn vào làm ngập các bậc đá trơn trượt vì rêu. Dường như đầu óc tôi quá phức tạp, những bước đi vụng về của tôi cứ trật mục tiêu...

...Tôi trượt chân và rơi xuống nước.

Cùng với Junghwan lúc đó đã nắm lấy tay tôi.

Nước đang di chuyển rất nhanh, Junghwan gọi tên tôi, nhưng tôi không thể trả lời. Nước quá lạnh, không thể cử động. Dù vậy, cơ thể đang chìm dần của tôi vẫn nổi lên. Trước khi tôi có thời gian chuẩn bị tinh thần, cánh tay của tôi đã chạm tới bậc đá và tôi giữ chặt nó. Lúc này tôi mới nhận ra, Junghwan, là em, chính là em ấy ôm tôi...

Junghwan sợ nước, bởi vì khi còn nhỏ bị rơi xuống nước. Nhưng trong làn nước lạnh, Junghwan đã đẩy tôi lên. Tôi cố gắng bám chặt vào những bậc đá và cơ thể tôi từ từ nổi lên khỏi mặt nước. Tôi nghe thấy tiếng mưa, tiếng nước chảy xiết và hơi thở gấp gáp của mình.  Nhưng từ một khoảnh khắc nào đó, tôi không thể nghe thấy giọng nói của Junghwan...

Hai chiếc ô trôi đi theo dòng nước...Vậy còn Junghwan thì sao?

Junghwan, em đi đâu vậy? Em đã đi đâu rồi? Đi mất....

Trong làn nước mà tôi vô cùng sợ hãi, Junghwan, người không hề vùng vẫy, ôm lấy tôi, đã biến mất.  Nước sâu nuốt chửng vạn vật, người đang chìm dưới đó có thanh âm , đôi mắt , nụ cười đều mang đầy ý nghĩa với tôi, chỉ có thể bất lực nhìn, lúc đó tôi mới nhận ra mình yêu Junghwan nhiều...

Mùa hè cũng đã qua rồi.

Năm đó cuộc đời tôi khốn khổ nhất làng, ít nhất đó là điều mọi người nói. Mọi người đều hiểu tôi nhưng đồng thời cũng không ai hiểu tôi.

"Tôi nghe nói người bạn thân nhất của cậu đã qua đời. Chắc hẳn cậu ấy rất đau buồn.”

Tôi đã không khóc trong đám tang và kể từ đó tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào...

(3)

Ai là người đầu tiên nghĩ ra ý tưởng ngớ ngẩn rằng cây cối có thể ban điều ước?

Cây cối không trở nên đặc biệt chỉ vì chúng sống lâu hơn. Cây chỉ là cây. Tuy nhiên, con người vốn rất ích kỷ và không thể chịu đựng được những điều khác biệt với mình. Con người chỉ sống được 100 tuổi không thể hiểu được cây có tuổi thọ cao hơn nên họ cho rằng cây cổ thụ thật là kỳ diệu.

Hoặc có lẽ, đây chỉ là vì sự yếu đuối của con người, nên chúng ta cần một đấng toàn tri và toàn năng mà chúng ta có thể nương tựa, một đấng chỉ cần cầu nguyện cho những gì chúng ta mong muốn.

Tôi ghét lối suy nghĩ này, đó là lối suy nghĩ trẻ con, ích kỷ và sự yếu đuối.  Nhưng đối với tôi, tôi chẳng liên quan gì cả. Tôi không còn non nớt vì Junghwan đã ra đi. Tôi đã học được rất nhiều điều sau cái chết của em ấy.

Nhờ có Junghwan mà giờ đây tôi đã hiểu biết và trưởng thành hơn. Vậy thì sao? Sau này tôi nhận ra rằng sự trưởng thành là vô nghĩa, chỉ có Junghwan mới là ý nghĩa lớn nhất...

Chẳng phải những người lớn hơn tôi nhiều tuổi cũng mê tín sao? Ngay cả theo cách vô lý như ước nguyện, tôi vẫn muốn đạt được điều gì đó.

Junghwan, không phải là anh yêu em à?

Thế là tôi cũng viết, dùng bút chì viết lên giấy, tôi ấn thật mạnh và viết. Tôi quyết tâm không giống như một cây bút chì. Tôi không muốn bị nỗi đau đánh bóng và kết cục là trở thành một cây bút chì tàn. Tôi chỉ muốn trở thành ngọn củi bị đốt chết bởi nỗi buồn, tôi muốn cháy... 

Tôi muốn gặp Junghwan lần nữa. Giấy biến thành tro, từ trắng đến đen. Tôi không cảm thấy cay đắng gì và chôn tro bên cạnh gốc cây. Bao nhiêu trái tim đã bị lửa thiêu rụi và chôn vùi ở đây?

Cây cổ thụ to, rợp bóng mát.

(4)

"Tôi hy vọng thế giới không có Junghwan sẽ biến mất. Hãy tạo ra một thế giới có Junghwan. Tôi không ở thế giới đó cũng không sao, miễn là tôi được phép gặp em ấy vào những ngày mưa, chẳng phải Junghwan ghét nước sao... "

Rồi ở mặt sau tờ giấy, tôi viết nguệch ngoạc không chút do dự.

"Hãy để tôi biến mất vì em ấy..."

Nếu Junghwan đã chết sống lại, trật tự của toàn thế giới sẽ bị lung lay, thà để thế giới này không tồn tại còn tốt hơn. Đưa Junghwan đến một thế giới khác. Tôi chỉ thỉnh thoảng, vào những ngày mưa như ngày hôm đó, mới có thể nhìn thoáng qua. Tôi chỉ đến nói xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ yêu em ấy, tôi sẽ không tham lam nữa...

Ở nới không có Junghwan quá khổ đau, và đen tối...

(5)

Thật vi diệu, chỉ cần nắm tay nhau. câu chuyện của Doyoung và ký ức của tôi đều đã quay trở lại.

Doyoung khóc lóc thảm thiết..

“Anh xin lỗi...xin lỗi...xin lỗi...”

“Anh đã hứa sẽ không yêu em nữa nhưng anh không làm được...”

Cho dù tôi không thể nhớ được những ký ức khác, tôi vẫn có thể biết được. Bởi vì chỉ cần nhìn Doyoung khóc như thế này thôi cũng khiến tôi gục ngã. Câu trả lời là, tôi cũng luôn yêu Doyoung...

Tôi yêu Doyoung đến phát điên. Việc đó khiến tôi sợ hãi. Bởi vì tôi hy vọng rằng Doyoung cũng sẽ yêu tôi.

Ở nơi mà mọi thứ đều mờ ảo và hỗn loạn này, chỉ có một điều rõ ràng đến mức khiến người ta phải lạnh mắt. Chính vì điều này mà họ mới có thể kiên trì vượt qua ngày hôm nay và đón chào ngày mai. Yêu..

Doyoung vừa khóc vừa cười, như một kẻ ngốc.

Chúng tôi nắm tay nhau bước qua cây cầu đá. Chúng tôi không nói gì, cứ đi như vậy cho đến khi tới cửa nhà tôi, rồi anh tiễn tôi về nhà như thường lệ.

Tôi ghét việc phải bỏ lại Doyoung.

“Vào trước đi.”

Khi nào chúng ta có thể gặp lại nhau? Anh đi đâu? Liệu lúc đó chúng ta có thể yêu nhau nhiều như mình mong muốn được không? Dù có rất nhiều điều tôi muốn hỏi nhưng tôi lại không thể hỏi được.

Mùa hè đã qua. Bây giờ không phải là cuối hè, mà thực sự là mùa thu. Trời chỉ mưa có một ngày, và tình trạng hạn hán kéo dài. Các bô lão trong làng tất bật làm lễ cầu mưa. Các bạn trong lớp cho rằng làm như vậy là phí sức nhưng tôi chỉ gật đầu đáp lại.

Nắng mùa thu vẫn rất nóng nhưng gió ngày càng lạnh hơn, mùa đông đang đến. Bốn mùa vẫn trôi qua nhưng tôi thật sự mong muốn mình có thể sống mãi dưới mưa...

Với suy nghĩ này trong đầu, tôi đến sườn đồi, nơi có những tháp đá dày đặc phía trước những cây cổ thụ. Đó là những ngọn tháp bằng đá được các già làng xây dựng để cầu mưa, tưởng chừng như cũ kĩ nhưng lại không hề sụp đổ.

Tôi nhặt một hòn đá lên và cố gắng đặt nó lên đỉnh một tháp đá với đôi tay run rẩy. Tôi từ từ nâng hòn đá lên đỉnh tháp, gần hơn, rồi lại gần hơn...Khi tôi đặt tay xuống, tôi nhắm mắt lại và cầu nguyện.

“Xin hãy mang đến những cơn mưa...”

hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro