Chap 5
Hanbin bị đánh thức bởi mùi thơm của đồ ăn, vì đêm qua anh bị gã cáo kia hành đến mức mệt nhử và đói bụng không chịu nổi nữa rồi. Anh khẽ ngồi dậy dụi dụi mắt, rồi giật thót mình vì đau nhức khắp cơ thể, đặc biệt là ở phần eo và phía dưới, anh ngồi đó tự xoa bóp nhẹ cho cơ thể của mình. Anh chỉ cần di chuyển mạnh là cơn đau sẽ lại ập đến, làm cho anh không xuống nổi giường, tên cáo kia đúng là sức trâu mà, sao lại không biết thương tiếc cơ thể ngọc ngà này của anh cơ chứ.
Anh đang nằm cằn nhằn thì gã đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, tay bưng một đĩa đồ ăn toàn những món mà anh thích, trông lại rất ngon mắt.
"a- hyung, anh dậy rồi sao"
Hanbin chỉ quay sang mà nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng rồi không nói gì nữa, dọa gã sợ hãi đến mức tay run rẩy mà không cầm chắc được đĩa đồ ăn nữa.
Gã tiến nhanh tới đặt đồ ăn ở trên tủ cạnh giường rồi ghé sát vào anh vòng tay qua ôm nhẹ, đầu cũng ngả xuống mà nhìn anh ôn nhu, ánh mắt như có phần sợ sệt gì đó.
Gã ta sợ thật.
Cho đến tận bây giờ gã mới nhận ra rằng mình đã làm việc kinh khủng đó với anh mà lại suy nghĩ nó một cách đơn giản như các cặp tình nhân khác sau một đêm ân ái. Gã sợ hãi, run run nắm chặt tay anh mà miệng lắp bắp không biết nên nói gì.
"Song Jaewon- em giải thích thế nào với anh về chuyện tối hôm qua đây..."
Gã giật mình vì câu hỏi của anh, anh gọi hẳn họ tên thật của gã chứ không gọi gã là "Hwarang" hay "Hwarangie" như thường ngày nữa. Không khí trong phòng bao trùm bởi sự yên lặng đến nghẹt thở, gã sợ hãi không biết phải nói thế nào cho anh hiểu.
"Song Jaewon..? trả lời anh"
"không- không mà, xin anh...đừng gọi em như vậy"
Gã gục mặt xuống vùi đầu mình vào 2 đầu gối. Cơ thể cứ run rẩy mà không kiểm soát được. Gã ta phải làm gì bây giờ, gã không muốn nghe nữa, vì gã sợ rằng những lời tiếp theo mà anh nói ra có thể là đuổi gã đi hoặc là không bao giờ muốn gặp lại gã nữa. Gã ta biết anh bé của gã sau đêm qua đã đặt ánh nhìn khác lên người của gã rồi, gã không còn là cáo nhỏ được anh nuông chiều như mọi ngày nữa, giờ đây trong mắt anh chắc hẳn gã là một tên biến thái.
"Hwarangie...."
"anh đói.."
Nghe anh nói mà gã giật mình, Hanbin không trách móc gì gã sao? Gã đã làm chuyện kinh tởm như nào với anh thì anh là người hiểu rõ nhất mà. Nhưng Hanbin của gã vẫn luôn bỏ qua hết mọi thứ sai lầm của gã mà nuông chiều gã như bao người khác. Gã đau lòng lắm, gã biết anh bây giờ rất rất căm ghét gã, nhưng anh lại cố cho qua mà không để tâm chuyện đó. Gã tự thấy bản thân mình thật ghê tởm, vừa nghĩ mà gã vừa khóc trước mặt anh, cáo nhỏ thường ngày lúc nào cũng trêu anh để mong được thấy anh cười đấy, giờ đây lại làm anh khóc rồi chỉ biết ngồi dằn vặt, đến một câu xin lỗi anh cũng không phát ra được.
"Hwarangie, anh nói là anh đói mà..."
Gã sực tỉnh, lấy tay lau vội nước mắt rồi lấy đĩa thức ăn đưa cho anh, cố gượng cười rồi nói nhỏ nhẹ với anh.
"à- em..em có nấu bữa sáng cho anh...- à..em..chuyện là.."
Gã ta ấp úng mãi không nói ra nổi lời xin lỗi với anh cho việc đêm qua gã đã làm. Chỉ biết lấy rượu biện minh cho mình.
"là do- do em...uống rượu nên say-....đúng đó...chẳng- chẳng phải đàn ông khi say...sẽ- không kiểm soát được bản thân sao..."
Hanbin vẫn nhìn gã với vẻ mặt khó hiểu. Anh không nhận lấy đĩa thức ăn mà gã đưa anh, vẫn chỉ ngồi đó.
"anh đau"
Chỉ một câu nói vỏn vẹn của anh mà làm tim gã như tan ra thành trăm mảnh, gã thề rằng sẽ tự dằn vặt bản thân cho đến chết vì dám làm cho anh đau như thế.
"em- em xin lỗi Hanbin hyung...em- lúc đó.."
"anh đau lắm Hwarangie, anh không cử động mạnh được, em đút cho anh ăn nhé?"
Này là vừa đấm vừa xoa sao? Anh nhìn gã với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng những lời nói của anh thì lại pha chút nuông chiều và như đang an ủi gã. Gã ngẩng đầu mở to mắt nhìn anh, bản thân gã lúc này có đáng được làm việc đó với anh không cơ chứ? Nhưng nếu anh đã nói thì ngu gì gã không làm.
Gã gắp từng miếng thức ăn nhỏ rồi đút cho anh, nhìn miệng nhỏ hồng hào căng mọng của anh nhai nhai đồ ăn là gã lại nhớ đến đêm qua, gã đã xâm chiếm môi anh rất nhiều, tham lam lấy trọn tất cả thứ ngọt ngào trong miệng anh.
"nếu đàn ông khi say sẽ không kiểm soát được bản thân, vậy thì Hwarangie đã ngủ cùng một ai đó đêm qua rồi"
Gã đang đắm chìm trong anh thì giật mình vì câu nói ấy, sao tự nhiên đang ăn mà anh lại nhắc về chuyện đó chứ?
"a- ý...ý của anh là sao ạ"
"thì chẳng phải nếu Hwarangie say thì đêm qua em đã ở cùng một ai đó rồi, chứ sao lại trở về đến nhà rồi tấn công anh chứ"
Giọng nói của Hanbin có điệu bộ khiêu khích, như là đang trêu chọc gã cáo trước mắt vậy.
"tấn công?? ah...em không.."
"rõ ràng là Hwarangie say nhưng vẫn nhận thức được, vậy thì em mới có thể về được đến nhà đúng không?"
"ah- em..em, đúng là vậy..."
Hanbin tấn công gã bằng một loạt những câu hỏi có phần hợp lí làm gã chẳng thể chối được nữa.
"vậy thì tại sao đêm qua em lại làm chuyện đó với anh chứ"
"em...em"
"nếu Hwarangie thật sự yêu anh- thì anh sẽ chấp nhận, nhưng nếu em chỉ chơi cho thỏa mãn bản thân rồi bỏ thì anh sẽ căm ghét Hwarangie cả đời này"
"g-gì chứ!!! làm sao có chuyện đó được! em yêu anh Hanbin hyung- em yêu anh mà...vì thật sự rất rất yêu anh nên em mới làm thế, em đâu phải người ăn xong rồi bỏ chứ!!"
Đột nhiên căn phòng trở nên im ắng, Hanbin và Hwarang hai mắt mở to nhìn nhau. Cả hai không nói gì nữa, Hanbin cũng cầm lấy đĩa đồ ăn rồi tự mình ăn. Hwarang ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn anh nữa.
"n-nếu em có say rồi mất kiểm soát, thì em vẫn sẽ tìm về đến nhà để làm với Hanbin hyung, chỉ duy nhất anh thôi, không ai khác...."
Nói rồi gã ta đứng dậy bước nhẹ ra ngoài phòng, Hanbin đang ăn cũng không giấu nổi sự ngại ngùng mà mặt đỏ như trái cà chua.
"nếu anh ăn xong thì gọi em nhé, em sẽ đi mua thuốc về bôi cho anh"
"a- không cần đâu.."
"phải cần chứ- bé mèo nhỏ bị em hành đến mức không tự ăn nổi rồi mà~"
"g-gì chứ??"
Hwarang nhanh chóng dành phần thắng về mình, thản nhiên mà trêu chọc anh, vì chẳng hiểu sao trong lòng gã bây giờ lại vui sướng đến thế, gã đã có thể thành thật nói với Hanbin hyung rằng gã yêu anh, yêu từ tận đáy lòng này. Và cái cách anh đáp lại gã bằng sự ngại ngùng đỏ mặt như thế không hiểu sao lại làm gã cảm thấy như gã vừa được anh chấp nhận lời tỏ tình. Gã vừa đi mua thuốc vừa tung tăng cười khúc khích, phải đi thật nhanh để còn về nhanh với Hanbin hyung của gã nữa.
________________________
"Hanbin hyunggg~~ em về rồi đây, anh đã khỏe lại chưa~"
"Hyukie~ anh có làm sao đâu chứ, vẫn khỏe mà"
"đâu có đâu chứ~ anh mệt mỏi từ đêm qua rồi, sáng nay trông anh còn mệt mỏi hơn, bây giờ thấy anh tốt hơn rồi em mới đỡ lo đó~"
"hì hì cảm ơn Hyukie nhé, anh không sao mà"
Cậu Hyuk kia tiến tới ôm anh từ đằng sau, chạm vào eo nhỏ của anh làm anh nhạy cảm giật mình mà kêu lên.
"ah!!"
Hwarang từ phòng tắm bước ra thấy vậy bất ngờ tròn mắt nhìn anh, Hyuk cũng giật mình mà bỏ anh ra rồi ấp úng.
"a-aa...em làm anh đau hả..em xin lỗi~ Hanbin hyung~~"
"à à không- anh hơi đau ở phần eo, em động vào nên anh hơi giật mình thôi"
"ôi Hanbin hyung của em làm gì mà để bị đau ở đó thế~"
"hì hì anh hơi mỏi thôi, không sao cả"
"đấy- Hanbin hyung lúc nào cũng thế~ anh chẳng biết lo cho bản thân mình gì cả~~"
Hyuk vừa nói vừa vén áo anh lên định kiểm tra xem thì bị Hwarang từ xa lao đến đẩy ra.
"ô hay này này, chú làm gì đấy"
"em- à thì.. thấy anh ôm Hanbin hyung ngứa mắt quá nên đẩy ra đó"
"ơ cái thằng bé này, thích anh đấm cho phát không?"
"anh định làm gì Hanbin hyung của em mà đòi vén áo anh ấy lên???"
"thì anh mày kiểm tra thôi, Hanbin hyung kêu đau ở đó mà, nhỡ có con gì cắn thì sao? Phải bôi thuốc chứ"
Đúng là có con gì đó cắn thật đấy, mà là con cáo trước mặt kìa =)))
Hanbin vội quay lại trấn an hai cậu em nhỏ của mình.
"thôi mà, anh có làm sao đâu chứ- anh vô nhà vệ sinh tự bôi thuốc cũng được mà"
Hanbin bỏ đi để lại 2 cậu nhóc vẫn cằn nhằn với nhau.
"đấy- do anh mà Hanbin hyung mới bỏ đi"
"ơ chứ không phải tại chú mày à? Để yên cho anh kiểm tra người Hanbin hyung chút thì có làm sao??"
"tự tiện vén áo người ta lên như thế anh không biết ngại à"
Chắc Hwarang biết ngại 😃.
"anh em trong nhà thì có sao đâu, dồi ôi cái thằng này- mệt mày quá, thôi anh đi nghỉ đây"
Thật ra trước đó Hwarang đã bôi thuốc cho Hanbin của gã rồi, bôi vào những chỗ trên cơ thể anh bị gã liếm láp rồi cắn đến bật máu, để lại vết hằn xinh đẹp trên đó, vì thế nên gã không thể để ai thấy được những vết hickey mà gã tạo ra trên cơ thể anh, chỉ mình gã được phép thôi.
______________________
Đã bao ngày rồi kể từ cái đêm ngọt ngào ấy, gã ta ngày nào cũng động chạm thân mật vào cơ thể anh, nhưng anh lại không cho phép gã chạm vào mình nữa làm gã cứ khó chịu không thôi. Mỗi đêm đi ngủ gã đều tiến tới ôm anh rồi tay hư cứ thế mà sờ soạng khắp người anh như đang đòi hỏi thứ gì đó. Nhưng anh lại cứ đẩy gã ra rồi dọa rằng nếu còn dám làm thế thì anh sẽ xin công ty rằng không ngủ chung giường với gã nữa làm gã sợ nên phải kiềm chế lại. Nhưng đêm nào cũng nhìn thấy mèo con nằm cạnh với cơ thể ngon ngọt cứ như đang mời gọi gã thì sao gã có thể chịu nổi chứ.
Hwarang chỉ còn cách tự an ủi bản thân mỗi đêm bằng cách trốn vào phòng tắm rồi mở điện thoại ngắm nhìn những bức ảnh của anh, những bức ảnh khi anh đang thay đồ, đang tắm, rồi cả mấy bức ảnh mà gã ôm hôn ân ái với anh được gã chụp lại cho riêng mình nữa. Rồi gã lấy tạm một cái áo trong tủ đồ của anh mà hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào, cứ thế mà tự xử cậu nhỏ cương cứng phía dưới của mình. Không có anh ở cạnh thì việc tự xử với gã thật sự rất khó khăn, gã rất muốn được một lần nữa chạm vào cái cơ thể ngon lành kia của anh.
Sau mỗi lần tự xử thì gã lại quay về giường rồi ôm chặt anh vào lòng ngủ, Hanbin cũng chưa cho gã ta câu trả lời về lời thổ lộ của gã nên gã cũng đâu dám lúc nào cũng đè anh ra mà hành được chứ, gã bây giờ chỉ biết chịu đựng thôi chứ chẳng biết nên làm thế nào nữa. Mối quan hệ mập mờ kiểu này vốn là thứ mà Hwarang rất ghét, gã muốn anh nhanh chóng cho gã câu trả lời, vì nếu để lâu gã sợ rằng anh sẽ bị ai đó cướp mất.
______________________
---Hết Chap 5---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro