Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145,146,147




Chương 145: Ngả bài 2

Lý Triết không có trực tiếp trả lời lời cô, mà là cười nhìn về phía sau cô, Krystal theo tầm mắt của hắn quay đầu lại.

Mẹ nó, không phải là oan gia không đụng đầu, đi tới đâu cũng không thoát khỏi được những người này, đi làm đã bị đủ rồi, không nghĩ tới tan việc còn phải gặp.

"Hi, Krystal, Lý Triết! Trùng hợp thế!" Tại sao cô hiện tại vừa nghe đến thanh âm ngọt ngào của Lãnh Tĩnh Thi liền có xung động muốn thoát đi? Cô thậm chí sợ hãi không muốn đối mặt cô ấy.

Vừa gọi, vừa cười giả dối, mọi thứ đều khiến cho cô cảm thấy mình mệt mỏi.

Mà Min Huyk nhìn cô cũng không có tỏ thái độ gì rõ ràng, thế này lại càng làm cho Krystal khủng hoảng trong lòng.

Bọn họ an vị kế bên cô, cô không nhìn tới mặt của Min Huyk, nhưng sau lưng lại có một loại gió âm lãnh vòng qua từng sợi tóc trực diện mà đến, đặc biệt là cô ngẩng đầu trông thấy ôn nhu và cưng chiều trong mắt Lý Triết, trong lòng của cô càng thêm khủng hoảng, Min Huyk hẳn có thể cũng nhìn thấy. . .!

Người đàn dương cầm đã đổi, tay trắng nõn mà thon dài, người đàn dương cầm càng thêm xinh đẹp thuần tình, từng trận ôn nhu trong mắt không ngừng đánh về phía họ, Lãnh Tĩnh Thi và Min Huyk ôn nhu đưa tình.

"Krystal, chúng ta đi thôi!" Hắn hợp thời muốn rời đi, hắn biết giờ phút này, Krystal khẳng định lòng như đao cắt.

"Được!" Cô lập tức đáp ứng.

Thậm chí không kịp đợi Lãnh Tĩnh Thi đàn xong bài này, bọn họ vội vã rời đi, mà hắn giống như là cố ý tìm Min Huyk tuyên chiến, hắn lại ôm vai cô rời đi ngay trước mắt Min Huyk.

Krystal muốn cự tuyệt, nhưng vô ý liếc qua cô nhìn thấy một tia ý lạnh trong mắt Kim Shin Ah, cô lựa chọn trầm mặc, có lẽ nên tạo tình cảnh khác.

Để cho Kim Shin Ah cảm thấy cô chính là một người phụ nữ ái mộ hư vinh, ít nhất như vậy bà có thể yên tâm Krystal cô sẽ không tạo thành phiền phức quá lớn cho tình cảm của Min Huyk và Lãnh Tĩnh Thi.

Vừa ra khỏi nhà hàng, Krystal thậm chí còn không đợi lên xe của Lý Triết đã nhanh chóng đẩy cánh tay khoác trên vai mình của hắn ra.

"Học trưởng, thật rất cám ơn anh lại diễn một vở kịch với em!" Krystal lạnh nhạt cười, ưu thương và khổ sở trong mắt làm thế nào cũng không che dấu được.

"Krystal, anh cầu xin em, chớ giả bộ nữa, có được hay không?"

"Em thích giả bộ, đây mới thật sự là em, học muội trong trường đại học trước kia đã sớm chết rồi, anh cũng đừng ảo tưởng về em nữa."

Giọng nói của cô thật quyết tuyệt, hôm nay, cô sẽ phải khiến hắn hoàn toàn chết tâm.

"Tại sao em muốn tự trừng phạt mình như vậy, vì một người đàn ông như vậy, đáng sao?" Trong mắt của Lý Triết dần dần có vẻ giận dữ.

"Có cái gì không đáng? Hắn có thể cho em một tỷ, anh có thể không? Nếu như anh có thể cho em một tỷ, em cũng nguyện ý đi theo anh, coi như anh cưới người phụ nữ khác, em cũng nguyện ý!" Cô tự đùa cợt, cô chính là một người phụ nữ yêu tiền, người nào có tiền cô liền đi theo người đó, đối với hắn như vậy chính là giải phóng tốt nhất cho hắn.

"Không. . . . Anh không tin, em không thể nào là người như vậy, cự tuyệt anh có thể tìm rất nhiều lý do, lý do như vậy em chẳng qua là đang gạt mình." Hắn không muốn đối mặt đáp án cô cho hắn.

"Học trưởng, anh không thể không tin, thật ra thì anh căn bản cũng không biết rõ về em, mà Krystal bây giờ anh thấy, chính là một cô gái tham lam thích vật chất, em muốn biệt thự, em muốn xe thể thao, em muốn các loại hàng hiệu. . . . Những thứ này anh đều không thỏa mãn em được, cho nên em cũng không thể nào vứt bỏ một người giàu có để đi theo anh, chết tâm đi!" Krystal lại nói rõ ràng hơn nữa.

"Em muốn biệt thự, em muốn xe thể thao, em muốn các loại hàng hiệu. . . . Những thứ này anh đều có thể cho em, cần gì phải đi theo một người đàn ông không thể cho em bất kỳ cam kết gì!"

"Em căn bản không cần cam kết của đàn ông, em chỉ thích tiền của họ mà thôi! Anh nói anh có thể cho em những thứ này, nhưng anh có một tỷ không?"

"Em tin tưởng anh, mặc dù hiện tại anh không có một tỷ, nhưng rất nhanh anh có thể kiếm được một tỷ. Ở Seoul anh cũng có nhà, cũng có xe, em muốn mua hàng hiệu anh cũng nuôi nổi, các tư sản cộng lại cũng có khoảng ba trăm ngàn, này đủ em xài. Nếu như em thấy chưa đủ, nhất định muốn anh kiếm được một tỷ, vậy anh sẽ chứng minh cho em xem." Tay của hắn vươn ra lần nữa, nắm tay cô thật chặt, hi vọng cô tin tưởng hắn.

"Vậy chờ anh có một tỷ rồi tới tìm em sau, không có một tỷ thì để cho em yên tĩnh tạm thời đi, có được hay không?" Thanh âm của cô lạnh lùng trả lời, muốn cho hắn chết tâm thì phải tuyệt một chút.

"Krystal, em muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Có phải em có chuyện gì gạt anh? Anh có thể tiếp nhận em thích vật chất, em muốn vật chất anh cũng có thể cho em, tại sao em nhất định phải ngậm cắn một tỷ không thả đây?" Ánh mắt thống khổ của hắn mang theo một tia cầu xin, hi vọng cô có thể nói cho hắn biết đáp án chân thật.

"Anh muốn biết đáp án sao?" Cô cười hì hì, có chút quyến rũ, nụ cười như vậy khiến cho lòng Lý Triết hơi chấn động.

"Ừ." Hắn gật đầu nhìn về phía cô.

"Bởi vì em thích tiền, thích rất nhiều, rất nhiều tiền, chỉ có tiền mới có thể làm cho em có cảm giác an toàn. Đàn ông mà, thật ra thì đều thế cả thôi, em căn bản cũng không muốn kết hôn sinh con, nếu Kang Min Huyk có thể lấy được đến một tỷ tới bao nuôi em, em dĩ nhiên nguyện ý a, bởi vì tiền này không phải ai cũng có thể lấy ra, tỷ như anh, muốn bao nuôi em cũng không trả giá nổi, không phải sao?" Krystal nói thật lưu loát, cô hoài nghi kiếp trước mình nhất định là diễn viên.

"Không. . . . Đó không phải là em. . . ." Hắn cầm lấy tay cô, liều mạng lắc đầu.

"Học trưởng, tỉnh lại đi, loại phụ nữ ái mộ hư vinh lại còn tham lam chính là em, đừng đặt tình cảm của anh trên người em, loại người như em tự sẽ có người dọn dẹp."

"Anh không cho em nói mình như vậy!" Tay của hắn siết vai cô thật chặt, không muốn buông ra, nhìn cô âm thầm hạ thấp mình như vậy, tim của hắn thế nhưng có một chút đau đớn, trừ Bạch Gấm ra, Krystal là người phụ nữ duy nhất khiến cho hắn có loại cảm giác đau đớn này.

"Học trưởng, đừng như vậy nữa, buông em ra! Lời của em đã nói xong rất rõ ràng, nếu như anh muốn ở chung với em, chờ anh kiếm được một tỷ rồi hãy nói, không có một tỷ không nên tới phiền em!" Cô cắn răng nói ra câu nói sau cùng.

Dùng sức hất tay ra, không để ý tới hắn đang kêu đuổi theo sau lưng, dợm bước liền hướng ven đường chạy đi, chạm mặt một chiếc xe taxi cô liền nhanh chóng leo lên.

Nhìn hắn đang đuổi theo phía sau xe taxi, lòng của cô thậm chí có một chút cảm động, nhưng rất nhanh, mắt của cô chỉ ngơ ngác nhìn phía trước, tất cả sau lưng cô xem như không có xảy ra.

"Thật xin lỗi, học trưởng!" Cô nhỏ giọng êm ái nói ở trong lòng.

Một đôi mắt âm lãnh xuyên thấu qua cửa sổ thấy được một màn dưới lầu, người phụ nữ này đúng là ác tâm, bất quá lần này, cô cuối cùng làm ra một chuyện không phụ lòng hắn.

Trong mắt của Kang Min Huyk mơ hồ hàm chứa một nụ cười.

Chương 146: Anh nhớ em lắm, cho nên mới tới.

Krystal suy nghĩ trong lòng, đây là sinh nhật đau thương nhất trong ký ức của Lý Triết, nhưng cũng là giai đoạn bắt đầu lại lần nữa của hắn, cô tình nguyện hắn hận cô, cũng không nguyện ý khiến hắn day dưa không dứt.

Cô lấy thuốc tránh thai ở trong nhà ra, tay nhẹ dán bụng, đây cũng là một loại nghiệt! Mặc dù cô biết như vậy đối với thân thể cô là một loại tổn thương, đặc biệt là uống thuốc tránh thai sau khi xong việc, nhưng so với về sau phải đối mặt tổn thương lớn hơn, cô lựa chọn uống thuốc, đây là một loại trách nhiệm đối với chính mình.

Nằm trên ghế salon, trong đầu không ngừng hiện lên các loại hình ảnh, thương đau có, vui vẻ có. . . . cô cảm thấy mệt mỏi quá, dần dần, cô nhắm mắt lại, mà trong mơ mơ màng màng cô lại ngủ thiếp đi, cho tới khi có người mở cửa đi vào cô cũng đều không hay biết.

Có người đang không ngừng quấy rầy cô, vuốt tóc cô, gặm. . . cắn. . . ở quanh cổ của cô.

Thân thể Krystal giống như trôi lơ lửng trên không trung, nhẹ bay bay muốn rơi xuống lại thủy chung không cách nào chạm đất.

"Đừng quậy. . . . Có được không. . .?" Thanh âm trầm giọng đang ngủ chưa tỉnh của cô vang lên.

Min Huyk rất thích nghe loại thanh âm này của cô, ngoan giống như một con mèo nhỏ, hắn dùng những sợi râu ngắn lún phún của hắn cà cà lên da thịt của cô, khiến cho cô càng thêm ngứa.

"Ừ. . . . Đừng làm rộn. . . ." Cô trở mình một cái, muốn tiếp tục ngủ, cô ghét người này đi tới trong mộng của cô, quấy rầy cô.

Cô mới vừa lật người, hắn lập tức lên theo, hơi thở khắp người mang theo đập vào mặt, Krystal ngửi thấy mùi vị này, buồn ngủ tỉnh một nửa, nỗ lực để cho mình mở mắt ra, nhìn gương mặt cười như không cười đang lắc lắc trước mặt cô.

"Anh. . . Sao anh. . . .tới đây?" Cho đến khi thấy rõ là Min Huyk, cô mới nhẹ giọng hỏi.

"Anh nhớ em lắm, cho nên mới tới!" Hắn nhìn bộ dáng khả ái buồn ngủ mông lung của cô, nghe thanh âm mềm mại của cô lúc này, hắn thế nhưng vô cùng thỏa mãn.

Hắn nói hắn nhớ cô? Đại não Krystal đột nhiên trống không, mất đi sức phán đoán, mở to mắt nhìn về phía hắn, ngơ ngác không biết phải đáp lại thế nào, hoàn toàn quên đạo đức nghề nghiệp, giờ phút này tất cả phản ứng đơn thuần là bản năng vốn có.

Nhìn phản ứng của cô, hắn không nhịn được cắn một cái trên môi của cô, nhẹ nhàng thổi mạnh cái mũi của cô.

Krystal nhìn hắn, hôm nay người đàn ông này uống lộn thuốc sao? Bình thường đi vào nhà cô không phải rống cô chính là cởi y phục cô, tối hôm nay cư nhiên dùng chiêu nhu tình, rốt cuộc hắn muốn gì?

"Cái đó. . . . Kang tổng. . ." Krystal thẳng thân thể, để cho đầu mình tận lực duy trì thanh tĩnh, "Không phải em làm sai chuyện gì chứ?"

Cô cảm giác mình nên thành thật một chút, lên tiếng hỏi rõ xảy ra chuyện gì, tránh cho đợi lát nữa tại sao mình chết cũng không biết.

"Tại sao hỏi như thế?" Nhìn dáng vẻ bị hoảng sợ giống như tiểu bạch thỏ, tim của hắn một hồi nhoi nhói, không nhịn được ôm cô vào ngực.

Đến lúc này, Krystal càng thêm bất an.

Tối hôm nay hắn thấy cô và học trưởng ăn cơm chung, hắn lại không có tìm cô tính sổ, ngược lại trình diễn nhu tình, chẳng lẽ là một đao ôn nhu? Hắn thay đổi sách lược?

"Em có chút không quá thích ứng?" Cô thành thật nói ra.

"Không thích ứng anh đối tốt với em như vậy sao?" Thanh âm trầm nhẹ của hắn tràn đầy từ tính.

Krystal nằm ở trong ngực của hắn, nghe thanh âm ôn nhu của hắn, cô thế nhưng cảm thấy, nếu như được người như vậy yêu nhất định là một chuyện rất hạnh phúc.

"Krystal. . . .Chỉ cần em nghe lời, chỉ cần em ở bên cạnh anh, chỉ cần em thuộc về anh, anh sẽ đối tốt với em, luôn đối tốt với em. . . ." Thanh âm của hắn giống như từ chân trời xa xôi truyền đến, tuyệt không chân thật.

Hôm nay nhìn một màn cô cự tuyệt Lý Triết ở dưới lầu, bất kể là từ nguyên nhân gì, nhưng ít ra bây giờ cô nghe lời, cự tuyệt đến gần những người đàn ông khác, cô như vậy, khiến cho hắn thỏa mãn.

"Đơn giản như vậy sao?" Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn mặt hắn tràn đầy nhu tình, cô lại đỏ mặt, cô không phải đã chết tâm sao? Tại sao hắn đối với cô tốt một chút, cô liền quên những tổn thương hắn đã gây cho cô? Nhưng mặc dù cô có tim đập nhanh mặt đỏ ửng, nhưng cô vẫn nhớ đến tổn thương hắn gây cho cô.

"Đúng, chỉ đơn giản như vậy, em chỉ cần sống ở bên cạnh anh, trung thành với anh, vậy là được!" Hắn hôn tóc của cô, cảm thụ hương thơm nhàn nhạt như thấm vào tâm linh.

Krystal rúc vào trong ngực hắn, cũng không nói gì, hắn cứ lẳng lặng ôm cô như vậy, cực kỳ lâu. . . . Hắn hôn tóc cô, cái trán của cô, mắt của cô. . . .Ôn nhu như vậy, một đường hôn xuống phía dưới, cho đến khi hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng ma sát ở trên bờ môi của cô, chỉ sợ lỡ vò nát sẽ đau lòng.

Min Huyk ôn nhu như thế, khiến cho Krystal cũng nhẹ nhàng thả lỏng, thân thể của cô theo bản năng nhận lấy nhu tình của hắn, nhưng không chủ động, chẳng qua là nhàn nhạt phối hợp.

Hắn trở nên ôn nhu, thậm chí là nhẹ nhàng cởi ra cúc áo trên người cô, không có xé rách, không có cấp bách cũng như không nhịn được, tỉ mỉ vừa cởi ra vừa nhìn cô, trong đôi mắt lóe một loại ánh sáng trong trẻo.

Krystal tay nhẹ nhàng khoác lên bên hông của hắn, hơi cúi đầu, ôn nhu như vậy, nhìn thẳng như vậy, ngược lại làm cho cô thật bối rối, nhịp tim của cô lại tăng nhanh lần nữa.

Hắn hôn môi của cô, nhẹ nhàng cạy mở, đem mùi vị của hắn xâm nhập vào bên trong hương thơm của cô, quấn quýt đầu lưỡi của cô, ôn nhu quấn vòng quanh trong răng miệng của cô, khiến cho trong lòng cô tạo nên một tia ngọt ngào.

Tay của hắn xoa nắn nơi đẫy đà mềm mịn của cô, chơi đùa, xoay chuyển nụ mai hồng của cô. . . . .

Krystal nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hơi thở hổn hển, nhưng không tới một hồi, nụ hôn của hắn liền đánh tới lần nữa, hắn chính là muốn cho cô say trong "Ôn nhu hương" của hắn không thoát ra nổi.

Chỗ cứng rắn của hắn bắt đầu không thành thật, dùng sức chỉa vào chỗ mẫn cảm của cô, ma sát qua lại.

"Anh muốn thật tốt. . . . Yêu em một lần. . . ." Hắn khẽ cắn da thịt của cô, bàn tay để lên chỗ mẫn cảm của cô, cảm thụ nhiệt độ nơi đó.

"Em. . .ướt. . . . ." Hắn xấu xa cười với cô, hắn thích phản ứng như vậy của cô, có một chút xấu hổ lại có một chút xung động.

Nếu như hắn giận cô, cô có thể thuận theo lựa chọn làm bộ, lựa chọn nghe lời, thế nhưng ôn nhu như vậy, thuận theo và nghe lời của cô tựa hồ trở nên tự nhiên, không cần ngụy trang.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng hoạt động ở hai bên cô, một cỗ cảm giác khác thường truyền thẳng tới thân thể cô.

"Ừ. . . ." Cô nhẹ nhàng rên lên tiếng, nhưng tay của cô lại duỗi tới trên tay của hắn, giờ phút này đại não nói cho cô biết, phải ngăn hắn.

"Thích cũng không cần bài xích. . .Anh thích phản ứng chân thật nhất của em. . . ." Một cái tay khác của hắn nhẹ nhàng lấy tay cô đặt ở trên tay hắn ra, vuốt ve ngắt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Nhìn khuôn mặt hơi đỏ ửng của cô, tâm tình của hắn lại tốt gấp bội, chỉ có một loại ý tưởng, chính là giờ phút này, hắn muốn khiến cho cô vui vẻ! Trước khi mở cửa trái tim người phụ nữ thì phải mở cửa thân thể của cô ra!!!

Chương 147: Em lại dám uống cái này?

Tay của hắn không có từ nơi bí mật của cô đi ra, mà là càng thêm thăm dò vào bên trong .

"A. . . . . ." Ngón tay của hắn đã đi vào bên trong "Bên trong thật ướt. . . . . .Thật chặt. . . . . ."

Cái miệng của hắn dán sát vào lỗ tai của cô, xấu xa nói " Bất quá anh thật thích. . . . . . thích em như vậy. . . . . ."

"Đừng. . . . . . Em . . . . ."Krystal thật hận mình như vậy, thế nào lại phối hợp như vậy, hắn chỉ cần bỏ ra một chút xíu nhu tình lại làm cho mình hỏng mất sao?

"Krystal. . . . . .Không nên để ý đến những thứ khác, nhìn anh thôi. . . . . .Hiện tại em là của anh. . . . . . Anh cũng là của em. . . . . ." Thân thể của hắn dán vào cô, ngón tay của hắn dừng lại ở bên trong, thanh âm vang lên bên tai cô, giống như hắn thật chính là của cô.

"Không phải vậy. . . . . . A. . . . . . " Cô mới nói ra ba chữ, ngón tay của hắn liền bắt đầu ở bên trong tán loạn, phảng phất như một loại trách phạt.

"Em chính là . . . . . . Em chính là muốn anh. . . . . . Em không lừa được anh. . . . . . Thân thể của em khát vọng anh. . . . . . Đang suy nghĩ muốn anh. . . . . ." Ngón tay hắn di chuyển tán loạn phát ra hơi nhỏ tiếng nước chảy, là phản ứng chân thật nhất của thân thể cô.

Hắn nóng bỏng dính vào trên da thịt của cô, khát vọng hành hạ.

Hắn cảm giác được trong cơ thể cô đã thích ứng  mới chậm rãi chui vào, từng điểm từng điểm chống đỡ vào chỗ sâu nhất của cô, từ từ tiến công, cô trở nên ươn ướt khi hắn ôn nhu, cho đến thân thể của cô có thể hoàn toàn tiếp nhận, hắn mới bắt đầu tăng nhanh lực độ cùng tốc độ.

Hai nguời leo lên thân thể nhau, thở dốc. . . . . .Kịch liệt. . . . . .Khẩn cầu. . . . . .Từng đợt sóng bao phủ cả hai, sau cùng, hai người cùng đạt tới một cảnh giới tuyệt vời, hài hòa.

Kịch liệt đi qua, hắn nhẹ ôm lấy thân thể của cô, cô thậm chí có chút bị lạc ở trong ngực của hắn.

Hắn khô cạn thanh âm có một chút làm nũng "Anh muốn uống nước."

Hắn hướng cô năn nỉ, sau đó lại là mang theo một chút xíu tính trẻ con cùng bá đạo.

Krystal rất ôn nhu trở lại "Được rồi!"

Cô đứng dậy, hắn nhẹ nhàng động đậy thân thể, lúc cô rời đi, ánh mắt của hắn vô ý quét qua khay trà bên cạnh, nơi đó có một hộp thuốc, hắn theo bản năng đưa tay tới.

Ý của hắn chỉ là muốn biết cô thế nào? Có phải hay không thân thể không thoải mái? Nhưng khi hắn thấy rõ ràng tên thuốc, mặt của hắn trong nháy mắt liền trầm xuống.

"Nước của anh đây!" Cô có chút dịu dàng bưng nước về phía hắn.

Khi cô nhìn sắc mặt âm lãnh của hắn, trên tay hắn còn cầm hộp thuốc, ly nước trên tay cô không tự chủ rơi xuống, chỉ nghe xoảng một tiếng, bọt nước văng khắp nơi trên mặt đất.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô xem ra hắn chỉ chờ cô nói một câu hỏa khí liền có thể bộc phát, thân thể của cô không nhịn được ngồi chồm hổm xuống, muốn đi thu thập hết những mảnh thủy tinh vỡ trên đất, nhưng là tay lại không nhịn được tự ý run lên.

"Thật xin lỗi, em lập tức sẽ lấy ly nước khác."

Cô giải thích, muốn cho mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút, nhưng thanh âm phát ra đồng dạng bán đứng cô.

"Không cần!" Hắn chỉ là lạnh lùng nói ra hai chữ, lại đến gần bên cạnh cô, cầm bình thuốc nhỏ ngồi xổm người xuống " Em lại đang uống cái này!"

"Ừ. . . . . . Cái đó . . . . .Là bởi vì. . . . . .Đôi khi cần, bởi vì tạm thời thân thể em còn không quá. . . . . . Không quá thích hợp để sinh con. . . . . . Cho nên em mới. . . . . . " Krystal muốn mình giải thích cho trôi chảy một chút, nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, cũng không thoát khỏi mà hoảng hốt.

Ánh mắt này. . .thật là đáng sợ, giống như muốn nuốt trọn cô.

"Tại sao?"

"Em thật sự chính là cảm thấy thân thể của em không có chuẩn bị sẵn sàng, không phải cố ý muốn. . . . . ."

"Em câm miệng cho tôi. . . . . .!!! Em sao lại nói láo? Tôi cho là em đã biết nghe lời rồi, nhưng không nghĩ đến, em vẫn vì tư lợi, con của tôi làm cho em thống hận sao? Bởi vì tôi không lấy em, cho nên em không muốn sinh con? Sợ nó sẽ trở thành gánh nặng cho em khi em lập gia đình sau này, có phải hay không?" Mấy chữ cuối cùng, hắn cơ hồ là hét lên.

"Không phải vậy. . .. . . Không phải như anh nghĩ"

"Vậy em tại sao lại uống cái này? Chẳng lẽ em đơn thuần chỉ là cảm thấy nó ngon? Thân thể của em không thích hợp sinh con, em TMD không phải mới đi bỏ một đứa con sao? Bác sĩ không nói với em uống loại thuốc này về sau cũng rất khó mang thai nữa sao? Vì không cần con của tôi, em lại dám lấy cuộc đời về sau của mình có thể không thể nào mang thai đi đánh cuộc? Em thật không sợ về sau mình không sanh được mà ân hận vì hành vi hiện tại của mình sao?" Hắn rống giận cô, hắn thật muốn moi ruột gan của cô xem một chút, nơi đó rốt cuộc là nóng hay lạnh.

Hắn bị cô trêu tức, bị cô làm cho ảo não, hắn hận cô. . . . . . cô tự mình bỏ đi con của hắn, ngoài mặt đáp ứng hắn, nhưng khi cô nghi ngờ mình sẽ có con lại dấu diếm hắn uống thuốc ngăn ngừa, không để ý cảm thụ của hắn lại càng không đem thân thể chính mình coi trọng. Tô Tiểu Mễ nhìn hắn tức giận như thế, trong lòng cô thật khó chịu, khó chịu là bởi vì hắn hiểu lầm cô, nhưng chứng cớ ở ngay trước mặt, cô giải thích thế nào hắn cũng sẽ không tin tưởng. Huống chi cô là có tư tâm, cô sợ đứa con chào đời hoặc là không có ba, hoặc là không có mẹ, cả đời cũng không thể ở trong một gia đình êm ấm lớn lên. Hắn đem thuốc ném xuống đất, hung hăng một cước đạp lên, dùng sức giày xéo những viên thuốc kia. "Tôi tin tưởng em sẽ nghe lời. . . . . . Đây thật là một chuyện cười, Tô Tiểu Mễ!" Hắn cắn răng, nhìn thẳng vào mắt cô tràn đầy hận ý. Đúng, chính là hận, hắn hận cô! Hận cô bỏ đi đứa con của bọn họ, hận cô lại một lần nữa làm trái với ý của hắn, hận cô nói láo. . . . . . Tô Tiểu Mễ muốn giải thích, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở về, cô giải thích thì có tác dụng gì? Hắn căn bản cũng sẽ không tin tưởng cô, cô là người đã bỏ đi con của hắn, lại cũng là người không muốn mang thai nữa. . . . . . "Em đã làm những chuyện như vậy, có những việc tôi cũng sẽ làm được!" "Không. . . . . . Không muốn. . . . . . Em cầu xin anh. . . . . . " Lòng của Tiểu Mễ thắt chặt, chỉ cần hắn uy hiếp cô, cô trong nháy mắt liền có thể sụp đổ. "Yên tâm, tôi sẽ không đem em bán trở về cho bất luận kẻ nào, giờ phút này, tôi quyết định cứ như vậy nhốt em cả đời, mặc cho tôi giày xéo, người nào cầm một tỷ tới cũng đừng nghĩ mua được em! Bởi vì tôi muốn em nếm thử kết quả phản bội tôi là như thế nào!" Tay của hắn dùng sức vung lên, cái ly trên khay trà một lần nữa rơi xuống đất, bể tan tành, thanh âm dứt khoát mà trong trẻo, như vậy thê lương mà hoa lệ, giống như vì sao lưu lạc giữa bầu trời đêm. Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, không có bất kỳ lưu luyến liền ra khỏi phòng của cô, cô ngồi chồm hổm ở trên đất, nhìn những mảnh vỡ rơi đầy đất, nghe trong không khí còn còn sót lại mùi vị thuộc về hắn, ôn nhu mới vừa rồi giống như chỉ là một giấc mộng thoáng qua. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro