Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Nhìn gương học cách làm tình, thao hậu huyệt cắm đến cùng nhau...

Chương 15: Nhìn gương học cách làm tình, thao hậu huyệt cắm đến cùng nhau cao trào, bụng nhỏ bị thúc đến hiện ra hình dạng côn thịt.**

Khi Thời Khinh mở mắt ra lần nữa, cậu đã vô cùng kinh ngạc. Cậu vậy mà vừa tỉnh dậy đã bị trói, cổ tay bị quấn bởi một chiếc cà vạt buộc chặt vào nhau, dù cậu có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Trên người chỉ khoác một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, dưới thân hoàn toàn để trống, cậu đang quỳ trên tấm thảm mềm mại và chắc chắn, úp mặt vào lòng Tống Vân Đàn.

Sau cơn mơ màng, Thời Khinh liền chống lên đầu gối Tống Vân Đàn định đứng dậy. Không phải gì khác, chỉ là tư thế này thật sự quá xấu hổ.

Nhận ra sự thay đổi của người trong lòng, Tống Vân Đàn khẽ động chân, khuỷu tay của Thời Khinh liền mất đi điểm tựa. Anh nắm lấy cằm Thời Khinh nâng lên, hôn một cái lên má cậu.

"Tiểu Khinh, nhìn phía trước đi."

Thời Khinh theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy phía trước vốn trống không bỗng nhiên xuất hiện một tấm gương lớn, phản chiếu lại hình ảnh của cả cậu và Tống Vân Đàn.

Trong gương, mái tóc của cậu thiếu niên rối bù, gương mặt trắng nõn nhuốm một màu diễm lệ. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhưng không thể che hết được cơ thể, để lộ ra hơn nửa bờ vai tròn trịa. Cậu đang nằm úp lên người khác, qua khe hở mơ hồ thấy được đôi chân trần trụi, và đầu gối bị cọ xát đến ửng hồng.

Thời Khinh chỉ liếc qua một cái đã không dám nhìn nữa, vội vàng dời tầm mắt đi. Bản thân trong gương trông thật sự quá dâm đãng...

"Anh trói em làm gì, mau cởi ra!" Thời Khinh giãy giụa trên đùi Tống Vân Đàn, nhưng dù cậu có làm thế nào cũng không thể giữ được thăng bằng, cuối cùng lại ngã trở về.

Tống Vân Đàn ngồi yên ở đó, không hề ngăn cản sự giãy giụa vô ích của cậu thiếu niên, như thể đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm, để cho cậu chơi một lúc cũng chẳng sao.

"Được rồi." Thấy Thời Khinh đã mệt, mặt chôn vào đùi anh thở hổn hển, Tống Vân Đàn lúc này mới động đậy, vỗ vào lên mông cậu. "Tiểu Khinh nhớ nhìn kỹ vào gương nhé, bây giờ anh sẽ dạy em cách con trai làm tình."

Thời Khinh bực bội quay đầu, mặt hướng vào bụng Tống Vân Đàn, thầm nghĩ: tôi cứ không xem đấy, anh làm gì được tôi nào?

"Lại không nghe lời rồi." Giọng nói cười khẽ của Tống Vân Đàn truyền đến. Giọng điệu của anh rõ ràng là của một bậc phụ huynh cưng chiều con cái nhất thế gian, nhưng động tác tay lại không hề có chút thương tiếc.

*Chát!*

Một âm thanh giòn giã vang lên trong không khí.

"Ưm a!"

Thời Khinh đột nhiên run lên một cái, trừng lớn đôi mắt, mặt mày đỏ bừng. Tống Vân Đàn vậy mà lại đánh mông cậu!

Tống Vân Đàn đánh xong lại xót xa xoa xoa cánh mông trắng như tuyết kia. Da của Thời Khinh rất non, chỉ vài giây sau trên đó đã hiện lên năm vệt ngón tay đỏ ửng, bên cạnh dấu tay mơ hồ mang theo vết ái muội.

"Học tập phải nghiêm túc, nhìn cho kỹ vào gương." Tống Vân Đàn nói rất nghiêm túc, như thể anh đang làm một việc gì đó vô cùng trang nghiêm.

Không muốn bị đánh mông nữa, Thời Khinh hít sâu vài hơi, uất ức ngẩng đầu lên, đối diện với chính mình trong gương. Trong lòng cậu vô cùng hối hận tại sao mình lại tay tiện mở bộ phim đó ra, mở ra thì thôi đi, còn bị phát hiện!

"Ngoan."

Bàn tay Tống Vân Đàn lướt xuống, chen vào giữa hai chân Thời Khinh. Bàn tay to lớn bao bọc lấy hoa nhỏ giữa chân mà xoa xoa, cọ xát hai cái lên mép thịt non mềm mại, rồi véo lấy âm đế đáng xấu hổ, như đang thưởng thức một món bảo bối quý giá mà vuốt ve từng chút một, đầu ngón tay dần dần thấm đẫm một chút ẩm ướt.

"Ưmm..."

Thời Khinh khẽ bật ra một tiếng rên mềm mại. Nhìn vào trong gương, đôi mắt cậu đã chớm long lanh hơi nước. Cậu biết rõ, mỗi một lần, cậu đều bị cuốn vào vòng xoáy của dục vọng như thế nào.

Sau một hồi vuốt ve nhẹ nhàng như vậy để khơi gợi cơ thể Thời Khinh, Tống Vân Đàn đột nhiên dùng thêm một chút sức, tàn nhẫn véo mạnh một cái vào hạt thịt nhỏ xinh non nớt đang hơi nhô lên, khiến người trong lòng bật ra một tiếng kinh hãi, và cứ thế bị đưa lên đến đỉnh điểm.

Nụ hoa non mềm dưới lòng bàn tay run rẩy, hoa huyệt phun ra một dòng mật dịch nhỏ. Đầu ngón tay Tống Vân Đàn thấm ướt, tìm đến hậu huyệt đang khép chặt mà vuốt ve theo hình vòng tròn.

Mặc dù mỗi lần vào mơ đều phải làm lại bước khuếch trương có chút phiền phức, nhưng Tống Vân Đàn cũng rất hưởng thụ cảm giác hết lần này đến lần khác khiến người thương yêu nở rộ trong tay. Lần này khám phá một vùng đất mới, động tác của anh cũng càng thêm cẩn thận.

Chiếc miệng nhỏ hồng hào chật hẹp chỉ mới ăn vào một chút đầu ngón tay đã ra vẻ không muốn tiếp nhận thêm, cắn chặt lấy kẻ xâm lược không cho tiến vào. Nhưng chủ nhân của bàn tay đó lại không chiều theo ý nó, vô cùng kiên quyết mà tiến vào sâu hơn một chút.

"Ư..."

Khi phản ứng lại, Thời Khinh lại bắt đầu giãy giụa, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi ngón tay đang cắm trong hậu huyệt.

Tống Vân Đàn đột nhiên rút tay ra, vỗ nhẹ lên mông mềm của cậu. "À, mà anh quên mất, Tiểu Khinh nằm thế này thì không nhìn thấy gì, thì làm sao mà học được chứ."

Thời Khinh bị anh bắt đổi một tư thế khác. Tống Vân Đàn ôm cậu ngồi lên đùi mình, kéo hai mắt cá chân cậu để tách rộng hai chân ra. Phía trước chính là gương, có thể nhìn thấy rõ mồn một tư thế dâm đãng của cậu lúc này, hai chân dang rộng, hoàn toàn phơi bày nơi riêng tư nhất của mình.

"Không... em không muốn xem... Tống Vân Đàn!"

Mặt Thời Khinh đỏ bừng như máu, cậu vặn vẹo trong lòng chàng trai. Không bao lâu sau, bên dưới mông cậu đã dựng lên một cây gậy thịt vừa nóng vừa cứng, như hổ rình mồi mà chọc vào người cậu.

"Muốn à? Cái này để lát nữa ăn." Tống Vân Đàn quang minh chính đại bóp méo ý định của cậu, hôn nhẹ lên vành tai Thời Khinh, vỗ vỗ lên nơi giữa hai chân của cậu như muốn trấn an, rồi ngón tay lại một lần nữa tiến vào hậu huyệt đang hơi hé mở. Lần này, hắn đưa vào cùng lúc hai ngón. "Tiểu Khinh nóng vội quá, vậy thì anh sẽ tăng tốc."

Vừa mới vào, hai ngón tay đã thuần thục sờ đến một điểm lõm mềm mại trên vách thịt, rồi nhanh chóng ra vào đưa đẩy. Trong gương có thể thấy bàn tay đó gần ra vào rất nhanh không nhìn rõ, hậu huyệt bị cắm không ngừng phát ra tiếng nước nhóp nhép, bị ngón tay chơi thành một lỗ nhỏ tròn xoe.

Trong gương, chiếc miệng nhỏ giữa đùi cậu thiếu niên bị cọ xát đến đỏ tươi. Hoa huyệt không hề bị chạm đến lại đang run rẩy đóng mở, rỉ ra dòng dịch thủy ướt át dính nhớp. Cây gậy nhỏ phía trước dựng lên lắc lư, đỉnh đầu rỉ ra một chút nước trong suốt. Cả người cậu đều phủ một màu hồng phấn xinh đẹp, trông vô cùng quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên Thời Khinh nhìn thấy dáng vẻ của mình dưới tác động của dục vọng: thần sắc ý loạn tình mê, đuôi mắt ẩm ướt hồng nhuận, miệng hé mở hổn hển, mơ hồ có thể thấy được một chút đầu lưỡi hồng hào. Cả người cậu đều toát ra một hơi thở quyến rũ ngon miệng, giống như một tiểu dâm đãng không biết xấu hổ.

Lúc đầu cậu nhìn đến ngây người, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương mà nghĩ: sao mình lại có thể dâm đãng đến vậy. Mãi cho đến khi hậu huyệt lại có thêm một ngón tay tiến vào, trong lúc ra vào đem theo dịch thủy văng tung tóe, thỉnh thoảng lại lòi ra một chút thịt huyệt hồng hào, nước chảy ra làm ướt cả lớp vải dưới mông, cậu mới đột nhiên hoàn hồn, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ dạng dâm loạn này của mình nữa.

Ngay sau đó, một bàn tay khác tìm đến trước hoa huyệt đã ướt đẫm, trước tiên dịu dàng xoa xoa, sau đó tìm đến hạt thịt hồng hào đang hơi trướng lớn, không chút thương tiếc mà hung hăng véo một cái.

"Ư a!" Thời Khinh đột nhiên mở mắt ra, hốc mắt rơi ra vài giọt lệ. Điều khiến cậu xấu hổ là, ngoài cơn đau, cảm giác rõ ràng hơn theo sau đó là một luồng khoái cảm sắc bén, không ngừng chồng chất trong cơ thể. Bị đối xử thô bạo như vậy mà cũng sẽ thấy thoải mái, điều này càng nhắc nhở cậu rằng cơ thể mình dâm đãng đến nhường nào.

"Người ta thường quá tam ba bận, bây giờ anh sẽ phá lệ cho em một lần." Giọng Tống Vân Đàn rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa ý vị cảnh cáo rất nồng đậm. "Bảo bối, nhìn vào gương đi, đây là lần cuối cùng anh nhắc nhở em."

Thời Khinh đột nhiên nhớ lại lần trước anh dùng côn thịt quất vào tiểu huyệt của mình, lại nghĩ đến sức lực không chút lưu tình khi anh vỗ mông và véo âm đế của cậu, cậu có chút sợ hãi.

Tống Vân Đàn trong mơ là kẻ không nói lý lẽ, Thời Khinh nhớ rõ điểm này. Cậu không dám dời tầm mắt, nhưng bắt cậu tiếp tục nhìn chính mình thì lại thực sự rất xấu hổ. Cậu đành phải nhìn Tống Vân Đàn trong gương.

Thần sắc chàng trai rất nghiêm túc, khóe môi mím chặt, mày nhíu lại, như thể thật sự đang tiến hành một buổi dạy học đặc biệt. Vài giây sau anh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Thời Khinh trong gương, lúc này mới hoàn toàn để lộ ra ánh mắt của mình.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, lóe lên tia nhìn nguy hiểm, cuộn trào dục vọng dày đặc, tựa như một con sói, muốn nuốt chửng người ta vào bụng mới có thể thỏa mãn.

Thời Khinh cả người ngẩn ra trong giây lát. Cậu muốn nhắm mắt lại nhưng lại sợ bị phạt, đôi mắt nhìn loạn xạ khắp nơi, không biết nên đặt trọng tâm ở đâu. Chỉ là rất nhanh sau đó, cậu đã không còn phiền não vì điều này nữa.

Ba ngón tay trong hậu huyệt cùng lúc tùy ý đâm vào, moi móc khối thịt mềm và tất cả các điểm nhạy cảm xung quanh. Vách thịt bao bọc lấy nó trở nên càng thêm mềm mại và ẩm ướt, đột nhiên run rẩy dữ dội, bên trong co rút phun ra một lượng lớn dịch thủy trong suốt. Hơn nữa, hoa huyệt vẫn còn đang không ngừng tuôn ra dâm thủy. Nhìn kỹ lại, giống như Thời Khinh đã mất kiểm soát vậy.

Tiếng chất lỏng tí tách rơi xuống mặt đất vang lên. Nếu Thời Khinh còn tỉnh táo, chắc đã sớm xấu hổ muốn bịt tai lại. Nhưng đầu óc cậu đã là một mớ hỗn độn, ngay cả thần sắc hoảng hốt mê mang của chính mình trong gương cũng không có thời gian để ý.

Cậu rúc trong lòng Tống Vân Đàn, cả người run lên bần bật. Chỉ là bị cắm rút hậu huyệt mà đã khiến nó cùng với hoa huyệt cùng nhau lên đỉnh. Cũng không biết là do cậu quá nhạy cảm, hay là quá dâm đãng. Rõ ràng không hề được chạm đến mà cũng có thể đạt được khoái cảm. Dưới sự tấn công của quá nhiều khoái lạc, cậu cảm thấy mình sắp bị chơi hỏng rồi, nếu không thì sao lại chảy nhiều nước như vậy, quần của Tống Vân Đàn cũng bị cậu làm cho ướt sũng.

Tống Vân Đàn kìm lấy mặt Thời Khinh xoay qua một chút, cúi đầu ngậm lấy chiếc lưỡi hồng hào mà cậu thè ra, ngay sau đó lại liếm vào bên trong, mọi ngóc ngách mềm mại trong khoang miệng đều được chăm sóc một lần. Bên trong vừa ướt vừa nóng, tựa như một quả trái cây chín mọng, chỉ cần đầu lưỡi khẽ chạm vào là có thể chảy ra mật ngọt.

Thiếu oxy khiến Thời Khinh càng thêm mơ hồ. Cậu há miệng đón nhận nụ hôn sâu cuồng nhiệt, yết hầu trắng nõn không ngừng nuốt xuống thứ gì đó. Sắc mặt cậu càng lúc càng hồng, đôi mắt cũng đã lim dim lại, trước mắt hiện ra một chút ánh sáng trắng, gần như sắp ngất đi, Tống Vân Đàn cuối cùng cũng buông cậu ra.

Buông môi lưỡi cậu ra, nhưng không có nghĩa là buông tha cho cậu. Tống Vân Đàn rút ngón tay ra, còn mang theo một tiếng "bép" ái muội. Anh tách hai cánh mông mềm mại ra, dương vật đang cương cứng sẵn sàng vào trận đè lên hậu huyệt đang hé mở, dùng sức một cái liền đâm sâu vào.l

Miệng thịt nhỏ hẹp chật hẹp lần đầu tiên ăn vào một vật to lớn như vậy, miệng huyệt đều bị căng đến có chút trắng bệch. Lỗ nhỏ khó chiều trước đây chỉ ăn vào một ngón tay đã thấy khó khăn, bây giờ lại nuốt trọn một cây gậy thịt to lớn như vậy, nhìn thôi đã thấy không thể tưởng tượng được.

"Ư... căng quá..."

Thời Khinh rõ ràng cảm giác đã đến tận cùng, nhưng dương vật vẫn không ngừng tiến vào sâu hơn. Đau thì không đau, chỉ là căng với trướng, giống như cả người cậu đều bị mở ra, một người khác chôn sâu vào, cùng cậu hoà làm một vậy.

"Đừng... ha a... sâu quá..."

Thời Khinh nức nở, đôi tay bị trói buộc đặt trên bụng nhỏ, vô thức vuốt ve phần bụng đang bị đâm cho nhô cong lên . Vốn dĩ là vì sợ bị thứ bên trong đâm thủng bụng, nhưng trông lại giống như đang sờ xem cây gậy thịt trong cơ thể mình đã ăn đến vị trí nào rồi, dâm đãng không chịu được.

Bị cảnh tượng này kích thích, ánh mắt Tống Vân Đàn sầm xuống, nắm lấy eo người trong lòng liền bắt đầu ra vào đụ một cách nhanh chóng. Cây gậy thịt có màu sắc xinh đẹp nhưng lại dữ tợn ra vào trong miệng thịt hồng hào chật hẹp, mỗi một cú đâm lại càng sâu càng mạnh, xương hông và mông va vào nhau bạch bạch, đâm cho cặp mông tuyết trắng một mảng đỏ bừng.

"Học được chưa? Chính là làm tình như vậy đó, thích không Tiểu Khinh?" Tống Vân Đàn một bên ra sức đâm vào miệng huyệt đáng thương, một bên vỗ vỗ lên hoa huyệt ướt đẫm của cậu, làm cho Thời Khinh hoàn hồn. Nhìn thấy ánh mắt mê man của cậu, anh khẽ cười một tiếng.

"Vẫn chưa học được à, vậy thì chỉ có thể tự mình cảm nhận thôi." Tống Vân Đàn như thể tiếc nuối nói.

Anh nắm lấy tay Thời Khinh, dẫn cậu đến nơi giao hợp lầy lội không chịu nổi của cả hai, để cậu sờ vào miệng huyệt đã bị cắm đến sưng to nóng bỏng của chính mình. "Tiểu Khinh cũng biết mà, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để xác minh chân lý, đúng không?"

"Bảo bối sờ sờ xem, chiếc miệng nhỏ này đã ăn cây gậy thịt to vào như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro