Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


"Nhìn chằm chằm vào anh làm gì, mau ăn đi."

Anh ấy ôm đầu và nhìn tôi.

Hơi nước nóng bốc lên trong không khí, tỏa ra mùi hương thơm ngon.

So Jungwhan thực lòng không lừa tôi. Tiệm nhỏ cũ kỹ này vậy mà ngon đến lạ.

"Đây là chấp niệm của anh à?" Tôi nhai ngon lành rồi phàn nàn: "Bây giờ đã xong rồi sao anh còn lảng vảng trước mặt tôi?"

"Ăn thêm một miếng thịt nữa đi." Junghwan ngồi không yên, nhưng lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm. Tôi thực sự không hiểu làm thế nào anh ta có thể nghĩ ra cách như vậy để tự hành hạ mình.

"Lừa em là lỗi của anh." Anh giải thích: "Vì anh sợ em chết đói..."

Tôi không muốn tranh cãi với anh ấy, dù sao đồ ăn trước mắt rất ngon, tôi muốn cảm ơn anh ấy đã dẫn tôi đến cửa tiệm này.

"Đồ ăn ở đây ngon lắm đấy." Tôi nhấp một ngụm nước.

"Thật sao? Trước đây anh luôn đến đây ăn." Junghwan vẻ mặt đắc ý nói: "Lúc đó anh và người ấy có thể ăn từ trưa đến tối."

"Anh và người ấy?" Tôi thản nhiên hỏi "Bạn gái à?"

Anh đột nhiên ngừng nói.

"Bị tôi nói trúng rồi?"

"Vừa đúng nhưng cũng không..." Anh nhìn vào mắt tôi đầy ẩn ý.

"Vậy..." Kết hợp với nụ cười nhếch nhác của anh, tôi bắt đầu kết tội anh: "Có nghĩa là... anh có một mối quan hệ rất thân thiết, nhưng anh không thừa nhận chỉ coi đó là chơi đùa?"

"Em đang nói cái gì vậy?" Anh lập tức phản bác, giọng điệu cứng rắn chưa từng có.

"Tôi... tôi xin lỗi..." Thật sự không thích hợp khi nói người đã khuất theo cách này. Tôi cũng thấy Junghwan là người lắm lời và hay nói đùa nên không ngần ngại nói.

"Không sao đâu." Anh nhẹ nhàng nói với nụ cười dịu dàng trong mắt: "Người đó... rất quan trọng trong trái tim anh."

Người đó có phải là lý do khiến anh ở lại phàm trần và từ chối đầu thai không...

Tôi không biết và cũng không dám nói gì.

Junghwan bắt đầu kể cho tôi nghe về người đó.

...Tôi cười khúc khích, có vẻ là một người thú vị.

"Thật ra trong thâm tâm anh biết anh ấy đã chăm sóc anh như một đứa trẻ, anh ấy chỉ hơn hai tuổi, nhưng anh ấy luôn cư xử như một người anh lớn. Kỳ thật anh không thích anh ấy như vậy." Junghwan dừng một chút, nói: "Sau này anh đã lớn, anh ấy vẫn thích cho anh miếng đầu tiên..."

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi sau khi nghe câu chuyện.

"Thì..." Junghwan mím môi cười, có chút ngượng ngùng nhưng kiêu ngạo nói: "Anh giả vờ bị trúng độc và yêu cầu anh ấy hô hấp nhân tạo hahaha."

"Âyy..." Tôi thấy anh ấy thích thú và bật cười. Đó thực sự là điều mà một thiếu niên có thể làm.

Khi nhắc về quá khứ, anh không còn nghịch ngợm và liều lĩnh như vừa rồi, sự dịu dàng tích lũy theo năm tháng lan tỏa giữa hai lông mày, dường như cùng với tình yêu lâu bền, trong hương thơm, nó trở thành một kỉ niệm khó quên.

Nhưng tình yêu tuổi trẻ hầu hết đều kết thúc mà không có kết quả, chưa kể Junghwan đã sớm rời bỏ thế giới này, vậy cái gọi là tình yêu giữa hai người có thể kéo dài được bao lâu?

Tôi bỗng thấy có chút tiếc nuối cho người trước mặt.

Ăn xong, chúng tôi đi dọc con đường và cuối cùng dừng lại bên sông Hàn.

Tiếng nước róc rách vô tận, trong đêm mơ hồ có thể nhìn thấy gợn sóng. Cuộc đời và thời gian giống như dòng sông bất diệt, mang theo ký ức của mọi thời đại và chảy qua năm tháng vô biên.

So Junghwan đứng bên cạnh tôi, hai tay tựa vào lan can, tâm tư dường như đang ở rất xa. Tôi đưa mắt nhìn anh.

Trong những năm tháng vấn vương của anh ấy, có bao nhiêu người thực sự có thể đến gần được? Có lẽ tôi là một trong số họ, có lẽ chưa ai từng làm được điều đó.

"Kể cho tôi nghe câu chuyện của anh đi." Tôi gợi ý.

Anh quay lại nhìn tôi, làn gió chiều nhẹ nhàng thổi tung ngọn tóc anh.

"Câu chuyện của anh rất nhàm chán." Anh nhướng mày cười "Tốt hơn là em nên kể cho anh nghe trước."

Tôi không có gì phải giấu giếm, nhưng suy cho cùng, ký ức khi còn bé thực sự rất ít ỏi. Tôi chỉ có thể kể về những điều thú vị ở trường và trải nghiệm tập nhảy. Tất nhiên, cũng có những cuộc phiêu lưu do đôi mắt âm dương này mang đến cho tôi.

Anh ấy thỉnh thoảng im lặng lắng nghe và hợp tác trò chuyện. Đó là một câu chuyện bình thường, tôi kể theo cách mở đầu và phần tiếp theo không nhất quán và phi logic nhưng anh ấy vẫn rất thích thú.

"Tôi chỉ có thể kể như vậy, đến lượt anh."

"Em nói em thích nhảy à?" anh đột nhiên hỏi.

"Ừ, mọi người đều nói tôi có năng khiếu." Mắt tôi sáng lên: "Có lẽ là do tôi giống ông nội. Hồi còn trẻ ông ấy đã rất tài năng."

"Có lẽ lúc trước anh cũng có thể biết đến ông ấy."

"Thật sao?" Giọng anh chợt trầm xuống, ánh mắt khi ngước lên nhìn tôi phức tạp khó tả, như chờ đợi và do dự.

"Tên ông là..." Đầu óc tôi chợt trống rỗng, không nhớ nổi tên này, gãi gãi đầu suy nghĩ hồi lâu mới xấu hổ cười nói: "Xin lỗi, tôi đột nhiên không nhớ ra...tôi chỉ gặp ông ấy được vài lần. Ông luôn sống một mình ở ngoại ô..."

Junghwan gật đầu nhìn dòng sông Hàn chảy chậm, ánh đèn đường lờ mờ chiếu sáng thành phố.

"Ông nội của em là người như thế nào?" anh đột nhiên hỏi.

Không biết tại sao Junghwan lại có hứng thú với chuyện này, tôi nghĩ bọn họ cùng một thế hệ, luôn có cảm giác quen thuộc. Tôi chỉ có thể lần theo những mảnh ký ức và kể cho anh ấy nghe tất cả những gì tôi biết.

"Thật ra tôi không có ấn tượng gì nhiều với ông ấy..." Tôi chải mái tóc bị gió thổi nói: "Mấy lần gặp nhau, ông ấy rất ít khi nói chuyện... Nhưng tôi nghĩ ông nội rất tốt bụng."

Im lặng hồi lâu, Junghwan cong môi mỉm cười. Phần tóc mái hơi dài che đi lông mày của anh khiến khó có thể phân biệt được đâu là buồn đâu là vui.

"Đã nói nhiều như vậy, lẽ ra anh cũng phải..." Tôi nhìn anh trêu chọc, thừa nhận rằng mối quan hệ ngắn ngủi nửa ngày này khiến tôi rất có hứng thú với anh.

Có lẽ bởi vì anh ấy khác với những hồn ma mà tôi từng gặp trước đây, khác với sự tức giận và buồn bã, khó có thể nhìn thấy những cảm xúc tiêu cực trong anh ấy, thậm chí có thể ví như mặt trời còn đủ sáng để sưởi ấm thế giới trong chốc lát.

"Câu chuyện của anh không có gì thú vị." Anh thở dài nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ học cách sống như em, tập hát và nhảy, rồi bị bệnh nặng năm hai mươi tuổi...thế thôi."

Thật không phải là một cảm giác tốt nếu tóm tắt cả cuộc đời bằng vài câu ngắn gọn, tôi đã cố gắng khiến anh ấy nói thêm: "Người đó ở đâu?"

"Anh ấy..." Junghwan đột nhiên nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như đang nhìn xuyên qua làn da tôi điều gì đó hư ảo, thậm chí nhìn xuyên qua tôi một chuyện đã qua hoặc một người bạn cũ.

"Anh ấy sống một cuộc sống ổn định và hạnh phúc, sống lâu và khỏe mạnh và có nhiều con cháu." Junghwan mỉm cười chân thành và nói: "Đây là điều hạnh phúc nhất mà anh từng thấy..."

Tôi ngần ngại không muốn nói nhưng chỉ thở dài. Người đi bộ đi thành từng đôi, ba người, tiếng bập bẹ của trẻ con, tiếng cười đùa vui đùa của các cô gái hòa lẫn với những lời thì thầm.

Anh ấy lại nhìn thấu và đưa tay chạm vào đầu tôi. Thân thể hư không không thể chạm vào, chỉ để lại làn gió mơ hồ thổi qua tóc. Nếu có người khác nhìn thấy, có lẽ họ sẽ cho rằng đó là một khung cảnh mơ hồ và cảm động, nhưng từ góc nhìn của mọi người, tôi là người duy nhất đứng ở đó.

Tôi cô đơn và anh ấy cũng cô đơn.

"Em có nghĩ anh ấy làm như vậy là quá đáng không? Rõ ràng anh ấy rất yêu anh nhưng cuối cùng lại lập gia đình với người khác." Thấy tôi không trả lời, Junghwan tự giải thích: "Thật ra thì anh ấy không còn sống với anh còn đau đớn hơn, anh vẫn mong anh ấy sẽ hạnh phúc, cho dù...có quên đi anh..."

Lời nói khiến tôi hơi buồn. Thật khó để tưởng tượng anh ấy phải đối mặt với cái chết ở độ tuổi đẹp nhất của mình, rồi lang thang trong một thế giới không thuộc về mình, chứng kiến tình yêu của đời mình kết hôn và sinh con... sống một cuộc sống hạnh phúc không liên quan gì đến anh.

Với tư cách là một người ngoài, So Junghwan thật sự rất đáng thương.

"Em không hiểu cũng không sao, anh ấy có quên anh cũng không sao." Junghwan bước dọc theo con đường ven sông, mỉm cười với tôi và chắp hai tay lại:

"Nhưng anh sẽ nhớ!" Junghwan hét lên.

"Seoul sẽ nhớ! Sông Hàn cũng nhớ!"

"Toàn bộ gió tuyết mây trăng đều sẽ nhớ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro