Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Nghĩa trang của ông nội nằm ở ngoại thành Seoul, trên sườn đồi có nhiều núi xanh.

Tôi đến sớm và thấy So Junghwan đã đợi ở đó.

Chiếc hộp gỗ mun mang theo bụi nhẹ và tình yêu tràn ngập trên đời. Tấm bia đá lạnh lùng và trang nghiêm, nhưng tên trên đó lại đủ nhẹ nhàng.

Tôi thấy Junghwan ngồi xổm xuống và nhìn bức ảnh một lúc lâu, không biết anh có thấy khuôn mặt khi về già của Doyoung là lạ không. Nhưng tôi lại thấy anh mỉm cười dịu dàng, như gặp được người yêu thương mình nhất, như người lạc lối cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Tôi chợt nhớ rằng khi ông tôi qua đời, trên gương mặt ông không hề có chút hoảng sợ hay bất an nà, mà thay vào đó, đôi mắt ông đầy sự lưu luyến và mong đợi như thể ông sắp được về nhà.

Ống dẫn truyền hơi thở cho ông, nhưng những con số trên thiết bị ngày càng thấp cho đến khi nó tạo ra một tiếng gầm chói tai. Các bác sĩ, y tá, người thân, bạn bè đều chen chúc, lắc đầu bất lực, hoặc khóc lóc thảm thiết.

Nhưng Kim Doyoung đang nằm trên giường bệnh lại dùng chút sức lực cuối cùng mở môi, hơi kích động, tựa hồ muốn nói điều gì đó.

Tôi vội vàng tiến lại gần nhưng chỉ mơ hồ nghe được vài lời.

"Anh đã hoàn thành..."

"Bây giờ..."

"Có thể đến tìm em không..."

Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng làm tôi rơi nước mắt.

Lúc đó tôi không hiểu ý nghĩa của nó, chỉ nghĩ là do giọng nói quá nhỏ và tôi nghe nhầm.

Nhưng bây giờ nhìn Junghwan nửa quỳ trước bia mộ, tôi chợt hiểu ý nghĩa của những lời đó, đó là lời hứa giữa họ.

Đáng tiếc chuyện quá khứ này được biết đến quá muộn, ông nội tôi đã qua đời ba năm trước. Nếu không, tôi thực sự có thể giúp họ đoàn tụ trong giây lát khi linh hồn ông rời khỏi cơ thể.

Nhưng nghĩ lại, tôi không hề hối hận. Ông nội chắc hẳn đã đầu thai vào một gia đình tốt từ lâu rồi, và ông đã ở độ tuổi có thể học nói. Còn Junghwan... trực giác mách bảo rằng anh ấy sẽ sớm rời khỏi thế giới không thuộc về mình này.

Nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên người. Tôi nhìn thấy cơ thể của Junghwan dần dần trở nên trong suốt, và các đường nét trên khuôn mặt đầy màu sắc của anh ấy dần dần mờ đi.

Junghwan dường như nhận thức được điều đó. An nhìn xuống lòng bàn tay đang ngày càng nhạt đi của mình, rồi ngước mắt lên mỉm cười với tôi. Anh vẫn giống như một chàng trai trẻ không sợ bất cứ điều gì mà đắm chìm vào thế giới.

Anh bước nhanh về phía trước, quay lại và nhìn tôi. Thấy tôi đứng hình tại chỗ, anh nhướng mày ra hiệu mau chóng đi theo tôi. Có lẽ có một số điều còn dang dở mà anh muốn giải thích cho tôi...

"Xin chúc mừng." Không thấy ai xung quanh, tôi nói.

Bây giờ Junghwan giống như một con bướm sắp bay đi, toàn thân có những tia sáng nhỏ bé chiếu rọi, thậm chí còn có thể nhìn thấy những vết nứt.

"Cảm ơn." Anh hỏi: "Em còn nhớ con đường lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

"Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ quên trải nghiệm này."

Junghwan cong môi cười nói: "Ở đó có một hộp thư bị bỏ quên đã lâu. Xin hãy giúp anh cất nó đi."

Tôi gật đầu và nói: "Đừng lo lắng, hãy đưa tôi đến đó."

Ánh mắt anh chợt có chút buồn bã, bước đi dần dần thay đổi từ đi trước mặt tôi sang đi cạnh tôi. Junghwan cao hơn tôi nhưng không thể che được ánh nắng chói chang chiếu rọi.

Chúng tôi đi qua những con phố, con hẻm quen thuộc và ngửi thấy mùi thơm ngon trên gác xép. Có lẽ trong khoảng thời gian cuối cùng này, tôi mong được sống chậm lại.

Con đường ở ngay phía trước, tôi nhớ rõ lần trước anh ấy đã đứng ở đâu. Tôi nheo mắt nhìn lại, không thấy hộp thư mà Junghwan miêu tả, tôi cau mày hỏi: "Anh đang nói về..."

Ngay lúc đó, một tiếng phanh gấp vang lên.

Dường như khoảnh khắc này đã kéo dài vô tận. Tôi hoảng sợ quay lại, chỉ nhìn thấy chiếc xe đang phóng nhanh và vẻ mặt hoảng hốt của tài xế.

"Mắt âm dương có tốt có xấu." Tôi nhớ thầy bói đã nói: "Mười tám tuổi sẽ gặp họa..."

Có lẽ đây là số phận của tôi, có thể giống như Junghwan, không tuân theo quy luật của thế giới, giờ đây Chúa sẽ lấy đi mạng sống của tôi.

Cái chết được chờ đợi nhưng không đến.

Tôi ngạc nhiên mở mắt ra và thấy bầu trời tràn ngập ánh sáng.

Cơ thể của Junghwan hoàn toàn biến thành cát bụi, vô số mảnh vỡ nhỏ xíu tỏa sáng như thủy tinh vỡ với ánh sáng sặc sỡ, giống như dải ngân hà từ trên trời trút xuống.

Chiếc xe dừng lại trước mặt tôi và tôi không hề bị thương.

Vào giây phút cuối cùng, chính So Junghwan đã dụng cơ thể thanh khiết của mình để ngăn chặn mối nguy hiểm trong giây lát và chính anh đã cứu mạng tôi.

Tôi ngơ ngác đứng đó, người đi bộ và tài xế xung quanh cũng lần lượt tiến tới, lo lắng cho tình trạng của tôi và liệu tôi có bị thương hay không. Họ không thể nhìn thấy pháo hoa xinh đẹp và tàn khốc trên bầu trời. Nó giống như một giấc mơ được dệt nên chỉ dành cho tôi.

Cơn gió thổi qua, mang những mảnh vỡ đi xa hơn.

Và vào thời điểm nó xuyên qua cơ thể tôi, một ký ức không thuộc về tôi hiện lên trong đầu. Đó là cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời của So Junghwan.

"Đừng sợ... Anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Doyoung ở bên cạnh giường bệnh, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố nở nụ cười an ủi nói: "Anh sẽ không cho phép em ở một mình..."

"Đừng... đừng như vậy..." Junghwan dùng chút sức lực còn lại nhéo đầu ngón tay của Doyoung và nói: "Anh phải sống tốt... anh không thể ở bên em.."

"Không có." Doyoung lắc đầu khóc: "Anh nói, anh sẽ luôn ở bên em."

"Em hy vọng anh có thể sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc... Em hy vọng anh có thể dành cả cuộc đời với người mình thực sự yêu... Em hy vọng gia đình anh hòa thuận và đầy đủ con cháu..." Junghwan nói tiếp: "Những nơi em chưa bao giờ đến...những phong cảnh em chưa từng thấy...ạnh...giúp em đi xem..."

...Kim Doyoung lắc đầu điên cuồng, khóc đến toàn thân run rẩy.

"Anh hứa với em..." Ánh mắt Junghwan dần dần lơ đãng, "Em vẫn còn nhớ ngày sinh nhật thứ mười tám của mình... món quà anh tặng cho em là...sẽ thực hiện một nguyện vọng của em... bây giờ... xin anh để em được dùng nó...".

"Điều này quá tàn nhẫn...Junghwan à." Doyoung khóc nức nở và nói "Em không thể bỏ rơi anh trong... một thế giới không có em..."

"Đừng lo lắng... em sẽ là... thiên thần hộ mệnh của anh..."

"Chúc phúc cho cuộc sống của anh...an toàn và suôn sẻ...phù hộ cho tất cả...những người anh muốn yêu thương..."

Lời nói của Junghwan biến mất trong gió chiều, tôi ngồi xổm ở góc phố không biết bao lâu. Vừa đứng dậy, chân tôi đã tê dại, trời đã tối.

Lau nước mắt trên mặt, tôi đi về phía trước dọc theo con đường. Tôi phải dừng lại và kiểm tra mọi thứ trông giống như hộp thư khi mình đi ngang qua, nhưng tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì mà So Junghwan để lại.

Cho đến khi tôi bóc lớp vỏ cây thường xuân trên tường ra và nhìn thấy một chiếc hộp sắt rỉ sét. Sự ăn mòn của năm tháng đã khiến không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó. Tôi đưa tay lên nhẹ nhàng di chuyển, rồi nó rơi xuống.

Một chiếc phong bì ố vàng xuất hiện trước mặt tôi.

Sau vô số ngày tháng, nét chữ đã trở nên nhòe đi nhiều.

Tôi cẩn thận mở nó ra và tìm thấy một bức ảnh bên trong.

Trong ảnh, tất cả họ đều trông trẻ trung, nét mặt non nớt. Junghwan trông thấp và dáng người tròn trịa.

Doyoung quàng tay qua vai, cả hai trông rạng rỡ và đáng yêu.

Do thời gian nên ảnh không được rõ nét lắm.

Phía sau có dòng chữ viết xiêu vẹo nhưng chưa phai.

"Tôi gửi tình yêu của mình vào trong gió, gửi theo gió mang thư đi."

"Mong ngày tóc người ngã bạc nhận được thư này."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro