Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2: Phân tích nguyên nhân bạn thân ảo tưởng tình dục về mình và ...

Chương 2: Phân tích nguyên nhân bạn thân ảo tưởng tình dục về mình và phương pháp thay đổi

Khi Thời Khinh xuống lầu, Tống Vân Đàn đã ngồi ở bàn ăn. Trên bàn là bữa sáng do dì Ngô làm sẵn: cháo thịt băm thơm lừng với một quả trứng ốp la, cùng vài đĩa bánh bao nhân nước nhỏ xinh.

Tống Vân Đàn nghe tiếng động quay đầu lại, mỉm cười nói "Chào buổi sáng" như thường lệ.

Thời Khinh lại tránh ánh mắt anh, cúi đầu đáp lại "Chào buổi sáng" rồi ngồi xuống phía bên kia bàn ăn.

Dì Ngô từ nhà bếp đi ra, cười nói, "Tôi còn làm chút sủi cảo tôm, giờ các cậu muốn ăn không?"

Thường ngày Thời Khinh đã sớm la hét đòi ăn, nhưng hôm nay, Tống Vân Đàn liếc nhìn Thời Khinh đang trầm mặc ít nói hơn một tiếng, rồi tiếp lời, "Muốn ăn ạ, cháu đi lấy cho."

Dì Ngô không nói gì, lại vào bếp. Khi trở ra lần nữa, dì bưng theo một lồng sủi cảo tôm trong veo, óng ánh.

"Ăn đi, không phải thích ăn sao?" Tống Vân Đàn gắp một viên sủi cảo tôm vào đĩa của Thời Khinh.

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng Thời Khinh lại vô cớ liên tưởng đến cảnh trong mơ Tống Vân Đàn cũng dùng ngữ khí tương tự nói với cậu, "Khóc cái gì, không phải rất thoải mái sao?"

Mặt cậu nóng lên, là Tống Vân Đàn đưa tay chạm vào mặt cậu, "Mặt sao đỏ vậy, khó chịu ở đâu à?"

Hôm nay Thời Khinh xuống lầu cũng muộn hơn thường ngày, Tống Vân Đàn rũ mắt, che giấu ánh mắt dò xét.

"Không có khó chịu." Thời Khinh xoa xoa chỗ bị chạm vào, cậu bèn nói, "Chỉ là tối qua mơ một giấc, ngủ không được ngon giấc cho lắm."

Sắc mặt Tống Vân Đàn không hề thay đổi, "Trùng hợp vậy, anh cũng mơ một giấc mơ, nhưng là một giấc mơ đẹp, ngủ rất ngon."

Bởi vù Thời Khinh không nhìn Tống Vân Đàn, nên cậu không biết ánh mắt đối phương đang dán chặt lên mặt mình, không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào.

"Thật sao? Vậy, vậy anh mơ thấy gì?" Thời Khinh lắp nói bắp, điều cậu không muốn nhất là Tống Vân Đàn nhớ rõ giấc mơ đó. Không phải nói người ta rất nhanh sẽ quên nội dung giấc mơ sao, nhưng nghĩ đến trí nhớ biến thái của Tống Vân Đàn, cậu lại thực sự không chắc chắn.

Tống Vân Đàn nhìn chằm chằm cậu, không bỏ qua vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt cậu, cùng với sự ngượng ngùng, bối rối và những cảm xúc phức tạp khác trong mắt. Mặc dù Thời Khinh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng người hiểu Thời Khinh nhất trên thế giới này chính là anh.

Trong lòng có một suy đoán sống động, Tống Vân Đàn không nghĩ tới mình còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, anh không biết đây là chuyện chỉ xảy ra một lần hay là thường xuyên, nhưng dù thế nào, anh không thể dọa Thời Khinh chạy mất trong hiện thực.

"Anh mơ thấy mình khát nước giữa sa mạc, đột nhiên xuất hiện một hồ nước trong xanh, anh rất vui vẻ mà uống." Tống Vân Đàn cẩn thận lựa lời nói.

Thời Khinh đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bị lời nói của anh làm cho mặt đỏ hơn, cái quỷ gì mà thanh tuyền a a a...

"Mặt liếc liếc đỏ như quả đào mật chín mọng, đáng yêu, muốn ăn," Tống Vân Đàn nghĩ thầm.

"Còn em thì sao? Mơ thấy gì?" Tống Vân Đàn hỏi lại một cách lịch sự.

Thời Khinh nghiêng đầu, hừ một tiếng, "Mơ thấy một con chó lớn vô liêm sỉ, không được sự cho phép của em mà cứ liếm lung tung."

May quá, may quá, Tống Vân Đàn không nhớ gì cả. Bọn họ vẫn có thể ở bên nhau như trước, không còn ngại ngùng nữa. Sau đó, Thời Khinh không còn trốn tránh Tống Vân Đàn, ăn những viên sủi cảo tôm mà anh gắp cho."

Lúc ra cửa, Tống Vân Đàn nói mình quên đồ phải quay về lấy, Thời Khinh "nga" một tiếng, nhìn đồng hồ, "Vậy anh nhanh lên đi."

Phòng của hai người chỉ cách nhau một vách, bên ngoài còn có một ban công chung. Khi còn nhỏ bọn họ không ít lần dùng ban công này để chạy sang chơi với nhau khi không ngủ được.

Tống Vân Đàn nhìn chằm chằm chiếc quần lót mới phơi bên phía Thời Khinh, rõ ràng là mới giặt buổi sáng, ý cười trong mắt càng tăng thêm.

Suy đoán của anh đã trở thành sự thật, điều này thật sự... quá tốt rồi. Không tận dụng thì thật có lỗi với cơ hội trời ban.

Xe chạy vào cổng trường thực nghiệm của tỉnh, lúc này đã gần đến giờ điểm danh, dọc đường vắng vẻ không có mấy người. Thời Khinh không líu lo nói chuyện với Tống Vân Đàn như thường ngày nữa, chỉ nhìn thẳng phía trước, miệng nhỏ giọng lẩm nhẩm học bài.

Tống Vân Đàn cũng chẳng nói gì, chỉ đang tận hưởng dư vị mọi chuyện trong giấc mơ, trong lòng thầm nghĩ giá như đêm nay cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy.

Vừa qua tháng sáu, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên toán học Lý Quốc Trung như thể ăn phải thuốc nổ, gặp ai cũng nói "sắp thi đại học rồi mà còn không chịu tập trung", học sinh bị nói cũng không giận, cười hì hì, "Còn một năm nữa mà thầy, thầy vội gì chứ?"

Trong mắt Lý Quốc Trung, học sinh lớp 12 còn mấy ngày nữa là thi đại học, tiếp theo không phải đến lượt lớp 11 sao. Bọn nhóc này từng đứa một, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, đúng là *hoàng đế không vội thái giám cấp.

•Giải thích* Người trong cuộc không lo, kẻ ngoài lại sốt sắng.

Thời Khinh và Tống Vân Đàn đã "nghiên cứu địa hình" xong, chịu đựng ánh mắt như hổ rình mồi của chủ nhiệm lớp mà đi tới phòng học. Cả hai đều rất bình tĩnh, dù việc đi học từ nhà (ngoại trú) tốn nhiều thời gian hơn so với ở lại trường, họ vẫn tình nguyện sống ở nhà thoải mái hơn.

Lý Quốc Trung nhìn hai học sinh khiến ông vừa yêu vừa hận này, đó là Không lời nào có thể diễn tả hết tâm trạng. Thông minh thì thật thông minh, nhưng không nghe lời cũng thật không nghe lời.

Trước khi chủ nhiệm lớp mở miệng, Thời Khinh nhanh chóng nói, "Em biết rồi, còn 365 cộng 6 ngày nữa là phải thi đại học, em sao một chút cũng không khẩn trương?"

Học sinh ngồi hàng ghế đầu nghe thấy cậu nói chuyện liền bật cười, Lý Quốc Trung bị cậu nói nghẹn họng, râu tóc dựng ngược trừng mắt, giơ tay muốn vỗ vai Thời Khinh.

Tống Vân Đàn như vô tình ôm vai Thời Khinh bước nhanh hơn vài bước, tránh đi tay ông, theo lời Thời Khinh nói, "Thầy ơi, nhà thầy có treo tấm bảng 'còn 4000 mấy ngày nữa thi đại học' không?"

Con của Lý Quốc Trung năm nay học lớp một, quả thật còn hơn 4000 ngày nữa mới thi đại học. Đối mặt với lời trêu chọc như vậy, Lý Quốc Trung không nói nên lời. Ai bảo ông là người hay lo lắng, thấy bọn chúng đứa nào đứa nấy không chút hoang mang, liền càng muốn làm cho bọn chúng có tinh thần hơn.

Không đợi ông nói chuyện, chuông vào học vang lên, cô giáo tiếng Anh xinh đẹp vừa du học nước ngoài về, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng bước vào phòng học, gật đầu chào Lý Quốc Trung, đứng trên bục giảng, mở ra tiến trình học tập hôm nay, "Good morning, everyone."

Giờ học sớm bắt đầu rồi, lời của Lý Quốc Trung cũng nghẹn lại. Ông tuần tra trong phòng học vài vòng, thấy các học sinh học rất nghiêm túc, lại hài lòng gật gật đầu, quay về văn phòng soạn bài.

Thôi, đi mà so đo với đám nhóc quỷ này, ông sẽ tức đến phát bệnh mất.

Thành tích của Thời Khinh cũng không tệ, nhưng không phải là kiểu học sinh ngoan ngoãn nghe lời. Việc viết bài kiểm tra môn này trong giờ học môn khác là chuyện thường xuyên. Cậu biết kiến thức rồi thì không muốn nghe lại để củng cố, mà thích tự mình kiểm tra lỗi và bổ sung hơn. Các giáo viên thường mắt nhắm mắt mở, chỉ cần cậu không quá đáng thì không nói gì.

Hôm nay Thời Khinh lại hiếm hoi nghe giảng, hơn nữa lại là sau khi vừa thi thử tháng trước, tiết học thứ hai này là tiết sửa đề và sửa lỗi. Lý Quốc Trung trên bục giảng sửa đề cũng không kìm được liếc nhìn Thời Khinh đang ngồi thẳng tắp.

Chỉ có Tống Vân Đàn biết, Thời Khinh không phải đang nghiêm túc nghe giảng, đó là đang ngẩn người, cái đầu nhỏ khẳng định đang suy nghĩ gì đó, không thể vừa chuyên tâm làm bài thi vừa nghe giảng như vậy, nếu giáo viên gọi cậu lên trả lời câu hỏi, cậu thậm chí có thể đưa ra đáp án.

Hai người có chiều cao khác nhau, không ngồi cùng một chỗ. Tống Vân Đàn ở phía sau nhìn Thời Khinh, chỉ cảm thấy ngay cả cái đầu của cậu thật tròn trịa và đáng yêu hơn người khác một chút.

Thời Khinh đúng là đang mơ màng.

Vào phòng học xong, cậu cuối cùng cũng có thể tạm thời thoát khỏi Tống Vân Đàn, lặng lẽ tự hỏi chuyện tối qua. Thật sự là trước mặt Tống Vân Đàn, cậu quá dễ bị cuốn theo rồi, chỉ khi họ không ở cùng nhau cậu mới có thể nghiêm túc suy nghĩ.

Đầu tiên là, Tống Vân Đàn làm sao lại mơ thấy cậu, hơn nữa còn là kiểu mộng xuân đó?

Ban đầu Thời Khinh rất kinh ngạc, nhưng sau đó nghĩ lại thì không thấy kỳ lạ nữa. Tống Vân Đàn cũng đến tuổi mà dân gian hay nói là "thấy cái lỗ đều muốn thọc một cái". Người thân cận nhất bên cạnh anh chính là mình, hoặc có thể nói, chỉ có mình. Việc anh coi mình là đối tượng ảo tưởng tình dục dường như cũng có thể chấp nhận được về mặt cảm xúc.

Đừng thấy Tống Vân Đàn bề ngoại nhã nhặn lễ độ, ra dáng học sinh ngoan, Thời Khinh biết tất cả những điều đó đều là giả vờ. Nói thật lòng, Tống Vân Đàn thực sự không thể coi là người tốt.

Thời Khinh còn nhớ rõ, khi còn nhỏ đi theo Tống Vân Đàn cùng chú dì đến nhà người thân của họ, bị đứa trẻ hư trong nhà đó nói cậu là "cha không thương mẹ không yêu kéo chân sau". Bản thân Thời Khinh còn chưa kịp phản ứng gì , Tống Vân Đàn đã nổi giận trước.

Khi đó bọn họ còn bé ti tẹo, ngay cả tiểu học còn chưa vào., Tống Vân Đàn đã có thể dùng những viên bi thủy tinh để lừa đứa trẻ hư rơi vào ao cá. Cái Ao dùng để trang trí cá đó không sâu, đứa trẻ hư rơi vào chỉ cần đứng thẳng đều sẽ không bị ngập, Nhưng nó cứ vùng vẫy mãi không đứng vững được, ngược lại còn khiến nước tràn vào miệng mũi.

Sau này Thời Khinh đôi khi sẽ nghĩ, nếu không phải lúc đó mình sợ hãi đến mức khóc lớn, Tống Vân Đàn có thể nào thật sự khoanh tay đứng nhìn một đứa trẻ bằng tuổi mình chết đuối không, bởi vì đứa trẻ hư đó đối với anh, cũng không khác gì con kiến trên mặt đất.

Sau đó người lớn đến, ai nhìn cũng thấy đứa trẻ hư tự chơi mà rơi xuống, xảy ra chuyện như vậy, bố mẹ Tống gia cũng đưa hai đứa đi.

Hiểu con không ai bằng mẹ, người sớm nhất phát hiện Tống Vân Đàn không bình thường đương nhiên là mẹ anh ta Giang Vân, nên bà từ rất sớm đã bắt đầu quan sát mọi cử động của con trai, lần này trong lòng cũng có chút hoài nghi.

Liếc liếc thực ra rất kiên cường, bình thường cũng không thích khóc, lần này lại khóc dữ dội như vậy, bám chặt lấy con trai mình, như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Sau khi trở về, bà ấy tránh mọi người, vào phòng hỏi hai đứa bé ngay cả lôi kéo cũng tách không ra, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Thời Khinh hàm chứa nước mắt, nắm chặt tay Tống Vân Đàn, dù nghe dì Giang nói bà ghét nhất những đứa trẻ nói dối, cậu cũng cắn môi, kiên trì nói đứa trẻ hư tự mình rơi vào.

Giang Vân bán tín bán nghi, không nói gì thêm, chỉ là từ đó về sau liền càng thêm giám sát con trai chặt chẽ.

Chờ dì Giang đi khỏi, Thời Khinh lại khóc, cậu rất sợ dì Giang sau này không thích mình, còn khóc thương tâm hơn lúc nãy bị dọa.

Tống Vân Đàn hỏi, nếu sợ như vậy, tại sao còn muốn nói dối, rõ ràng biết anh đã làm thế nào mà.

Thời Khinh thút thít nói, "Nhưng mà, anh là vì em mà."

Thời Khinh nhỏ bé còn chưa học được quá nhiều đạo lý phân biệt đúng sai, nhưng cậu biết ai đối xử tốt với cậu.

Tống Vân Đàn lúc đó cũng tay chân ngắn ngủn, vẫn cố gắng ôm lấy Thời Khinh, "Không sao, anh thích em nhất, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ không thích em."

Sau này không biết thế nào, Tống Vân Đàn đột nhiên thu liễm bản tính của mình, đối nhân xử thế cũng trở nên ôn hòa hơn, trong mắt bạn học anh ta là một soái ca ít nói nhưng rất lịch sự. Thời Khinh cũng dần dần chấp nhận hình tượng mới của Tống Vân Đàn.

Điều này có lẽ cũng liên quan đến việc Tống Vân Đàn trước mặt cậu chưa bao giờ giống như trước mặt những người khác. Thời Khinh rất rõ ràng, có lẽ ngay cả cha mẹ Tống Vân Đàn cũng chưa từng nhận được sự đối xử đặc biệt như cậu.

Tống Vân Đàn đối xử với cậu rất tốt, hơn cả những người anh trai khác trong gia đình. Thời Khinh thích sự đối xử đặc biệt như vậy, cậu vẫn luôn nghĩ, cậu và Tống Vân Đàn sẽ là người thân thiết nhất.

Họ là thanh mai trúc mã mười ba năm, gần như từ khi biết chuyện đã ở bên nhau, ngoài là bạn bè còn là người thân. Có lẽ vì vậy, nên Tống Vân Đàn đã mơ hồ vượt qua giới hạn, trong giấc mơ như vậy...

Thời Khinh theo bản năng không nghĩ đến một khả năng khác của họ.

Cậu và Tống Vân Đàn ràng buộc quá sâu, nếu có một ngày mối quan hệ này sụp đổ, không chỉ hai người họ sẽ máu chảy thành sông, mà còn khiến những người khác trong gia đình Tống cũng bị tổn thương, đây là điều Thời Khinh tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Nhất định là vì bên cạnh Tống Vân Đàn chỉ có một mình cậu là người thân cận, nên dẫn đến việc anh không thể ảo tưởng đến những người khác.

Theo tiếng giảng bài đều đều của giáo viên, Thời Khinh rũ mi mắt, trong lòng liệt kê mấy kế hoạch.

Ý nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng, Thời Khinh rất hài lòng, không hổ là cậu, điều này hẳn là có thể khiến Tống Vân Đàn ngừng ảo tưởng không bình thường về mình rồi.

**[Tác giả muốn nói:]**

Tên thân mật của Thời Khinh là Liếc Liếc (nì)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro