Tập Đoàn Sunflower
Lưu ý:Truyện dựa trên trí tưởng tượng của mình, nên nhân vật được mình nêu cũng như câu từ chỉ để truyện thêm kịch tính,ngôn từ có phần nhạy cảm mong các bạn xem xét kĩ trước khi đọc☺️
Buổi sáng khi mặt trời vừa lên cao lấp ló sau đám mây,bên trong căn nhà nhỏ 2 thân thể không quần áo ôm nhau say giấc trên chiếc giường chỉ vừa đủ một người nằm..
Song Jaewon vẫn thế vẫn ôm trọn bảo bối của anh trong lòng đêm qua sau trận ân ái thứ 3 thì Hanbin đã chạy hẳn vào phòng tắm khoá cửa lại,cậu luôn miệng xin anh tha cho mình,anh đứng ở cửa cười bất lực hứa nếu cậu mở cửa sẽ không làm gì cậu nữa,Hanbin có tin đó nhưng cũng không có gì là chắc chắn ,anh dùng đủ mọi cách sau 20 phút năn nỉ thì cậu cũng mở cửa ,Song Jaewon chỉ biết lắc đầu ôm mèo nhỏ ngủ đến sáng..
Tiếng chuông điện thoại vang lên anh với tay lấy rồi ấn nghe.
- Có chuyện gì!
- Chủ tịch xin lỗi đã làm phiền.
- Có gì nói nhanh đi..
Anh nhìn xuống thấy cậu vẫn còn ngủ
- Ông Nội vừa gọi điện đến bảo là..
Song Jaewon buông cậu ra xuống giường mặc quần lót rồi khoác chiếc áo vào mở cửa đến phòng khách ngồi
- Ông Nội tôi nói gì.?
- Ông bảo 10h hôm nay họp khẩn không ai được đến trễ hay vắng mặt với bất cứ lý do gì.
Khuôn mặt anh tối sầm lại khi nghe trợ lý Choi thông báo, anh biết trước sau gì ngày này cũng đến nhưng anh không bất ngờ,vì anh đã chuẩn bị trước và có tính toán cho riêng mình.
Anh ngã người ra sau trên môi lộ nét cười đây là cách Ông chào buổi sáng thật là thú vị
- Được rồi,cậu lo chuẩn bị mọi thứ tôi cần đi.
- Vâng thưa chủ tịch..
Anh tắt máy quăng điện thoại sang một bên tay day thái dương,đến lúc phải kết thúc mọi chuyện,anh cũng đã quá mệt mỏi rồi bao nhiêu năm qua anh sống và làm việc cho tập đoàn nhưng đổi lại là gì,là sự cười nhạo của hội đồng quản trị là sự chê trách từ chính người Ông của mình,họ không coi anh là người tài giỏi dè bỉu anh nói anh chỉ là người gặp may,anh luôn nghĩ sinh ra trong gia đình tài phệt thì sao,có chức vụ quyền lực cao thì sao,thì cũng chỉ là một kẻ bị chính gia đình của mình xem thường ,anh ước gì mình được là người bình thường,được sinh ra trong một gia đình bình thường ,được yêu một người bình thường mà thôi..
"Cạch "
Tiếng mở cửa vang lên Hanbin từ trong phòng bước ra trên người mặc chiếc áo sơ mi và quần lót đứng ở cửa.
Song Jaewon nhướng mày nhìn cậu ánh mắt anh rơi từ trên xuống đến cặp đùi trắng nõn thì dừng lại,trái cổ chuyển động lên xuống cả người anh bỗng rạo rực không thôi,cậu mặt đỏ tía tai khi thấy ánh mắt anh rơi trên người mình cậu biết mình vừa làm một việc ngu ngốc,quay lại định chạy vào phòng thì..
- Em đi đâu.
- Em.
Cậu quay lại ấp úng trả lời anh,Song Jaewon nhìn bộ dạng của cậu mà không khỏi thích thú,bình thường thì đanh đá lắm nhưng những lúc như thế này thì y như con mèo nhỏ chỉ muốn đè cậu ra mà ăn hiếp thôi..
- Đến đây..
Cậu bước đến trước mặt anh tay liên tục nắm vạt áo kéo xuống,anh nhìn cậu rồi chỉ tay lên đùi mình,Hanbin hiểu ý ngồi lên đùi anh tay vòng qua ôm cổ anh.
Song Jaewon nhếch mép nhìn cậu tay anh ôm eo cậu siết chặt hôn lên môi cậu một cái.
- Chào buổi sáng..
Hanbin nhìn anh cười.
- Chào buổi sáng..
- Em định không cho anh đi làm sao..
Anh vuốt ve đùi cậu,cảm giác rất mịn màng, Hanbin rùng mình lại nhìn anh đáp:
- Em làm gì có bản lĩnh đó..
Anh cười thích thú trước câu trả lời của cậu,gì mà không có bản lĩnh cậu thật rất biết đùa..
-Em nghĩ vậy..?
-Um..
-Thôi được rồi,anh có chuyện muốn nói..
Hanbin nghiêng mặt nhìn anh.
- Ông vừa mới báo là 10h có cuộc họp gấp,chút nữa em cùng anh lên tập đoàn.
- Jaewon bộ có chuyện gì sao anh..?
Anh cười nụ cười mang nhiều hàm ý.
- Song Kang Min trở về rồi,cuộc họp hôm nay là để thông báo cắt chức anh..
- Song Kang Min có phải là em họ của anh không?
Song Jaewon gật đầu với cậu,anh nghĩ đã đến lúc cậu phải biết mọi thứ về anh,anh muốn cậu đi cùng ở bên cạnh anh ,cho anh sức mạnh,chỉ cần là cậu thì anh chẳng sợ gì cả dù cho anh mất hết mọi thứ nhưng nếu cậu không rời đi,bằng mọi giá anh sẽ gầy dựng lại tất cả..
- Đúng ,đến lúc kết thúc rồi,anh muốn tự do muốn làm người bình thường,được trọn vẹn yêu em..
Hanbin ôm anh ,cậu không nghĩ anh chịu nhiều áp lực đến thế,cái ước muốn được tự do ấy chắc hẳn rất lớn trong anh,trái tim đầy vết xước của anh cậu sẽ chữa lành nó,sẽ yêu anh bằng tất cả những gì cậu có.
- Em sẽ luôn ở đây..
Cả hai ôm nhau rồi thay quần áo đến tập đoàn, anh tự lái xe đi vì muốn cùng cậu không muốn ai làm phiền,Hanbin thì hồi hộp lo lắng không thôi,cậu chỉ vừa mới làm thư ký cho anh có mấy ngày công việc chưa nắm rõ,kinh nghiệm chưa có
Rồi biết nói gì,làm gì khi gặp những người trong hội đồng quản trị,gặp gia đình của anh..
Cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến anh,không giúp được gì mà còn gây phiền phức..
- Sao vậy,đang lo lắng sao.
- Em lo muốn rớt tim ra ngoài luôn rồi..
Anh cười nắm tay cậu,Hanbin mà cũng biết sợ sao,lúc trước khi gặp anh cậu tự tin lắm mà sao bây giờ nghe đến gia đình anh lại lo vậy chứ bản lĩnh đâu mất rồi..
- Anh cười cái gì,người ta đang sợ lắm đây này.
- Do em cả thôi,lúc gặp anh với bây giờ khác xa lắm anh không nghĩ gặp gia đình anh em lại căng thẳng đến thế..
Cậu gạt tay anh ra quay mặt hướng khác,không được an ủi còn cười nhạo người ta ,xấu tính dễ sợ,anh lại cười lớn hơn tay anh nựng má bánh bao của cậu,con mèo nhỏ lại hờn dỗi rồi..
- Được rồi,không trêu em được chưa,sắp đến nơi rồi đừng xị mặt như thế..
- Em không có nhỏ mọn vậy đâu..
Xe dừng trước cửa tập đoàn,anh và cậu xuống xe đi vào sảnh chính Song Jaewon nhìn đồng hồ bây giờ là 9h50 còn 10 phút nữa không bị trễ giờ..
Trợ lý Choi đứng chờ ở sảnh thấy anh và cậu xuất hiện vội vàng đi đến..
- Chủ tịch..
-Um,những thứ tôi cần đã chuẩn bị hết chưa.
- Thưa đã đầy đủ,tất cả đều ở đây..
- Tốt giờ thì lên thôi..
Anh quay lại định nắm tay cậu,nhưng Hanbin nhìn anh lắc đầu từ chối dù hiện tại mối quan hệ giữa cậu và anh có tốt thì cũng nên hạn chế vì Hanbin không muốn mọi người bàn tán,cậu muốn lúc làm việc phải thật nghiêm túc không để tình cảm xen vào,càng không muốn hình ảnh của anh xấu đi trong mắt nhân viên..
Song Jaewon hiểu ý cậu đi vào thang máy ấn lên tầng..
........"
Trong phòng họp
Ông Nội,Ba Mẹ anh và một số người trong hội đồng quản trị đã có mặt,không khí bên trong rất ngột ngạt khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm của Ông làm mọi người phải toát mồ hôi,tay cầm gậy ngồi trên ghế ánh mắt nhìn xa không thấy đấy..
- Tại sao giờ này người vẫn chưa thấy..
Ông trầm giọng lên tiếng.
- Thưa Ba chắc là...
- Xin lỗi để mọi người đợi lâu, nhưng hình như con không đến trễ..
Song Jaewon , cậu và trợ lý Choi đẩy cửa bước vào,tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía anh ,họ bắt đầu bàn tán về người đứng cạnh anh.
- Tôi nghe nói cậu ta yêu con trai,mà còn là người Đông Nam Á nữa ( một người trong hội đồng quản trị nói )
- Thật vậy sao,không ngờ cậu ta lại nhếch nhác như vậy,đã không có tài cán gì còn làm ra chuyện này ( Chú họ người trong hội đồng quản trị nói)
Ông Nội anh nghe rõ mồn một từng câu từng chữ,mặt ông tối đen ngay cả thở thôi cũng cảm nhận được sự ông đang tức giận đến mức nào
Song Jaewon liếc nhìn từng người họ,trên đời này anh ghét nhất là bị người khác soi mói nói đều không tốt về mình đây lại là người trong hội đồng quản trị có địa vị cao trong xã hội mà lại thốt ra những lời hèn hạ như vậy..
Còn Hanbin thì chẳng khác gì anh, cậu là người yêu nước thế cho nên khi bị người khác phân biệt chủng tộc ,sỉ nhục thì cậu sẵn sàng đáp trả.
- Các người nói đủ chưa,là bật cha chú mà ăn nói khó nghe thế hả..
Tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía anh,là Song Jaewon đang nói,anh thì không sao nhưng không ai được phép xúc phạm cậu, làm tổn thương đến cậu dù chỉ là suy nghĩ..
- Các người đến đây họp hay là tán gẫu,chuyện riêng của tôi không cần các người bận tâm..
- Cậu ăn nói với người lớn như thế à..
- Các người không đáng được tôi tôn trọng,nói như thế chưa biết các người đã hiểu chưa..
- Cậu..
Cả nhóm người họ nhìn Song Jaewon tức giận đến nghiến răng ken két mà chẳng làm được gì,Hanbin nhìn anh đang bảo vệ mình,bảo vệ tình yêu của cả hai mà cậu vui lắm,cậu đã chọn đúng người rồi,dù tương lai có bao nhiêu khó khăn,thử thách cậu cũng không sợ..
- Im hết đi,các người có coi tôi ra gì không..
- Còn cháu nữa mau mà đến đó ngồi..
Ông Nội lớn tiếng nói tất cả mọi người giật mình trừ anh và cậu,ai cũng phải sợ và nể mặt ông dù hiện tại ông không còn điều hành tập đoàn nữa, nhưng vẫn còn quyền lực của mình..
- Vâng..
Anh gật đầu đến vị trí của mình ngồi xuống theo sau là Hanbin và trợ lý Choi. Ánh mắt của Mẹ anh nhìn cậu đầy sự ghét bỏ,từ hôm ở nhà cậu về rồi bị Jaewon trách móc bà càng ngày càng hận cậu, nhìn thấy cậu đi cùng Jaewon mà không khỏi ngứa mắt..
- Ngồi đây với anh..
- Không cần đâu em đứng được rồi..
Anh nghiêng mặt nhìn cậu,Hanbin lắc đầu cậu không muốn anh khó xử,Hanbin hiểu rõ đây là cuộc họp quan trọng của những người trong hội đồng quản trị , cậu chỉ là thư ký chủ tịch cho nên vị trí của cậu không nằm ở chiếc ghế kia..
- Bác Song mọi người cũng đã có mặt đông đủ,bác có thể cho chúng tôi biết tại sao lại có cuộc họp hôm nay không ( người trong hội đồng quản trị nói)
- Chờ một chút người vẫn chưa đến đủ..
Hội đồng quản trị lại xì xào bàn tán chỉ có họ là không biết , tập đoàn sắp có một chủ tịch mới mà chủ tịch này ngay cả kinh nghiệm chuyên nghành cũng không có nói gì đến dẫn dắt một tập đoàn như thế này..
Song Jaewon vắt chéo chân thư thái ngồi chờ mà không có chút gì gọi là khó chịu,xem ra người mà Ông trọng dụng hơn anh lại đang để mọi người ngồi chờ mà đã 20 phút trôi qua rồi vẫn chưa thấy,anh muốn xem cậu ta sẽ làm trò hề gì cho họ coi để khi anh rời vị trí chủ tịch thì cái tập đoàn này sẽ chống chọi như thế nào..
- Xin chào, ô hình như tôi đến hơi trễ, sorrry vì mới về nước nên có chút không quen múi giờ ở đây cho lắm..
Tất cả mọi người ánh mắt chỉa thẳng về hắn,khuôn mặt ai cũng hầm hầm tỏ vẻ không hài lòng với hắn, Song Kang Min vừa từ nước ngoài trở về hôm qua,hắn là cháu Nội của Song Dong Suk,là con trai của Song Dong Sing là em trai của Song Dong Hae là Ba của Song Jaewon và là anh họ của hắn..
- Xin chào Ông Nội, Ông vẫn khỏe chứ à mà chắc khỏe mới ngồi ở đây rồi cháu hỏi thừa quá..
- Ây ya có cả Bác 2 ở đây nữa kia à,hello anh họ..
- Sao vậy,mặt mày ai cũng khó coi hết là sao..
Hắn có chút sượng khi chẳng ai để ý đến
Ông Nội chưa kịp trả lời hắn đã cắt luôn lời Ông,mọi người không khỏi ngỡ ngàng mắt trợn tròn nhìn hắn , Song Jaewon đến nhìn hắn anh cũng keo kiệt, cái đứa ăn chơi ngỗ nghịch như hắn anh không dám nhận anh em,chào hỏi lại càng không..
- Sao , Ông gọi con về đây có chuyện gì nói đi..
Hắn kéo ghế ngồi xuống chân vắt chéo nhịp nhịp,lấy trong túi ra gói thuốc định dùng bật lửa đốt thì bị Ông cản lại..
- Kang Min, cháu nghiêm túc chút đi, Ông có chuyện muốn nói..
Hắn buông điếu thuốc xuống ngồi ngay ngắn,mọi người tập trung hướng về phía Ông..
- Hôm nay tôi tổ chức cuộc họp này để thông báo bổ nhiệm Song Kang Min làm tổng giám đốc của Sunflower cùng Song Jaewon chủ tịch hội đồng quản trị đưa tập đoàn càng ngày càng lớn mạnh hơn..
Mọi người rất bất ngờ với quyết định này của Ông, Song Jaewon là người bất ngờ lớn nhất nhưng anh không biểu lộ ra mặt,anh cứ nghĩ là Ông sẽ cắt chức anh và để Kang Min giữ chức chủ tịch, nhưng thật bất ngờ vì sao Ông lại không cắt chức anh còn để Kang Min giữ chức tổng giám đốc rốt cuộc là Ông đang toan tính điều gì..
Ba Mẹ anh tất nhiên là không đồng ý rồi, để tên phá gia chi tử này ở tập đoàn không sớm thì muộn Sunflower cũng phá sản cho xem..
- Ba à, chuyện này không thể được Kang Min không biết một chút gì về lĩnh vực khách sạn thì làm sao mà giữ chức tổng giám đốc được..
- Bác 2, hình như cháu giữ chức tổng giám đốc làm bác không phục đúng không hay là bác sợ cháu giỏi hơn con trai của bác rồi giành luôn chiếc ghế chủ tịch..
Ba anh cười trước câu nói đầy tự tin của hắn,muốn hơn Song Jaewon thì còn lâu lắm,nói đúng hơn là không bao giờ được,hắn muốn ngồi vào vị trí chủ tịch ư có phải là tự đề cao mình quá rồi không..
- Ha ha, cháu trai à có muốn nói phết thì cũng nên xem lại sức mình, 10 năm nữa cháu cũng không thể bằng Jaewon được nữa là nói gì đến tài giỏi hơn Jaewon..
- Bác 2, nói về tự tin thì cháu còn thua xa bác, nhưng cháu sẽ cho bác xem Song Kang Min cháu sẽ đá anh họ ra khỏi chiếc ghế chủ tịch như thế nào..
Hai bên không ai nhường ai,người trợn mắt, người nghiến răng đấu khẩu qua lại, anh vẫn ngồi đó không lên tiếng, trong cuộc chiến tranh dành quyền lực này anh đã rất mệt mỏi rồi, không muốn hao tâm tổn chí rồi suốt ngày nghĩ cách làm sao để tất cả mọi thứ thuộc về mình,sống như vậy rất mệt mỏi..
- Đủ rồi, hai người có thôi đi không đây là công ty chứ không phải là cái chợ, đem nhau ra mổ xẻ hai người vui lắm sao..
Cả hai im bặt sau khi bị Ông quát lớn, anh kéo ghế ra đứng lên, thật sự rất ngột ngạt anh muốn rời khỏi đây..
- Jaewon cháu định đi đâu..
- Cháu xin lỗi Ông, ở đây ngột ngạt quá cháu xin phép đi trước..
Anh nắm tay cậu kéo đi trước sự hoang mang của tất cả mọi người..
Drama bắt đầu rồi
Truyện mình tự viết, không đem đi chỗ khác, không chuyển ver cảm ơn mọi người đã ủng hộ 🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro