Chương 180,181
Chương 180: Đó là con gái bọn họ sao? (3)
Kim Shin Ah không biết làm sao nhìn ông, bà không biết mình sai ở nơi nào? "Tôi thích ăn cá là bởi vì bà thích ăn, bà hỏi tôi có thích hay không, tôi chỉ gật đầu một cái, thật ra thì tôi chỉ không ghét mà thôi, món mà tôi thật sự thích ăn là xương suờn; tôi thích uống trà trước lúc ngủ là bởi vì tôi luôn có rất nhiều công việc xử lý không xong, chỉ có thể thông qua trà để duy trì tỉnh táo. Nếu như bà thật muốn quan tâm tôi, bà sẽ nhắc nhở tôi trước lúc ngủ uống trà sẽ không tốt, dễ dàng mất ngủ, nhưng bà cho tới bây giờ cũng không thấy được điểm này. Thay vào đó bà lại tốn tâm tư nghiên cứu nhược điểm của tôi, đây chính là tình yêu bà muốn chứng minh sao?"
"Không phải như thế. . .Không phải vậy. . ."
"Shin Ah, bà tốt nhất nên suy nghĩ một chút, mấy chục năm này, chúng ta trôi qua căn bản cũng không phải là vợ chồng. Bà chẳng qua là đang dùng phương thức của bà tới chinh phục tôi, mà phương thức của bà cũng không phải là thứ tôi có thể tiếp nhận và thích!" Sau khi Kang Jong nói xong, liền đi lên xe, chỉ để lại Shin Ah thất thần đứng ở đầu đường.
___________________________
Bên trong xe, Lữ Tình rất có kiên nhẫn chờ ông, khí ấm mở vừa đủ, ông vừa vào xe liền cảm thấy ấm áp, còn có ánh mắt ôn nhu của bà.
"Có đói bụng không?" Bà quan tâm cười với ông một cái.
"Ừ, bà có đề nghị gì tốt sao?" Ông nhàn nhạt đáp lại bà.
"Tôi có chưng xương sườn ông thích ăn, còn có một số món ăn mà ông thích ăn trước đây, không biết khẩu vị của ông có thay đổi hay không a!" Lữ Tình biết ông đã tha thứ cho bà, nhưng muốn cho ông tiếp nhận mình một lần nữa, bà còn cần bỏ ra nhiều hơn.
Bà không chỉ đau lòng vì cha bà năm đó, hơn nữa bà còn đâu lòng vì yêu ông, năm đó, bọn họ từng yêu nhau như thế, mỗi hình ảnh đều tái hiện lại rất nhiều, rất nhiều lần ở trong đầu bà.
Nếu như không phải ông đã ly hôn, bà cũng không dám tới quấy rầy ông, nhưng nếu trời cao cho bà cơ hội lần này, bà cũng sẽ không buông tay lần nữa.
Nghe được bà nói bà làm món ăn ông thích, tay của ông nhẹ nhàng run lên, ánh mắt không khỏi ôn nhu.
Ông trải qua nhiều phụ nữ như vậy, hiểu lòng ông nhất vẫn là người đầu tiên. "Vậy thì trở về thưởng thức thôi!"
Những ngày này, mỗi ngày bà đều ở bệnh viện với ông, cùng nhớ lại từng chút hồi ức của họ, nói ông hãy buông tha, thậm chí khuyên ông tha thứ con trai cùng vợ trước của mình, tuổi càng lúc càng lớn, thứ hy vọng càng là đơn giản nhất, mà tình thân chính là vui vẻ đơn giản nhất.
Rất nhiều thời điểm, ông đều cảm thấy nghe rất lọt tai.
"Ông gặp con bé chưa?" Bà vừa lái xe, vừa nhỏ giọng hỏi.
"Con bé rất giống lúc bà còn trẻ, chẳng qua là nhiều hơn bà một phần cường ngạnh."
Lữ Tình lúc trẻ luôn dịu dàng, khiến người không kìm hãm được muốn bảo vệ. . . . "Chúng ta nghĩ biện pháp làm quen với con bé, có được hay không?" Bà hỏi ý ông, để ông quyết định.
Kang Jong là rất ưng chiêu này, chủ nghĩa đại nam tử của ông tương đối nghiêm trọng, phụ nữ cần làm ông có cảm giác thỏa mãn của đàn ông, mà Shin Ah lại luôn cậy mạnh quyết định, khiến khoảng cách của bà với Kang Jong càng ngày càng xa.
"Ừ, để tôi nghĩ kĩ một chút, mạo muội nói sợ con bé không thể tiếp nhận, quan trọng hơn là thân phận của con bé bây giờ là gián điệp, mà mục tiêu của con bé lại là Cty Kang, quá khó giải quyết." Kang Jong nghĩ tới những chuyện này liền cảm thấy nhức đầu.
Tay của bà nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay ông "Không có sao, tôi cũng không vội, nhiều năm như vậy cũng chờ được, hiển nhiên không thể nôn nóng trong một lúc được!" Đối với tâm tình muốn gặp Thôi Viên Viên của Lữ Tình, bà cuối cùng không có nói ra, chẳng qua là đặt ở trong lòng.
____________________________
Bên trong phòng bệnh, mức độ khôi phục của cơ thể Lãnh Tĩnh Thi coi như không tệ.
Min Huyk đang cầm một bó Tulip màu trắng đi vào phòng bệnh, mà bó hoa cũng đúng là bắt đầu để hắn nói ra tất cả tiếng lòng.
"Huyk. . . Anh rốt cuộc đã tới! Người ta rất nhớ anh! Mỗi ngày Lãnh Tĩnh Thi đều gọi điện thoại cho hắn, mà hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại quá bận rộn, đang họp, vẫn đang họp. . . "Ừ! Thân thể em khá hơn chút nào chưa?" Hắn hỏi một câu bình thường, nhưng không có quá nhiều nhu tình mật ý.
"Gặp lại anh, so thuốc gì đều tốt hơn, không thấy được anh, ăn cái gì cũng cảm thấy rất khó nuốt." Cô chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng với hắn, động tác thật rất giống, rất giống Tĩnh Dạ.
Nhưng tất cả hắn đối với cô, chỉ là bởi vì Tĩnh Dạ.
"Huyk, em muốn ôm. . . Ôm em một cái đi. . . Anh đã lâu không có ôm em!" Cô làm nũng.
Min Huyk giống như trở lại tám năm trước, có một cô gái cũng như vậy, luôn hướng về phía hắn gọi: "Huyk, em muốn ôm. . ." Không. . . Không phải vậy. . . Ảo giác. . . Hắn chợt lắc đầu, muốn nỗ lực thoát khỏi những thứ hình ảnh kia.
"Min Huyk, anh làm sao vậy? Không vui sao?" Cô đi tới bên cạnh hắn, hai tay vòng quanh trên hông hắn.
Tay Min Huyk nhẹ nhàng đẩy tay của cô ra, sau đó bình tĩnh nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Em biết Tulip màu trắng đại biểu cái gì không?"
"Biết a, tình yêu! Tình yêu thuần khiết!" Cô nghịch ngợm cười cười.
"Không. . . Là đại biểu cho tình hữu nghị!" Hắn nghiêm túc trả lời "Anh tặng bó hoa này cho em, cũng là muốn nói cho em biết, về sau anh chỉ muốn làm bạn của em!"
"Huyk, anh đang nói lời buồn cười gì vậy? Cái chuyện cười này thật không vui chút nào, chúng ta đổi chuyện khác đi có được không?"
Cô vẫn nỗ lực để cho mình cười, mặc dù từ lúc hắn mở cửa, nhìn thấy bó hoa kia, tâm cô đã bất an, nhưng cô vẫn suy nghĩ muốn để cho hắn cảm nhận được sự tồn tại của cô, tình yêu của cô, mặt tốt của cô, nụ cười của cô.
"Anh không phải đang kể chuyện cười, anh đang rất nghiêm túc, chúng ta chia tay đi!" Hắn cuối cùng đã nói ra lời mình muốn nói nhất.
"Chia tay? Tại sao? Chúng ta tại sao phải chia tay?" Cô không hiểu nhìn về phía hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội đầy ủy khuất.
"Thật ra thì. . . Bởi vì. . ." Min Huyk không biết nói thế nào mới có thể khiến cho sự tổn thương đối với cô giảm đến mức tối thiểu, nhưng hắn lại nhất định phải nói ra, bởi vì hắn không muốn tiếp tục tổn thương cô nữa.
"Anh xem anh kìa, chính mình cũng không biết tại sao muốn chia tay, vậy chúng ta tại sao phải chia tay a?" Nhìn bộ dạng của cô, cô hết sức muốn làm như chuyện chưa xảy ra.
"Anh biết rõ tại sao muốn chia tay, anh chỉ không biết nói cho em biết thế nào, anh không thích em!" Nói ra rồi, trong lòng của hắn thậm chí có một loại cảm giác thật nhẹ nhõm.
"Không phải vậy. . . Anh đang nói dối, làm sao anh có thể không thích em? Anh thương em thế mà? Em không tin, em không tin. . ."
"Anh nói là thật, anh thương em là bởi vì em giống bạn gái trước của anh, mà anh vẫn xem em là cô ấy, nhưng hiện tại anh hiểu ra, anh không thích em!" Chuyện một khi đã nói rõ, hắn hoàn toàn không thể ngừng giữa chừng, nói ra cảm thụ chân thật trong lòng.
"Không. . . Em không muốn nghe. . . Em không muốn nghe. . ." Cô đột nhiên che lỗ tai lớn tiếng kêu lên "Em không muốn chia tay. . . Em không muốn chia tay. . ." Cô tựa như một đứa trẻ cố chấp, dùng tính trẻ con, chờ người tới an ủi dụ dỗ.
Chương 181: Cố gắng chia tay
khi Min Huyk quyết định muốn làm chuyện gì, vậy hắn thề chắc chắn phải làm chuyện đó đến cùng.
"Tĩnh Thi, chấp nhận sự thật đi! Anh không thể nào ở cùng một chỗ với em, bởi vì người trong lòng anh không phải là em!"
"Không phải là em, vậy là ai?" Lãnh Tĩnh Thi đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Anh thích Krystal!" Hắn to gan nói ra mấy chữ này, cô vẫn luôn làm tình nhân bí mật của hắn, hiện tại hắn có thể lớn mật nói cho người khác biết, người hắn thích chính là Krystal.
"Không. . . không phải như vậy, cô ấy không thích hợp với anh, em mới là người thích hợp anh nhất, tin tưởng em. . . Huyk. . ."
"Anh hiểu rõ anh thích người như thế nào." Hắn lạnh lùng trả lời.
"Anh không thể thích cô ấy, chẳng lẽ anh quên sao? Con của chúng ta là do cô ấy hại chết, làm sao anh có thể thích người hại chết con của chúng ta? Tâm địa cô ấy không tốt, anh ở chung với cô ấy nhất định sẽ chịu thiệt thòi!"
Trong mắt của cô tràn đầy nước mắt, ủy khuất nói: "Nếu như anh thật không thích em, vậy cũng phải tìm một người phụ nữ thiện lương mà không phải là người như cô ấy."
Min Huyk đứng ở nơi đó, nhìn mặt cô đầy nước mắt, hắn mới chợt hiểu, bó hoa kia hắn cũng tặng sai người rồi, vì người phụ nữ này ngay cả tư cách làm bạn với hắn cũng không có.
Một người phụ nữ có thể giả tạo như vậy. . .thật đáng sợ!
"Huyk. . . Đáp ứng em, có được hay không? Không nên là cô ấy, em sẽ không chịu được, xem ở việc em vì anh mà sẩy mất đứa bé, không nên ở chung với kẻ thù. . ." Cô khổ tâm cầu khẩn hắn.
"Không nên nói nữa!" Hắn lãnh thanh hầm hừ, "Lãnh Tĩnh Thi, thật đủ rồi, em đừng giỡn nữa, đứa bé kia là chuyện gì xảy ra, trong lòng của em rõ ràng nhất, không nên ép anh nói ra sự thật, không nên ép hai chúng ta phải vạch mặt nhau."
"Anh đang nói gì vậy? Sao anh có thể dữ với em như vậy? Tại sao anh biến thành như vậy? Tại sao một chút em cũng không nghe hiểu anh đang nói gì?" Cô lắc lắc đầu, nước mắt chảy tràn càng hung mãnh, khéo léo chuyển đề tài.
Nhìn Lãnh Tĩnh Thi khổ sở như thế, hắn mới biết, cô và Tĩnh Dạ chẳng qua mặt giống như lòng không giống, Tĩnh Dạ có một trái tim thiện lương và đơn thuần, mà cô thì. . . không phải!
"Tĩnh Thi, buông tay đi! Bất kể em có nguyện ý tiếp nhận hay không, chúng ta đều phải chia tay!"
"Sao anh có thể tuyệt tình như vậy? Sao anh có thể nói chia liền chia? Chẳng lẽ anh đối với em một chút lưu luyến cũng không có sao? Em không muốn. . .không muốn chia tay. . ." Cô vòng tay ôm hông của hắn thật chặt lần nữa, gắt gao không buông tay.
Min Huyk trầm mặc một hồi, nhưng vẫn là dùng sức kéo cô từ bên cạnh mình ra "Không cần giãy giụa nữa, giữa chúng ta không thể nào, mà anh cũng không có thích em, anh thích chỉ là một bóng dáng của người khác! Thật xin lỗi!"
Ba chữ cuối cùng coi như là bù lại, coi như là chuộc lỗi hắn đã coi cô như thế thân "Nếu như sau này em có gì cần anh giúp, anh sẽ giúp em!"
"Em không có yêu cầu khác, em chỉ muốn ở cùng anh, chúng ta lập tức sẽ kết hôn, tất cả truyền thông cũng đều biết em muốn gả cho anh, anh không thể tổn thương em như vậy! Anh không thể!"
Cô khóc lóc cầu xin hắn "Em yêu anh, Huyk! Chẳng lẽ anh tuyệt không biết? Em thật sự vô cùng yêu anh, em không thể không có anh, bằng không em sẽ chết, em nhất định sẽ chết mất!"
"Sẽ không, em sẽ sống thật tốt, đi tìm chết vì một người đàn ông không thương em là một chuyện không đáng giá!" Hắn lạnh lùng đáp lại.
"Nhưng em yêu anh! Bất kể anh có yêu em hay không, em đều yêu anh! Em không muốn rời khỏi anh, dù là anh xem em thành thế thân, em cũng nguyện ý! Có được hay không? Anh nói cho em biết chỗ nào không tốt, em có thể sửa đổi! Em nhất định sẽ sửa đến khi anh hài lòng mới thôi!"
Hắn nhìn cô, lắc đầu một cái "Này căn bản không phải là yêu, em không nên mê muội nữa, em sống ở bên cạnh anh cũng sẽ không hạnh phúc."
"Không, em sẽ hạnh phúc, chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ hạnh phúc, nhưng nếu như anh không ở bên cạnh em, em sẽ không hạnh phúc, nhất định sẽ không hạnh phúc!"
"Em tỉnh táo một chút đi, không cần gây sự nữa có được không? Em tốt nhất nên suy nghĩ một chút, có lẽ tất cả đều không có thống khổ như vậy!" Min Huyk thử để cho cô tỉnh táo lại.
"Em không thể tỉnh táo, anh muốn rời đi em, làm sao em có thể tỉnh táo lại!" Cô lớn tiếng rống lên, đầu dùng sức lắc, không muốn tin tưởng Min Huyk chia tay với cô như thế.
Min Huyk nhìn Lãnh Tĩnh Thi như điên cuồng, hắn không biết ứng đối như thế nào.
"Huyk. . ." Cô nhu nhược, từ từ muốn đến gần hắn, hô tên của hắn.
Hắn chỉ nhẹ nhàng né qua, rối rắm nữa không phải là biện pháp, hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết vấn đề "Tĩnh Thi, em tốt nhất nghỉ ngơi đi, có thời gian rảnh anh lại tới thăm em!"
"Không. . . Anh không được đi. . . Không thể đi. . ." Cô lớn tiếng khóc ròng.
Thế nhưng hắn lại sãi bước rời đi, cũng không quay đầu lại, một khi quyết tâm làm chuyện gì, hắn không cho phép mình quay đầu lại.
Lãnh Tĩnh Thi vừa muốn đuổi theo, chân lại không cẩn thận vấp một cái, ngã trên mặt đất, cô càng thêm càn rỡ khóc, tay hung hăng gõ đất.
"Min Huyk. . .Anh là của tôi, là của tôi. . . Tôi nhất định làm cho anh trở lại bên cạnh tôi." Cô hung hăng thề, những năm này tân tân khổ khổ chờ đợi, cô tuyệt không thể lãng phí hết.
Tại sao Lãnh Tĩnh Dạ có thể có được, mà Lãnh Tĩnh Thi cô lại không thể lấy được? Tại sao. . . tại sao???
_____________________________
Krystal đang chuẩn bị rời đi công ty, giờ phút này điện thoại di động vang lên, thuận tay nghe máy.
"Ở nơi nào?" Thanh âm đơn giản và âm lãnh của Min Huyk vang lên ở đầu điện thoại bên kia.
"Vẫn còn ở công ty làm thêm giờ!" Cô thành thật trả lời.
"Anh ở bãi đậu xe dưới lầu công ty, xuống đây đi!"
"Em còn chưa làm việc xong!" Cô lấy công việc làm cớ, chỉ vì trong lòng cô không biết đối mặt hắn thế nào.
"Anh là cấp trên của em, anh nói em tan ca, em sẽ phải tan ca, nhanh xuống, hạn mười phút, nếu không tự gánh lấy hậu quả, chính em xem xem nên làm thế nào." Không đợi Krystal đáp lời, hắn lập tức cúp điện thoại.
Krystal cầm túi xách lên, mang theo một bụng "oán niệm" đi tới bãi đậu xe dưới đất.
Người đàn ông này vĩnh viễn đều lấy mình làm chủ, nói gì liền nhất định phải đạt được.
Cô chỉ là mới vừa đi ra thang máy, mới vừa đi tới bãi đậu xe, tiếng kèn xe liền vang lên, có thể thấy được tâm tình của hắn giờ khắc này không thể chờ đợi thêm được nữa.
"Sớm hơn tưởng tượng của anh ba phút, không tệ, muốn ăn cái gì, anh thưởng em!" Hắn nhìn cô, cười đắc ý.
Krystal thuận miệng nói: "Cái gì em cũng không muốn ăn, em muốn về nhà! Có thể không?"
"Được, vậy anh đưa em về nhà!" Hắn liền đáp ứng cô! Krystal quay đầu nhìn gò má của hắn, dễ dàng đáp ứng cô như vậy, chẳng lẽ có quỷ dị?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro