Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 168, 169, 170




Chương 168: Đột nhiên đến

Krystal hít một hơi thật sâu, tay cầm theo cái túi nhỏ, đi vào tòa nhà lớn đối diện cty Kang.

Nhìn thang máy đến số 21, cô tự mỉm cười hướng về gian phòng làm việc kia đi tới.

Công ty tư vẫn quốc tế Duệ Bác. . . hẳn là nơi này.

Krystal trực tiếp đi vào, cư nhiên không có cái gì? Tiếp tục đi vào, trống rỗng, không một bóng người. . . Phòng làm việc rất đơn giản, làm cho người ta không có cảm giác ngột ngạt.

Nhìn phòng làm việc khoáng đãng như vậy, lòng Krystal càng thêm kiên định, nơi này nhất định có vấn đề.

Hèn gì Lý Triết cho tới bây giờ đều không nói về công ty của hắn, cũng không nói tới công việc hắn đang làm.

"Krystal, sao em lại tới đây?"Lý Triết đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt.

Krystal xoay người đặt tay lên ngực "Học trưởng, anh làm em sợ muốn chết, sao anh bước đi mà không có tiếng động gì hết vậy?" Cô nho nhỏ oán trách, đây là phản ứng bình thường của con người nha.

"Là em suy nghĩ đến thất thần, cho nên không có nghe được." Ngữ khí của hắn rất ôn nhu, nhưng vẫn không che dấu được bất mãn với việc cô đột nhiên đến nơi này.

"Sao nơi này không có ai vậy? Chẳng lẽ công ty chỉ có một mình anh sao?" Krystal có chút nghi ngờ nhìn hắn.

"Tổng công ty đặt ở Mĩ, ở Seoul mới thành lập chi nhánh nên chỉ có anh, trước mắt công ty đang tuyển người, hiện tại trừ anh còn có một phụ tá cùng nhân viên tiếp tân, nhưng bọn họ đều làm đến năm giờ rưỡi thôi, ông chủ như anh đây rất mệt nha!" Hắn ôn nhu cười một tiếng, đưa tay ôm bả vai Krystal.

"Trên tay em có cái gì vậy?"Hắn thấy vật trong tay cô, tùy ý hỏi.

"Em mang cho anh cà phê, còn có một chút điểm tâm nhỏ, có thể giúp anh đỡ đói!" Nói xong, cô liền lấy đồ trong túi ra đặt lên bàn làm việc.

"Em tới đây vì muốn đưa cái này cho anh?"Hắn có chút không thể tin được hỏi lại.

"Dĩ nhiên không phải."

"A. . . Vậy em?"

"Em tới thị sát anh, xem nơi này trừ anh ra còn có bao nhiêu mỹ nữ, em muốn chuẩn bị tâm lý, xem anh có thể bị mỹ nữ khác hấp dẫn hay không?" Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn qua giống như thiếu nữ vừa mới biết yêu.

"Em. . .tiểu quỷ, suy nghĩ linh tinh!" Hắn không kìm hãm được đem cô ôm vào trong ngực

"Trừ em ra, bất kỳ mỹ nữ nào cũng không có lực sát thương đối với anh!" Krystal núp ở trong ngực của hắn, ánh mắt quét qua phòng làm việc, nơi này rất sạch sẽ, không giống nơi làm việc.

Đang lúc hai người bọn họ ôm nhau, đột nhiên có một người xông vào, nhìn đến một màn này của bọn họ, mắt người kia dường như choáng váng.

"Trần tổng!"Lý Triết nhanh chóng phản ứng kịp, nhẹ nhàng ho một tiếng, ôm lấy Krystal giới thiệu: "Đây là bạn gái tôi Krystal."

Người đàn ông kêu là Trần tổng kia hơi ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, cười trêu ghẹo bọn hắn một phen.

"Krystal, em xuống quán cà phê ở lầu dưới đợi anh một chút, anh cùng Trần tổng bàn xong chuyện, sẽ xuống tìm em, có được không?" Lý Triết cười nói với cô.

"Ừ, được! Các anh đang bận rộn, em không quấy rầy." Krystal rất thức thời lui ra ngoài, từ lúc Trần tổng vào cửa đến lúc Krystal rời đi, ánh mắt của cô đều là nhìn thẳng vào mặt người này.

Ngồi ở quán cà phê, Krystal tìm phục vụ xin tờ giấy trắng cùng cây viết, bộ dáng cuả Trần tổng được cô phác hoạ rất rõ ràng trên giấy.

Sau khi vẽ xong, cô đem bút trả lại cho phục vụ, đem tờ giấy có vẽ hình Trần tổng cho vào một cái phong bì, nhờ nhân viên phục vụ đưa đến phòng làm việc của Min Huyk ở cty Kang, cũng nhấn mạnh Krystal là cố ý gửi cho Min Huyk.

Krystal làm xong hết thảy, bình yên chờ Lý Triết xuống, sau đó cùng nhau đi ăn bữa tối.

Mà vừa vặn chính là, Kim Shin Ah từ bên ngoài đi vào, gọi một ly trà sữa, phát hiện Krystal ngồi một bên, ánh mắt lóe ra một cổ sát khí.

Shin Ah không nhanh không chậm đi tới, ngẩng đầu nhìn Krystal "Jung chủ quản, xem ra cô đang lúc rất rảnh rỗi nha!"

"Bởi vì có chuyện phải xử lý, nên tôi đã xin phép về trước một tiếng và đã được phê chuẩn." Cô mỉm cười trả lời.

"Cái đặc quyền này là ai cho cô, cấp trên của cô Thôi Viên Viên hay vẫn là người yêu bí mật của cô Min Huyk?"Shin Ah nhìn gương mặt Krystal, trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Nếu như Kim tổng đối với chuyện này đặc biệt có hứng thú, có thể trực tiếp đi thăm dò bảng chấm công của tôi, tôi tin bà nhất định sẽ có được câu trả lời rõ ràng."Krystal nhàn nhạt trả lời.

"Cô. . . Ở cty Kang, chức vị của tôi lớn hơn cô rất nhiều, mà cô lại còn dám ở trước mặt tôi lên mặt."

Sắc mặt Shin Ah càng thêm khó chịu, con yêu tinh không biết sống chết này lại dám phản kháng.

"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, mà Kim tổng cũng không phải là cấp trên của tôi. Nếu ngài không yên tâm về tôi cũng có thể tự mình đi thăm dò, Kim tổng quyền hạn lớn như vậy, cần gì phải làm khó một tiểu viên chức như tôi đây làm gì?"

Shin Ah từ đầu chí cuối chưa cho cô một sắc mặt tốt, cô cần gì phải hèn mọn cuối đầu? Krystal cô làm việc luôn luôn ngay thẳng, cô cũng không thiếu bà cái gì, vậy tại sao lại phải hạ mình lấy lòng người đàn bà này?

"Krystal, cô bây giờ có phải là rất đắc ý?" Nhìn vẻ mặt không chút nào sợ hãi của cô, lòng Shin Ah càng thêm ghét cay ghét đắng.

"Kim tổng, ngài nghĩ quá nhiều rồi, tôi không có đắc ý, chỉ là làm chuyện mình nên làm thôi." Cô tỉnh táo trở lại.

"Ha ha. . ." Shin Ah nghe được lời của cô, lạnh lùng cười hai tiếng "Làm chuyện mình nên làm? Dây thật đúng là chuyện cười cho thiên hạ." Krystal không có nhìn đến bà nữa, nhẹ nhàng bưng tách cà phê lên uống.

"Chuyện nên làm của cô chính là quyến rũ vị hôn phu của người khác? Làm hại chị em tốt của mình sanh non. . .? Đây chính là chuyện nên làm của cô sao?" Bà hỏi ngược lại cô.

"Tôi không muốn giải thích, nếu như Kim tổng không có chuyện gì khác, thật xin lỗi tôi không tiếp." Có vài chuyện, càng giải thích thì càng loạn, hiện tại cũng không phải là lúc nên giải thích, cô càng không muốn ở chỗ này cùng Shin Ah gây ra chuyện thị phi gì nữa.

"Tiện nhân!"Shin Ah thật thấp khạc ra hai chữ này, lông mày cũng nhăn thành một đoàn.

Lúc bà đứng lên, tay liền cầm tách cà phê trên bàn hướng về phía Krystal hắt một cái.

Thật may là nhiệt độ cà phê đã không còn cao, bằng không mặt của cô đã có thể bị phỏng, cà phê từ trên mặt chảy xuống da thịt của cô thật dọa người.

Trong quán cà phê rải rác mấy người cũng quăng ánh mắt nhìn tới, Krystal trấn định tự nói với mình phải tỉnh táo, tay cô cầm khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng xóa đi vết cà phê đang lưu lại trên mặt cô.

Chương 169: Đột nhiên đến 2

Krystal không có đánh lại bà, cũng không có nhục mạ bà, mà tự mình lau vết cà phê trên mặt, sự trấn định của cô khiến Shin Ah không thể ngờ được.

"Krystal, đừng tưởng rằng cô như vậy, tôi sẽ đối với cô nể mặt vài phần, trong lòng tôi, cô vĩnh viễn đều là người thứ ba, phá hư tình cảm của người khác." Shin Ah cố gắng mắng vài lời như để vơi bớt đi cơn tức giận cùng bối rối trong lòng.

"Kim tổng, ngài thích làm gì đó là chuyện của ngài, tôi hỏi lại một lần nữa, ngài còn có việc gì khác sao? Nếu như không có, xin tôn trọng, để cho tôi rời đi, nếu không, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường."

Krystal phản pháo lại, đối với việc Shin Ah hắt cà phê vào người cô, xem như cô là hậu bối nể mặt trưởng bối, chỉ cần bà không lập lại, cô cũng không muốn nhớ tới chuyện này, nhưng nếu bà tái phạm, Krystal cô cũng không phải là mềm yếu sinh ra để cho người ta khi dễ.

"Thế nào, cô còn muốn uy hiếp tôi ? Muốn đối phó với tôi? Muốn cho tôi nếm thử hậu quả?"Shin Ah hừ lạnh cười một tiếng.

"Kim tổng, giờ phút này ngài không còn là phu nhân ưu nhã đoan trang cao quý nữa rồi, tôi thấy được trước mặt tôi chỉ là một phụ nhân chanh chua, (phụ nhân: người phụ nữ lớn tuổi), nếu như ngài cảm thấy thích, ngài cứ từ từ chơi, tôi còn có việc, tạm biệt!" Krystal cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi.

Tiện nhân, lại dám nói bà chanh chua? Shin Ah bị Krystal làm cho giận đến nuốt không trôi, tâm tình của bà tức tối kịch liệt, không khống chế được cảm xúc, bà liền cầm tách trà sữa hướng về phía bóng lưng của cô ném qua.

"A. . ." Krystal theo bản năng kêu lên.

Lý Triết vừa đúng lúc từ bên ngoài đi tới, mắt thấy một màn này, xông lên trước vội vàng ôm Krystal, ân cần hỏi thăm: "Krystal, em có làm sao không? Có bị thương không? Có đau ở đâu không?" Krystal không ngờ rằng Shin Ah sẽ chơi sau lưng như thế, một chiêu này làm cho hình tượng cao quý ưu nhã của bà hoàn toàn bị hủy không còn một mống.

"Bà thật là quá đáng, tại sao có thể tạt nước vào sau lưng người khác? Bà còn có tự trọng hay không vậy?"Lý Triết lạnh giọng nói với Shin Ah.

"Tự trọng? Anh là bạn trai Krystal? Ta nghĩ anh còn chưa biết bạn gái của anh đang làm chuyện gì a, ta hiện tại sẽ nói cho anh biết. . ."

"Dừng lại, đối với chuyện của bạn gái tôi, tôi không cần biết cũng không muốn từ trong miệng người khác biết. Bà thích lo chuyện bao đồng đến vậy sao? Đối với một người lớn tuổi như bà, hãy chừa cho mình chút hình tượng, chớ tổn hại đến hình tượng đã mất công duy trì suốt thời gian dài." Lý Triết rất không khách khí châm chọc Shin Ah.

"Càn rỡ!"Chưa từng có người dám nói với bà như vậy, cư nhiên mắng bà là người lớn tuổi, thật quá mức.

"Thân phận của bà tôi biết, nhưng đừng tưởng rằng nhà mình có chút tiền liền lên mặt, bên ngoài giả bộ cao quý, lãnh diễm, ôn nhu, thiện lương. Nếu như bà thật sự như vậy, chồng bà cũng sẽ không vứt bỏ bà. Điều đó có thể nói lên được bà chính là người phụ nữ có lòng dạ ác độc a!"Lý Triết tiếp tục châm chọc.

"Học trưởng, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!" Krystal lôi kéo Lý Triết đi ra ngoài.

Shin Ah ở trong quán cà phê bị ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào, bà tức giận thề, Krystal hôm nay làm cho bà tức giận, bà muốn cô cả đời cũng phải hối hận.

Bọn họ đã cảm thấy bà không thể làm gì được, vậy bà liền sẽ để họ cảm nhận xem người có tiền không có gì không sai khiến được.

Shin Ah bà sẽ nói cho họ biết, rốt cuộc là bọn họ lợi hại hay bà lợi hại! Shin Ah thề ở trong lòng, ý niệm trả thù cũng theo đó mà nảy sinh Shin Ah một khi muốn trả thù ai đó, bà nhất định sẽ đem người kia đánh cho thương tích khắp người, giống như bà đã từng đối phó với Kang Jong.

Bà từng yêu ông nhiều như vậy, nhưng bà vẫn có thể để cho ông cả đời này đều ghi lòng tạc dạ mối hận đối với bà, vĩnh viễn cũng không thể nào quên, khắt cốt ghi tâm mà nhớ tới.(bà này bệnh nặng quá !!!)

_____________________________________

Ở bên trong một bệnh viện nào đó, một người đàn ông trung niên nằm trên ghế phơi nắng, khép hờ mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

Hắn bây giờ muốn để cho mình quên hết, để xuống cừu hận, để xuống nhớ nhung.

Vợ trước Shin Ah, nhi tử Kang Min Huyk, không rõ còn có bao nhiêu tình nhân, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ nằm ở dưới thân thể của ông. . .

Thậm chí còn có người phụ nữ để cho ông vừa yêu vừa hận, dây dưa quấn quít hơn phân nửa đời người, khiến ông quên mình một mực theo đuổi cái gì, vì đâu mà sống! Mà bây giờ, ở trong bệnh viện, sau khi trải qua vô số đau thương, ngược lại tâm tình bình tĩnh, an tĩnh phơi nắng, không phải là một chuyện tốt sao?

"Kang Jong. . ." Có người gọi tên của ông, Kang Jong nhẹ nhàng mở mắt một chút, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng trước mắt, dung mạo quen thuộc như vậy, vẫn xinh đẹp như cũ, năm tháng đi qua không để lại quá nhiều dấu ấn trên gương mặt bà.

Ông cho là cả đời mình cũng sẽ không gặp lại người phụ nữ này, nhưng bây giờ, bà lại chủ động xuất hiện ở trước mặt của ông.

"Kang Jong. . ." Bà gọi tên ông lần nữa.

"Lữ Tình. . ." Ông gần như không hề thốt ra hai chữ này, ngay cả mình cũng cảm thấy bất ngờ, thì ra ông vẫn hận bà.

Cái hận đối với bà còn lớn hơn đối với Shin Ah, làm cho ông cả cuộc đời không thể yêu ai được nữa.

"Tôi đến rồi" Thanh âm của bà rất nhẹ nhàng, bà ngồi xổm xuống, ngang hàng với ông.

"Tới tìm tôi có việc sao? Hay là biết tôi đã xảy ra chuyện nên muốn đến xem kịch vui?" Ông nhìn gương mặt đó, dù thế nào cũng không thể tin nổi, những lời thề non hẹn biển trong nháy mắt đã hóa thành hư không, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

"Kang Jong, tôi cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới thăm để chê cười gì ông, tôi muốn đến chăm sóc ông, thật lòng muốn làm vậy." Bà thành khẩn mà nhún nhường.

"Ha ha. . ." Ông cúi đầu, lạnh lùng nhìn bà "Thì ra Lữ Tình bà cũng biết nói chuyện cười."

"Kang Jong, tôi biết năm đó tôi có lỗi với ông, qua nhiều năm như vậy, tôi vì quyết định năm đó mà vô cùng hối hận, tôi cũng rất thống khổ sống qua ngày. Từ lúc rời bỏ ông, tôi không có một ngày nào là không nhớ tới ông, cho đến hôm nay gặp lại, tôi càng khẳng định, bỏ qua ông, chính là tôi đã tự tay mình bỏ đi nửa đời hạnh phúc còn lại." Giọng nói Lữ Tình nhu hòa, mang theo chân thành sám hối, tay của bà run run bao trùm trên tay ông, Kang Jong nhẹ tay khẽ nhúc nhích một chút, bà cũng nhúc nhích theo. . . "Lữ Tình, bà tới đây là mong muốn tôi tha thứ cho bà sao?" Ông vẫn lạnh lùng như cũ.

"Tôi không dám cầu xin ông sẽ tha thứ, nhưng tôi hi vọng ông cho tôi một cơ hội, để cho tôi chăm sóc ông, có được không?" Trong mắt bà dần dần nhấp nhoáng một chút nước mắt, sự chân thành đó không thể nào là lừa người được.

"Bà muốn có được sự yên tâm thoải mái hay là muốn làm cho ông nhà của bà ghen, không bao nuôi tiểu tình nhân nữa?" Ông châm chọc bà, thậm chí nhắc nhở bà đừng quên mình là thân phận gì, thậm chí nhắc nhở bà đừng quên, ban đầu là do bà đã dứt khoát quyết định.

Nhiều chuyện trải qua cũng dần dần lơ lửng ở trong đầu ông.

Chương 170: Đột nhiên đến 3

Tay Lữ Tình nhẹ nhàng hạ xuống, bình tĩnh nói: "Lão Phan vào năm năm trước cũng đã rời đi."

Kang Jong ngẩn người một chút, giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại "Thì ra là như vậy, không trách được. . . Mới năm năm, liền không chịu được tịch mịch, muốn tìm tình nhân cũ ôn chuyện?"

"Kang Jong, ông còn hận tôi, phải không?"

"Hận?" Ông lạnh lùng hừ nhẹ nói: "Bà cảm thấy bà đáng để tôi hận sao?"

"Kang Jong, ông không nên như vậy, có được không? Rất nhiều chuyện ông cũng biết, không phải do tôi muốn như vậy, năm đó tôi cũng là vạn bất đắc dĩ."

"Vạn bất đắc dĩ? Lời này thật đúng là một lời giải thích hay ho, dĩ nhiên, tôi không thể mua cho bà áo khoác ngoài xinh đẹp, kim cương đắt giá, nước hoa quyến rũ. . . Càng không thể cho bà biệt thự, xe hơi thể thao. . . Cho nên bà vạn bất đắc dĩ cũng là có tình có lý nha." Ông nhìn bà, trong mắt lóe qua một tia thù hận, ông hận bà phản bội lời thề "ngoài ông ra thì không gả cho ai khác".

Phụ nữ một khi đã thay lòng so với đàn ông còn đáng sợ hơn, Lữ Tình như thế, Shin Ah cũng như thế.

"Tôi thừa nhận, năm đó tôi từng ham hư vinh, nhưng hơn nữa là tôi muốn cứu vãn gia đình mình, tôi phải gả cho lão Phan mới có thể cứu được bệnh của ba tôi, mặc dù ông ấy cũng không thể sống qua năm năm, nhưng dưới tình huống như thế, làm con, tôi không thể bỏ mặc."

"Ba của bà bị bệnh? Bà là đang muốn thêu dệt chuyện xưa sao? Muốn tranh thủ đồng tình cùng tha thứ của tôi sao?"

"Không phải vậy, năm đó tôi không nói vì không muốn ông mang thêm gánh nặng, cho nên tôi rời đi ông, để cho ông nhìn thấy tôi là loại người yêu vật chất, để cho ông đối với tôi hoàn toàn chết tâm."

"Ha ha. . . Vậy bây giờ bà trở về làm gì ? Muốn đem chuyện phản bội tôi năm đó giải thích rõ sao?" Ông lạnh lùng cười, ông phát hiện mình đối với người phụ nữ này không thể làm gì được, khi xưa bà chỉ cần thoáng cười một tiếng cũng đã đủ lấy đi tim của ông.

"Năm đó ba tôi bệnh rất nghiêm trọng, mà tôi là đứa con duy nhất trong nhà, lão Phan xuất hiện làm cho tôi thay đổi rất nhiều ý nghĩ, tôi biết tôi yêu ông, nhưng ông không thể đem lại cho tôi của cải vật chất như lão Phan, cho nên tôi lựa chọn ông ấy, ông ấy đối với tôi rất tốt, tôi vẫn luôn ghi nhớ, cho nên tôi cố gắng làm một người vợ tốt, cho đến khi ông ấy rời đi."

Bà dừng một chút, lại ngẩng đầu nhìn ông một cái nói: "Tôi muốn cứ an tĩnh như vậy vượt qua quãng đời còn lại, cho đến một lần ngoài ý muốn, biết được ông ly hôn, hơn nữa. . . Cho nên tôi mới lấy dũng khí tới tìm ông."

Lữ Tình nói đều là sự thật, bà thừa nhận có ba phần là vì cha, một phần là vì tham hư vinh, lúc đó, bà xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp, thanh thuần lại thơm ngát, xinh đẹp động lòng người, lão Phan lại ngọt ngào dụ dỗ, tỉ mỉ thể thiếp, bà cuối cùng không cưỡng lại được nên chấp nhận lấy ông ta.

"Coi như sự việc năm đó là thật, thì phải làm thế nào đây? Bà phản bội chính là phản bội, bà cho rằng còn có thể trở lại như trước sao?" Ngữ khí của ông đã không còn lạnh nhạt như trước.

"Tôi không cầu xin ông để cho chúng ta có thể trở về như trước kia, nhưng hãy cho tôi một cơ hội, để cho tôi lưu lại chiếu cố ông, còn có. . ." Bà nuốt một cái, không biết nên nói thế nào.

"Còn có cái gì?"

"Còn có. . . chúng ta cùng đi tìm kiếm con của chúng ta, có được không?" Bà vừa nói vừa nhìn ông.

Kang Jong nghe đến lời nói sau của bà, trong ánh mắt lại một lần nữa lộ ra kinh ngạc, giống như tin tức này đến từ trên trời, ông cho tới bây giờ cũng không biết mình cùng Lữ Tình lại còn có một đứa con! "Bà là đang nói giỡn?"Ông kiềm chế không được liền chất vấn.

"Không phải vậy, tôi nói thật, lúc chia tay ông, tôi đã mang thai được hai tháng, chỉ là lúc đó tôi vẫn không biết."

"Bà có thai hai tháng, lão đàn ông đó làm sao còn có thể cưới bà?" Kang Jong lại một lần nữa chất vấn.

"Tôi đã từng có ý nghĩ phá thai, nhưng cuối cùng không bỏ được, bởi vì đó là con của tôi và ông. Tôi cùng lão Phan thẳng thắn, ông ấy trầm mặc thật lâu, cuối cùng bày tỏ nguyện ý tiếp nhận đứa bé này, lại ngoài ý muốn, lúc con lên hai tuổi, bị mất tích, chúng tôi tìm cực kỳ lâu lại không tìm được, nhưng tôi tin tưởng, nó nhất định còn sống trên thế giới này, chỉ cần tìm được nó, tôi nhất định sẽ biết, chỉ cần có thể tìm được con, chứng tỏ tình yêu của chúng ta vẫn kéo dài. Mà tôi, cũng chưa từng bỏ qua ý nghĩ đi tìm con."

Ánh mắt của bà khẳng định như vậy, tay của bà nắm tay ông chặt hơn.

"Là con trai hay con gái?"Ánh mắt của ông nhìn về nơi xa, ông trời thật đúng là đùa giỡn ông, cuộc sống cũng thật là kỳ diệu như vậy, quay một vòng trở lại, người phụ nữ ngày xưa giờ lại một lần nữa đứng ở bên cạnh ông.

"Con gái! Là một cô bé rất xinh đẹp, trên vai trái của con có một cái bớt đỏ." Bà nhớ rất rõ ràng, thậm chí khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn của con còn hiện lên trong đầu bà, mà hôm nay, không biết cô như thế nào rồi? đã kết hôn, sinh con chưa?

Kang Jong rơi vào trầm mặc một lúc lâu, cuộc đời của ông lúc về già nua lại trải qua một cuộc biến động như vậy, thế nhưng ông lại không biết phải đối mặt như thế nào.

"Kang Jong. . ."

"Bà tại sao lại muốn nói cho tôi biết những điều này?" Ông cho là ông ở bệnh viện ngây ngô mấy ngày nay, đã để cho lòng mình lắng lại, Lữ Tình xuất hiện liền có thể phá vỡ đi sự yên tĩnh đó.

"Chúng ta cũng già rồi, tôi không muốn cho đến lúc chết, vẫn còn tiếc nuối về ông, còn có con của chúng ta. Tôi tin tưởng, chỉ cần tìm được con, chúng ta một nhà ba người có thể rất hạnh phúc, Kang Jong, cho tôi một cơ hội, cho dù là chỉ là làm bạn, có được không?"

Coi như là làm bạn, bà tin tưởng, ở trên đời này, bà là người phụ nữ duy nhất hiểu ông, bởi vì bà từ mười hai tuổi liền biết ông, bọn họ học cùng một trường, cùng nhau trải qua thời niên thiếu.

"Tìm được con, con sẽ tha thứ chúng ta? Con sẽ cùng sống chung với chúng ta? Bà phải biết là đã qua ba mươi năm rồi."

"Con bị mất là ngoài ý muốn, bất kể con có nguyện ý tha thứ cho chúng ta hay không, có cùng sống chung với chúng ta hay không đều không quan trọng, nó có quyền được biết sự thật."

"Nếu như con đang sống hạnh phúc, loại chân tướng này chưa chắc nó muốn biết."

"Nếu như con thật hạnh phúc, vậy chúng ta cũng không quấy rầy con, nhưng chúng ta cũng có thể trông thấy con của mình, không phải sao? Chẳng lẽ ông thật không muốn gặp con sao?"

Trong mắt của bà toát ra sầu bi, đôi mắt xinh đẹp ngày xưa, nay cũng đã có nếp nhăn, cũng đang lấp lánh nước mắt, vẫn như cũ làm cho ông thấy đau lòng.

Kang Jong, lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro