Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05

Thời gian trôi qua, về chuyện ngày hôm đó, quản lý nhà hàng không trách ai, Đạo Vinh vẫn trực, Đình Hoán vẫn đang nấu ăn trong bếp, những âm thanh bất hòa đó đã biến mất.

Máy sưởi ở nhà bị hỏng mấy ngày rồi nhưng nhân viên bảo trì gần đó không đến sửa vì Giáng sinh đang đến gần.

Kể từ ngày đó, Đạo Vinh cứ liên tục gặp ác mộng. Mỗi lần đều mơ thấy rất nhiều bóng đen kỳ lạ và âm thanh đáng sợ liên tục. Thậm chí còn mơ thấy mình quay trở lại thế giới sinh sống ban đầu, người chủ nhà vốn tốt bụng lại lấy dao đâm vào cơ thể anh.

Vì vậy Đạo Vinh đành phải bắt Đình Hoán ngủ chung giường với mình, nhiệt độ cơ thể của Đình Hoán tương đối cao, khi áp sát vào lưng cậu, mũi tràn ngập mùi thơm sạch sẽ và ấm áp.

Kim Đạo Vinh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Thời gian ngày ngày trôi ngược, Đạo Vinh không biết làm sao nắm bắt thời gian trôi qua như cát, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm, giống như sắp phải lìa xa...

Tuy nhiên, vẫn còn có điều muốn nói mà chưa hỏi.

Đạo Vinh ôm Đình Hoán từ phía sau, cậu sợ Đạo Vinh không thở được nên quay người lại ôm lấy anh.

"Có phải trước đây cậu... đã sống rất tồi tệ không?" Giọng nói của Đạo Vinh nghèn nghẹn. Anh đương nhiên biết Đình Hoán có một cuộc sống không tốt đẹp, bởi vì đó là cuộc sống khốn khổ do chính anh tạo ra và áp đặt lên chàng trai này.

Đình Hoán trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Đạo Vinh tưởng rằng mình đã ngủ thiếp đi, đang định bỏ cuộc thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Đình Hoán: "Không có, cậu đừng tưởng vì tôi không có cha mẹ, nhưng trước đây họ đã từng rất tốt với tôi. Tôi có thể nhớ điều đó đến hết đời."

"Bây giờ có thể làm những gì mình thích, và gặp được cậu, vì vậy tôi hy vọng cậu cũng có thể làm những gì mình thích." Đình Hoán xoa tóc của Đạo Vinh. Hai người đã trở nên rất thân thiết, dường như chỉ cần gần nhau hơn là có thể chia sẻ mọi tâm tình.

Đạo Vinh thực sự đã suy nghĩ rất nhiều về câu trả lời của Đình Hoán. Ngay từ ngày đầu tiên đến đây gặp Đình Hoán, anh đã băn khoăn không biết cậu có oán hận không, có buồn không, liệu nó có biến thành vết sẹo sần sùi, rỉ máu hay không.

Nhưng Đạo Vinh không bao giờ nghĩ rằng Đình Hoán không đề cập đến cái kết đen tối của năm mười sáu tuổi của mình mà chỉ chấp nhận một cuộc sống mới một cách bình thường.

Từ đầu đến cuối, những cảm xúc mất mát, đau buồn, ngây ngất và phấn khích mà Đạo Vinh tưởng đã từng thuộc về Đình Hoán thật ra chỉ là của người xem đứng ngoài theo dõi câu chuyện.

Chỉ có nước mắt là còn tồn tại, đã rất nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng đến được ngày hôm nay.

Xin lỗi.

Không biết liệu còn thời gian không.

Thế giới song song giao thoa với hiện thực vào lúc 0 giờ ngày 24/12.

Những bông tuyết bay lơ lửng lần nữa, các bức tượng điêu khắc trên quảng trường nhảy múa duyên dáng, đám đông đã giải tán từ lâu. Và linh hồn của Đạo Vinh đang bị xé nát...

Cơn đau dữ dội, bên tai vang lên những âm thanh ồn ào, bị cơn gió lạnh cuồng nộ cuốn theo, dường như có người đang hỏi anh, có người đang đánh giá, còn có người chỉ đang nhìn Đạo Vinh và thở dài.

Cuộc đời của Kim Đạo Vinh quá khủng khiếp, đến giờ phút này mới nhớ ra, bỏ nhà đi khi còn là một thiếu niên và không bao giờ gặp lại gia đình mình.

Họ không biết Đạo Vinh đã chết hay còn sống. Sau này viết sách và trở nên nổi tiếng, nhưng dường như họ đã biết...

Bị lãng quên chỉ sau một đêm, thu nhập ảm đạm khiến không thể trang trải cuộc sống, cộng với những ngày làm việc vất vả, Đạo Vinh kiệt sức.

"Cậu có muốn ở lại đây không?"

Là giọng nói của Đình Hoán hỏi, có muốn ở lại đây không?

Có người vất vả cả đời, chẳng hạn như bức tượng cô vũ công ở quảng trường, cô hận đứa trẻ sinh ra đã điếc, hận người cha vô danh, hận chính mình, hận đến mức từ bỏ mạng sống, không còn vén váy lên để nhảy múa nữa, muốn đẩy đi những thứ bụi bặm đó mà không thể nào đẩy đi được.

Một số người từ khi sinh ra đến khi chết đều không thể làm được điều gì có ý nghĩa, chẳng hạn như Kim Đạo Vinh, cuộc đời của anh đã đi vào ngõ cụt, bị thế giới bỏ rơi. Mọi thứ đều tiến về phía trước, nhưng bản thân mãi ở chỗ cũ.

Cũng có những người sinh ra để yêu thương người mình yêu thương, dù có bị gãy đôi cánh, dù có rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, họ cũng sẽ như bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời và dành trọn tình yêu, hơi ấm của mình một người khác.

Kim Đạo Vinh, có bằng lòng tiếp tục ở lại nơi có tình yêu không?

Mở mắt ra, nhìn thấy Tô Đình Hoán đang đứng trên bậc thang cách đó không xa, mỉm cười hỏi.

Mặt trời chói chang, nụ cười của cậu cũng vậy. Cuộc đời chỉ có mấy chục năm thôi, Kim Đạo Vinh nghĩ, sao lại không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro