Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshot

Đã 4 năm rồi, Junghwan thầm nghĩ.

4 năm, kể từ ngày mẹ rời đi. 4 năm, trong suốt 4 năm ấy, không ngày nào là Junghwan ngừng nhớ đến mẹ của mình. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ. Junghwan đứng trong cửa hàng hoa mà mẹ anh ấy đã để lại cho cậu và bố, chọn ra bông hoa mà mẹ cậu ấy thích nhất để viếng mộ bà.

Một bó hoa Hồng Trà.

Mẹ cậu thường nói rằng bà yêu thích Hồng Trà không chỉ vì vẻ ngoài đẹp mắt của nó mà còn vì ý nghĩa ẩn chứa bên trong loài hoa này. Junghwan đã hiểu ra điều đó, sau khi xem bức thư cuối cùng mà mẹ để lại cho cậu. Hoa Hồng Trà có nghĩa là mong nhớ một ai đó.

Junghwan con yêu, mẹ đã chọn đây là loài hoa mà mẹ yêu thích nhất ngay từ khi biết về căn bệnh của mình. Một bông hoa Hồng Trà. Khi con nhớ tới mẹ, hãy tặng mẹ hoa Hồng Trà, và nếu như con thấy một con bướm màu hồng xuất hiện, điều đó nghĩa là mẹ đang ở bên cạnh con đấy. Thiên thần bé bỏng của mẹ, một bông hoa Trà màu trắng sẽ rất hợp với con vì sự trong sáng và đáng yêu của con. Hãy nhớ rằng mẹ vẫn mãi luôn bên con những lúc con cần mẹ nhất. Mẹ rất yêu con, con trai của mẹ.

Đọc lại bức thư của mẹ khiến Junghwan rơi nước mắt. Cậu không phải tuýp người dễ xúc động, nhưng những ký ức về mẹ không ngừng chạy trong đầu cậu. Cậu nhớ mẹ, thực sự rất nhớ.

Tiếng chuông điện thoại thức tỉnh Junghwan khỏi những dòng suy nghĩ của mình. Người gọi đến là Doyoung, người anh thân nhất của cậu. Cậu nhấc điện thoại, trong phút chốc cảm thấy màng nhĩ của mình sắp nổ tung vì tiếng hét của Doyoung. Junghwan đã quá quen thuộc với điều này, bởi anh bạn này của cậu lúc nào cũng hưng phấn quá độ.

"Dobby, em phải nói với anh bao nhiêu lần là đừng có la hét qua điện thoại? Anh đang làm tổn thương nặng nề cái lỗ tai tội nghiệp của em đó !!" - Giọng điệu của Junghwan tuy nghe giống như đang tức giận, nhưng việc gọi Doyoung bằng biệt danh Dobby thì nó có ý nghĩa ngược lại. Cậu không bao giờ có thể tức giận với Doyoung. Một nụ cười tươi rói lúc nào cũng xuất hiện trên khuôn mặt của Junghwan mỗi khi cậu nói chuyện với Doyoung. Tuy bên ngoài luôn tỏ ra vẻ điềm đạm, nhưng thật ra nội tâm Junghwan lúc nào cũng cảm thấy vô cùng phấn khích lúc Doyoung ở bên cạnh

Junghwan thích Doyoung. Cậu ấy thích người anh thân thiết nhất của mình.

"Xin lỗi, xin lỗi mà! Tại anh thấy nhớ em quá...Chúng ta đã không gặp nhau trong một tháng rồi đấy!"

Nụ cười của Junghwan kéo rộng đến mang tai, cậu đang vô cùng phấn khích. "À thì em cũng thấy có chút nhớ anh. Anh có muốn ghé qua chỗ em chơi không?"

Làm ơn đến đây đi. Làm ơn đến đây đi. Làm ơn đến đây đi. Junghwan khẩn cầu liên tục. Thật ra, cậu đang rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ Doyoung.

"Được thôi, anh sẽ đến đó trong hôm nay! Hôm nay cũng là ngày giỗ của dì phải không? Em sẽ đến nghĩa trang thăm dì đúng không?...Anh đi cùng em nhé? "

Doyoung im lặng một hồi rồi mới nói ra câu đề nghị đi cùng ấy. Junghwan thấy điều đó thực sự rất là đáng yêu. Cậu ậm ừ vờ như suy nghĩ, sau đó thì nói đồng ý.

Điều Junghwan không ngờ tới là Doyoung sẽ ngay lập tức xuất hiện ở đó. Cánh cửa tiệm hoa bị mở tung ra, Doyoung từ đâu xuất hiện lao vào ôm chầm lấy cậu. Trái tim của Junghwan đập nhanh như sắp nổ tung trong lồng ngực, lúc này cậu chỉ thầm mong Doyoung sẽ không nghe thấy nó. Những cái ôm là chuyện bình thường đối với họ, nhưng Junghwan thừa nhận, bản thân cậu ấy luôn hy vọng rằng những cái ôm đó mang nhiều ý nghĩa hơn là cái ôm của những người anh em thân thiết.

Sau khi nhận được cái vỗ đầu nhẹ của Junghwan, Doyoung đảo mắt nhìn quanh cửa hàng hoa. Một bó hoa nhỏ thu hút sự chú ý của anh. "Bó hoa này là dành cho ai thế?".

"Mẹ em. Bà ấy thích hoa Hồng Trà ". Junghwan trả lời, tay vẫn ôm lấy eo đối phương. Doyoung gật đầu, tỏ ý hiểu những gì Junghwan đã nói. Cả hai đều không nhận ra tư thế của mình lúc này, Doyoung vô thức đặt cả hai tay lên bờ ngực Junghwan. Doyoung giật mình rời tay khỏi người Junghwan. Sau đó đột nhiên nhận thức được tư thế của mình lúc này, cả hai ngay lập tức tách rời nhau.

"Anh nghĩ ta nên đi thôi. Không nên để mẹ của em phải đợi chứ, đúng không? " Doyoung ngượng ngùng, đỏ mặt nói. Anh thầm chửi bản thân mình vài câu khi trái tim cứ đập liên hồi trong lồng ngực.

"Đúng vậy, haha. Chúng ta nên đi thôi. A-anh ra ngoài trước đi, em sẽ thu dọn cửa hàng một lát rồi ra ngay." Junghwan không biết phải phản ứng như thế nào sau những gì đã xảy ra, nhưng điều duy nhất cậu ấy biết là nội tâm mình đang vô cùng phấn khích. Khi Doyoung đi ra ngoài, một nụ cười nở trên khuôn mặt của Junghwan và cho đến khi đóng cửa cửa hàng, cậu vẫn cười như vậy, trông như một người đang mất trí vì tình yêu.

Khi đến nghĩa trang, không một ai nói gì cả. Họ không thể không nghĩ đi nghĩ lại về sự việc trước đó. Là bạn của nhau hơn 10 năm và điều thân mật duy nhất mà hai người làm là ôm và nắm tay, như những người bạn. Họ chưa bao giờ làm những hành động vượt qua giới hạn đó. Junghwan lo sợ nếu làm gì đó vượt qua giới hạn thì họ không thể làm bạn được nữa vì cậu ấy tin rằng Doyoung không có bất kỳ tình cảm nào với cậu.

Junghwan ngồi trước mộ mẹ của mình, nhìn thấy một con bướm màu hồng từ đâu xuất hiện và đậu trên những bông hoa Hồng Trà trên mặt đất. Cậu cảm thấy như đây chính là mẹ của mình. Như trong bức thư của mẹ, mẹ đang ở bên cạnh cậu.

"Mẹ...", Junghwan nhẹ nhàng gọi. "Hôm nay con đến đây cùng anh Doyoung. Thành thật mà nói, con cảm thấy con đang bị choáng ngợp bởi rất nhiều cảm xúc, nó nhiều đến nỗi mà con không thể biết mình nên cảm thấy thế nào vào lúc này".

Cùng với đó, những giọt nước mắt mà Junghwan đã cố kiềm nén, đang không ngừng rơi xuống liên tục, cậu khóc thút thít , lấy hai tay che đi khuôn mặt của mình. Tim Doyoung chùng xuống khi nhìn thấy cảnh này, anh ôm chầm lấy Junghwan từ phía sau. Junghwan nói rất nhiều về những khó khăn của cậu mắc phải, đôi khi cậu có vẻ ổn trước mặt mọi người nhưng bên trong, cậu ấy đang chết dần. Cũng giống như lúc nãy ở cửa hàng hoa, cậu thấy nhớ mẹ.

Doyoung hiểu những chuyện xảy ra với Junghwan, nên anh không bao giờ ép buộc người trước mắt phải mở lòng với mình trừ phi cậu sẵn sàng. Doyoung chỉ luôn ở đó, sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng an ủi Junghwan.

"Bố đã qua đời vào tháng trước... Ông ấy đã đi theo mẹ, mẹ ạ. Con không biết gì về căn bệnh của bố, và thời điểm con nhận ra được điều bất thường thì đó cũng là lúc bệnh của bố đã không thể chữa khỏi được nữa rồi."

Nghe Junghwan nói, Doyoung kinh ngạc mở to mắt. Anh không biết về điều này. Đây có phải là lý do Junghwan mang đến hai bó hoa? Cái còn lại cho bố cậu ấy? Lúc đầu, Doyoung nghĩ nó là của ai đó khác. Tại sao Junghwan lại giấu anh một chuyện như thế này? Để làm gì cơ chứ?

"Mẹ, con không nói cho Doyoung biết vì con không muốn thêm gánh nặng cho anh ấy. Anh ấy đang ôn bài cho kỳ thi cao khảo và con không thể đem chuyện này để nói cho anh ấy. Con không muốn làm phiền anh ấy vì những chuyện của con. Bây giờ anh ấy ở đây với con, con chắc chắn rằng anh ấy đang bị sốc khi nghe thấy con nói với mẹ điều này. Con vẫn còn anh ấy bên cạnh, nhưng tại sao bây giờ con có cảm giác như con chỉ có một mình? "

Trái tim Doyoung đã tan vỡ khi Junghwan nói điều này. Doyoung đã đảm bảo rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh Junghwan. Anh đã nói điều này rất nhiều lần, anh không bao giờ cảm thấy khó chịu vì Junghwan, anh sẵn sàng lắng nghe bất cứ điều gì cậu nói.

"Mẹ, nếu con nói với anh ấy rằng con thích anh ấy, liệu anh ấy có rời bỏ con không?" Doyoung khựng lại khi nghe những điều này từ Junghwan. Anh vừa nghe thấy gì vậy? Junghwan thích Doyoung? Trái tim anh bắt đầu đập rất nhanh, nhưng anh không để cảm xúc lấn át mình, anh muốn để Junghwan tiếp tục nói.

"Con không biết vì sao, mẹ. Khi bố mất, con cảm thấy mình đơn độc. Con cảm thấy sợ hãi rằng một ngày nào đó, những người xung quanh con cũng sẽ rời bỏ con. Con đã cố gắng rất nhiều để có thể nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau trước sự ra đi của bố nhưng nó vẫn còn đây. Và bây giờ con đã thừa nhận với bản thân về tình cảm của mình dành cho Doyoung, con sợ rằng anh ấy cũng sẽ rời bỏ con. Điều gì sẽ xảy ra nếu tình bạn của chúng con tan vỡ sau khi con nói điều này với anh ấy? Mẹ ơi, con phải làm gì đây? "

Junghwan đã phải mất rất nhiều can đảm để có thể thú nhận điều này với Doyoung, dường như nói điều này trước mặt bố mẹ và người cậu thích khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nó giống như vừa bỏ đi đống hỗn lộn nặng nề trong cậu bấy lâu nay. Junghwan cảm nhận được một cái ôm chặt hơn sau lưng mình. Cằm Doyoung tựa vào vai cậu, khiến Junghwan thấy được một sự ấm áp không nói thành lời. Junghwan tiếp tục khóc lớn hơn, bộc lộ tất cả những cảm xúc mà cậu đã kìm nén bấy lâu nay. Một lần này thôi, cậu cho phép bản thân mình yếu đuối, trước mặt Doyoung và trước mộ mẹ.

Lời bày tỏ của Junghwan khiến Doyoung cũng không kiềm được nước mắt, vì cuối cùng, Junghwan cũng đã thừa nhận với bản thân những gì cậu thực sự cảm thấy thay vì che giấu nó. Doyoung đã đợi một lúc lâu sau để lấy hết can đảm để nói chuyện với Junghwan.

"Junghwan à." Doyoung gọi người em trai thân nhất của mình. Lúc này cả hai đang đứng trước mộ của bố Junghwan. Hai mắt Junghwan đỏ hoe, lúc này cậu đã ngừng khóc. Trước đó, Doyoung không nói gì, anh để Junghwan khóc một lúc rất lâu cho đến lúc cậu cảm thấy ổn định lại. Anh rất vui vì Junghwan cuối cùng cũng thể hiện được mặt yếu đuối của mình trước mặt mình. Lúc Junghwan quay qua nhìn Doyoung, anh mỉm cười dịu dàng nói với cậu. "Anh tự hào về em."

Junghwan mím môi. Cậu cảm thấy muốn rơi nước mắt một lần nữa khi nghe những lời của Doyoung. "Anh tự hào về em." Doyoung lặp lại. "Anh rất tự hào về em, Junghwan à. Em rất mạnh mẽ, em rất dũng cảm, anh tự hào về em."

Doyoung ôm má Junghwan, người với đôi mắt đang sưng húp vì khóc quá nhiều. Em ấy thật đáng yêu. Doyoung nghĩ. Người thấp hơn mỉm cười và nhón chân hôn lên trán của người cao hơn. Junghwan chết lặng ngay tại chỗ. "Em có thể mở lòng về mọi thứ với anh, với cha mẹ của em, điều mà em đã không làm lúc trước. Anh rất tự hào về em. Em đã làm rất tốt, Junghwan à. Em rất mạnh mẽ, em không bao giờ bỏ cuộc. Em đã chiến đấu với chính bản thân mình, em là người can đảm nhất mà anh từng biết. "

"Anh đã giúp em, anh Doyoung. Anh đã giúp em trở nên mạnh mẽ ". Junghwan nhắm mắt lại và áp lòng bàn tay lên má Doyoung, cảm nhận hơi ấm từ anh.

"Junghwan của anh. Anh biết việc thừa nhận khuyết điểm và những khó khăn mà bản thân đã trải qua là điều không hề dễ dàng gì. Nhưng mong em hãy nhớ rằng, anh luôn ở đây, ở bên cạnh em, sẽ không bao giờ rời khỏi em, nên em đừng lo lắng về việc đó nữa nhé, được không em? "

"Vâng... Em xin lỗi vì đã không thể nói những chuyện đó với anh. " Junghwan cúi đầu xuống nhưng Doyoung lại nâng mặt cậu lên để nhìn vào mắt anh. "Không sao đâu. Anh hiểu mà. Nhưng lần sau, hãy nói cho anh biết, nhé? "

Nói xong, Doyoung ôm Junghwam vào lòng. Một cái ấm áp khiến Junghwan cảm thấy an toàn. Mỗi khi ở trong vòng tay của Doyoung, Junghwan đều thấy như mình đang ở nhà, ấm áp và thoái mái. "Hmm...Nhân tiện, lúc nãy em nói với mẹ rằng em thích anh phải không?" Doyoung nói với giọng điệu trêu chọc Junghwan. Junghwan gật đầu một cách chậm chạp, ngại ngùng bảo Doyoung đừng nhìn chằm chằm vào mình nữa. Cậu cho rằng mình vừa bị từ chối.

Một cái hôn phớt qua môi Junghwan kéo cậu ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn lộn của mình. Sau nụ hôn ấy, Doyoung chạy nhanh ra khỏi nghĩa trang, Junghwan phía sau từ từ chạy theo anh, vẫn đang cố tiêu hóa chuyện vừa xảy ra. "Anh vừa hôn em ư?" Junghwan kéo Doyoung lại hỏi khi cả hai đã về đến cửa hàng hoa.

"À thì, đó là câu trả lời của anh về lời tỏ tình khi nãy. Aishh, thì...anh cũng thích em. À không, là anh yêu e- " Doyoung chưa nói hết câu thì đã bị Junghwan kéo eo lại gần cậu và đặt một nụ hôn lên môi anh.

Sau khi kết thúc nụ hôn dài ấy, Doyoung ôm má Junghwan và áp trán cả hai vào nhau, cùng bật cười khúc khích. "Em yêu anh, anh Doyoung ! ".Doyoung rung động trước lời nói của Junghwan, anh rời khỏi vòng tay của Junghwan, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó trong cửa hàng hoa. Ngay sau đó, anh đã cầm lấy một bó hoa và đưa nó cho Junghwan.

"Cái này là sao?" Junghwan hỏi, nhận những bông hoa từ tay Doyoung. "Nó được gọi là hoa Baby's Breath. Loài hoa mang ý nghĩa tình yêu vĩnh cửu. Anh tặng nó cho em vì tình yêu của anh dành cho em sẽ tồn tại mãi mãi. Dù trải qua bao nhiêu thăng trầm, anh sẽ luôn yêu em. "Doyoung ôm lấy Junghwan. "Anh cũng chọn nó vì tên của nó. 'Baby's breathe', you're my baby."

"Anh nhàm chán thật đấy." Junghwan bĩu môi trêu đùa khiến cả hai cùng bật cười. Doyoung tựa đầu vào ngực Junghwan mỉm cười, "Anh biết em vẫn đang phải vật lộn với rất nhiều vấn đề nhưng hãy nhớ rằng, anh sẽ luôn ở đây. Khi em khóc, anh sẽ khóc cùng em. Khi em hạnh phúc, anh sẽ hạnh phúc cùng em. Hãy tin tưởng vào anh, Junghwan nhé."

Sau khi nói ra những lời trong lòng, Doyoung nhận được một nụ hôn trên trán. Và đó là sự đảm bảo mà anh cần, rằng Junghwan cũng sẽ ở bên anh, Junghwan cũng sẽ không bao giờ rời xa anh.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro