Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140,141




  Chương 140: Nên có một đứa con 2

Mới vừa ngủ, Krystal bị điện thoại đánh thức, tùy ý đè xuống nút trả lời, chợt ngồi dậy, gật đầu liên tục nói: " Tôi lập tức tới ngay, lập tức tới ngay!" Cô mặc đồ ngủ khoác thêm một cái áo ngoài chạy xuống dưới lầu, phát hiện chiếc Bentley của Choi thiếu gia đang dừng ở dưới lầu nhà cô, Choi thiếu gia đang đứng bên cạnh xe nhìn cô, ánh mắt của hắn cũng là ngoài ý muốn.

"Krystal. . . . . .Thế nào?" Nhìn cô dáng vẻ nóng nảy, hắn vừa vui mừng vừa lo lắng, không nghĩ sẽ tới gặp cô, nhưng hắn quá nhớ cô, mất ngủ đến không ngủ được, cho nên lái xe ra ngoài hóng gió, không kìm hãm được liền lái đến dưới lầu nhà cô, nhưng căn bản cũng không nghĩ tới gặp được cô.

"Choi thiếu gia, phiền toái anh, đưa tôi đến bệnh viện XX!" Krystal cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại ý niệm duy nhất chính là đến bệnh viện.

Mới vừa rồi bệnh viện nói ba của cô đột nhiên tỉnh lại nhưng trạng thái thật không tốt, đang cấp cứu, bất kì lúc nào cũng có thể rời đi.

"Krystal, đừng nóng vội, anh đưa em đi!" Choi thiếu gia vội vàng mở cửa xe, đối với cơ hội lần này, hắn tuyệt đối quý trọng, có thể ở cạnh người mình yêu lúc cô cần trợ giúp, đó cũng là một loại hạnh phúc!

Lo lắng, chờ đợi, Choi thiếu gia một mực yên lặng ở bên cô, vô luận cô khuyên hắn về nhà nghỉ ngơi như thế nào hắn cũng không rời đi, cuối cùng Krystal cũng thôi không nghĩ đến nữa.

Cho đến trời sáng, bệnh tình của ba cô mới có chút khống chế được, lòng của Krystal cũng mới hạ xuống.

Choi thiếu gia lại không nhịn được nắm đôi tay lạnh như băng của cô thật chặt, nhẹ giọng nói: " Đã không sao rồi, nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt, hôm nay em cũng không cần đi làm." Nhìn Krystal sắc mặt tái nhợt, dung nhan tiều tụy làm cho hắn đau lòng.

Krystal rất cảm kích hắn, nhưng tay của cô không nhịn được nhẹ nhàng từ trong tay của hắn rút ra, nhẹ giọng nói: " Cám ơn anh, Choi thiếu gia! Hiện tại ba tôi đã không sao, anh trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng không trong lòng tôi sẽ rất áy náy."

Tay của cô từ trong tay của hắn hút ra, tim của hắn lại một lần nữa lạnh nửa đoạn, tại sao cô luôn muốn bài xích hắn như thế? "Krystal. . . . . ." Hắn còn muốn nói tiếp, Krystal lại cắt đứt lời hắn.

"Không nên để cho tôi tội chồng thêm tội nữa, anh nhanh về nghỉ ngơi đi!" Cô cười, mắt hơi cong cong, nhưng là khuôn mặt mệt mỏi rất dễ nhìn thấy.

"Ừ, nhưng em hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi. Lần trước bác sĩ nói em quá mệt nhọc, nếu như em lại đi làm thân thể sẽ không chịu nổi, anh sẽ thay em nói một tiếng với Min Huyk, em an tâm chăm sóc ba đi!" Choi thiếu gia không khống chế được mình, vẫn quan tâm cô.

"Không cần phiền toái như vậy, tôi sẽ tự mình nói với Kang tổng, chuyện công và chuyện tư tôi không thích xen lẫn một khối." Cô nhẹ nhàng giải thích, vừa là một loại cự tuyệt.

Cô biết Choi thiếu gia là có lòng tốt muốn giúp đỡ, nhưng nếu như Min Huyk biết Choi thiếu gia thay cô xin nghỉ, đoán chừng có thể lại đem cô ra chặt chém, hắn đã cảnh cáo nhiều lần, cô coi như là can đảm lắm cũng không dám bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Min Huyk.

"Ừ, vậy em bảo trọng, có bất kỳ chuyện gì nhất định phải nhớ điện thoại cho anh. Dù xem là bạn bè thôi, cũng muốn em gọi cho anh một cú điện thoại." Hắn lặp lại một lần nữa.

Krystal gật đầu, sau đó thúc giục Choi thiếu gia đi về, nhìn bóng lưng cao gầy có chút cô đơn của hắn, cô chỉ có thể ở trong lòng đối với Choi thiếu gia nói một câu thật xin lỗi.

Hiện tại cô không có tư cách tiếp nhận bất kỳ hảo ý nào của hắn.

Min Huyk vừa mở mắt, lại phát hiện bên cạnh Lãnh Tĩnh Thi đang ngủ, thân thể nép vào khuỷu tay hắn, hắn lại cho là Tĩnh Dạ, không nhịn được nhẹ giọng gọi : " Tĩnh Dạ. . . . . .Tĩnh Dạ. . . . . ." Lãnh Tĩnh Thi bỗng trở mình, suy nghĩ của hắn mới bị kéo về thực tế, hắn không chút nào mệt mỏi liền đứng dậy mặc quần áo vào, đầu của hắn vẫn còn có chút váng vất.

Ngày hôm qua chẳng lẽ là ngồi máy bay quá lâu, sau đó buổi tối uống đến có chút say. . . . . .? Nghĩ đến tối hôm qua mình và Lãnh Tĩnh Thi xảy ra quan hệ kịch liệt như vậy, rượu này xem ra thật đúng là loại dễ dàng gây chuyện.

Trong lòng của hắn thế nhưng cảm giác mình không nên cùng Lãnh Tĩnh Thi phát sinh quan hệ. Cái ý niệm này làm cho hắn thấy rối rắm một hồi.

"Min Huyk. . . . . . " Không biết từ lúc nào, tay Lãnh Tĩnh Thi đã từ phía sau lưng ôm chặt hắn.

"Ngoan một chút. . . . . . Ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng anh có cuộc họp, cho nên phải đi rồi!" Hắn tận lực để cho giọng của mình ôn nhu một chút.

"Ừ, em sẽ nghe lời anh nói, ngoan ngoãn. . . . . ." Cô ôm thật chặt một hồi, không muốn thả hắn đi.

Lông mày Min Huyk nhăn thành một đống, hắn từ trong miệng không tự chủ nói ra: "Tối ngày hôm qua. . . . . . anh quá kích động, cho nên không có sử dụng biện pháp an toàn, cho nên. . . . . . Em nhớ kỹ phải uống thuốc phòng ngừa!" Trước kia hắn thậm chí nghĩ rằng muốn có con với Lãnh Tĩnh Thi, nhưng bây giờ, hắn lại sợ, hắn cảm giác lòng của mình giống như vô tình biến hóa, mà loại biến hóa này lại làm cho hắn mê hoặc không chịu nổi.

"Min Huyk. . . . . . Không quan hệ, em không ngại, nếu như lần này ông trời muốn ban thưởng cho chúng ta một baby, vậy chúng ta liền tiếp nhận, có được không? Chúng ta cũng có thể làm cha mẹ, không phải sao?" Cô cũng không bởi vì hắn muốn cô uống thuốc mà bày tỏ tức giận, mà là thể thiếp nói nếu như ngoài ý muốn có con, liền sinh hạ.

"Nhưng em bây giờ còn nhỏ như vậy, anh công việc lại bận rộn như vậy, sợ không có nhiều thời gian, em sẽ rất cực khổ." Hắn cũng rất tự nhiên lấy cớ, chính hắn cũng không biết tại sao hắn muốn nói lời này, nhưng có một điều hắn rất rõ ràng, đó chính là hắn tạm thời không muốn có con với Lãnh Tĩnh Thi.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy lần trước chúng ta cũng không có chọn lựa các biện pháp, em cũng không có mang thai, lần này là kỳ an toàn của em, càng không dễ mang thai như vậy, yên tâm đi! Cuộc họp sắp trễ rồi, đi nhanh lên đi!" Cô cười nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn đến cạnh cửa.

Min Huyk tựa hồ còn muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng không có nói, dù sao người phụ nữ này không giống với những người phụ nữ khác, hắn không thể nào buộc cô đi uống thuốc, mang bầu cũng không thể buộc cô đi phá thai.

Người phụ nữ này là vị hôn thê của hắn, còn một bước nữa sẽ trở thành vợ, đối với cô gái này, hắn phải có trách nhiệm, thế nhưng phần trách nhiệm này lại làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy như một vật đeo tăng sức nặng.

Lãnh Tĩnh Thi buông tay ra nhìn hắn rời đi, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, hắn thế nhưng dám kêu cô uống thuốc ngừa thai? Lời như vậy cũng có thể từ trong miệng của hắn nói ra, có thể thấy được hắn đối với cô thật sự có ý khác rồi, thật toàn bộ là bởi vì Krystal sao? Cô thật không muốn tin một cô gái khắp mọi mặt so với cô đều bình thường như vậy lại có được tâm của Min Huyk.

Còn có một người khác cũng làm cho cô lo lắng. Hắn sau khi tỉnh lại, cô nghe thấy hắn gọi tên Tĩnh Dạ, cô biết người kia so với cô dung nhan không sai biệt lắm, nhưng mục đích cuối cùng của cô không phải làm thế thân, mà là muốn đánh bại vị trí của Tĩnh Dạ trong lòng hắn!

"Tĩnh Dạ. . . . . .Tôi sẽ cho cô thấy, anh ấy không phải dành riêng cho một mình cô! Min Huyk một ngày nào đó sẽ là của tôi, cái cô nợ tôi, tôi sẽ từ trên người anh ấy từng điểm từng điểm đòi lại hết. . . . . . " Lãnh Tĩnh Thi ở trong lòng thề, khóe miệng khẽ giơ lên, cô sẽ từng bước từng bước đạt tới thứ mình muốn.

Tối hôm qua kịch liệt triền miên còn chưa tan trong cơ thể cô, cô có dự cảm, mấy lần trước không có mang thai, lần này nhất định có thể.

___________________________

Min Huyk trở lại công ty vội vàng đi họp, vội vàng cùng tất cả đổng sự thương thảo doanh thu quý tiếp theo, cùng với việc Kang quốc tế mới đầu tư hai làng du lịch sẽ bắt đầu khởi công.

Khi hắn đi qua vị trí của Krystal, phát hiện máy tính là một màu đen, hôm nay cô nghỉ làm.

Trở lại phòng làm việc, hắn cầm điện thoại lên, rất nhuần nhuyễn bấm số 0 (là số điện thoại của nàng Krystal), người bắt máy chính là Krystal.

"Hôm nay tại sao không tới làm?" Thanh âm của hắn không nhịn được mang theo chất vấn, giống như đã thành thói quen.

"Thân thể ba em đột nhiên nổi lên phản ứng, cho nên em xin nghỉ một ngày, cũng mong Kang tổng bỏ qua cho!" Cô nói.

"Qua nguy hiểm chưa?" Hắn bất kinh hỏi, trong lòng cũng tự nhiên thay cô lo lắng.

"Tạ Kang tổng quan tâm, đã qua cơn nguy hiểm." Cô nhàn nhạt đáp trả.

"Ừ, biết!" Dứt lời, điện thoại liền cúp.

Min Huyk cúp điện thoại xong, lập tức gọi cho Jackson, hỏi rõ bệnh tình lão Jung, sau đó an bài phòng bệnh tốt nhất cho ông ở.

Tất cả hắn đều làm rất tự nhiên, thậm chí trong lòng là vui vẻ, vẫn muốn tiếp tục làm như vậy, Krystal nhất định sẽ rất vui vẻ, hắn thậm chí ngồi chờ cô tới cảm ơn hắn.

Krystal vẫn ngồi ở bên giường ba, nhìn tóc đã hơi bạc lại không thể mở miệng nói một câu, thỉnh thoảng hắn sẽ hơi mở mắt, nhưng trên mặt cũng không có bất kì biểu cảm gì.

Bác sĩ nói phản ứng như thế là tốt, nhưng muốn khôi phục lại bình thường, cả đời này đoán chừng cũng là chuyện khó.

Ba uống say, thay đổi cả cuộc sống của cô sau này, nhưng đây cũng chính là người thầy đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên cô yêu nhất trên đời.

Mẹ ở bên cạnh càu nhàu cô, ba luôn là đứng ở bên cạnh đau lòng.

Từ khi cô còn nhỏ ông đã liền đem những gì tốt nhất cho cô, chỉ dẫn cô phương hướng tốt, nhưng ông lại phạm vào thứ cô ghét nhất là say xỉn, nhưng là cô có thể hận sao? (a, chỗ này ko hiểu lắm, Krystal cũng say hoài, sao lại hận nhỉ ???) 😅😅

Nguyện vọng lớn nhất của cô là có một ngày ba có thể tỉnh lại, có thể đứng, cô không sợ ông không thể nói chuyện, không sợ ông không nhận ra cô, cô và mẹ chỉ hi vọng có cơ hội dìu hoặc đỡ ông đi trong công viên tản bộ, phơi nắng. . . . . .

Ngoài cửa sổ lá cây đã từ từ điêu tàn, bất tri bất giác, mùa đông Seoul đã tới, vừa mới qua sáu giờ, ngoài cửa sổ đã đen kịt, điện thoại di động của cô lại vang lên một lần nữa.

Sulli ở bên kia hưng phấn nói: " Krystal, mau ra đây! Quán rượu XX, mình hiện tại cùng Jessica unnie đang ở đây, lập tức tới đây cho mình!"

"Jessica unnie trở lại?" Cô có chút hưng phấn, có chút không tin hỏi một lần nữa.

"Cậu mau gấp rút tới đây, nhanh lên một chút, bằng không để cho Jessica unnie chờ lâu thì cậu ráng mà chịu hậu quả nha!" Sulli thậm chí không cho cô nói liền cúp điện thoại.

Krystal lần nữa liếc mắt nhìn ba trên giường, nhẹ nhàng lui ra ngoài, mẹ từ thành phố W gọi điện thoại tới, cô báo cáo ba hết thảy mạnh khỏe!

  Chương 141: Không duyên bất tương phùng

Ba chị em lại một lần nữa hội tụ, Jessica ôm cô nói: " Krystal, em gầy đi nhưng bộ ngực lại lớn rồi, có phải hay không được ai đó săn sóc...."

Ôm cô cười lăn cười lộn, Krystal nhẹ vung tay lên," Bớt nói xàm đi, em đây vẫn vô cùng thanh thuần, vẫn là em gái giản dị như ngày nào."

"Thôi đi, sắp thành bà cô già rồi còn kêu mình em gái!" Sulli ở một bên không nhịn được lên tiếng.

Ba người ầm ĩ một phen, Jessica nắm cả bả vai của cô nói: " Góc 45 độ, mặc áo sơ mi màu lam đậm, như thế nào?"

"Không tệ, rất đẹp trai, nhìn qua vẫn còn rất có phẩm vị bộ dạng, thế nào? Đừng có nói với em là hôn nhân phai nhạt nghĩ ra ngoài ăn vụng nha!" Krystal không chút lưu tình phủ quyết cô.

"Đó là người đàn ông lần trước chị đã sắp xếp cho em, hai người lần trước trời xui đất khiến không gặp được, lần này chị đây lại ban cho em thêm cơ hội, như thế nào?"

"Chị nói người kia chính là người lần trước chị sắp xếp cho em đi gặp mặt?" Krystal mở to mắt nhìn về phía cô.

"Đúng vậy a, như thế nào? Lần trước không thành, lần này nhất định thành, hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim, khắp mọi mặt đều được ca tụng!" Cô dán vào lỗ tai Krystal, ánh mắt của cô nhìn về nơi đó, hướng người đàn ông kia vẫy vẫy tay.

Người kia cũng đưa tay về phía Jessica chào lại.

Krystal buồn buồn bưng lên một ly rượu, thật TMD! Nếu như mình không lầm đối tượng, không chừng cuộc sống sẽ là một loại tư vị khác, không chừng hiện tại cô chính là bạn gái của người đàn ông đó, không chừng. . .

Nhưng giờ phút này, hình ảnh người kia lại khắc sâu trong tâm trí cô như vậy, nhớ lại gương mặt đáng chết của Min Huyk, rượu vào buồn càng sâu, khẽ cười khúc khích mấy phen.

"Hi, Jessica! Các vị mỹ nữ!"

"Hi, đại soái ca, tới đây tôi giới thiệu mọi người với nhau."

Jessica rất nhiệt tình nói " Đây là Krystal, anh hiểu?" Cô ý vị thâm trường nhìn người đàn ông kia một cái.

"Vị này đây là Sulli, cũng là đại mỹ nữ."

Jessica thận trọng giới thiệu: "Vị đại soái ca này là Chung Khải." Bốn người cười vui chạm cốc, Sulli cùng Jessica là cố ý tạo cơ hội cho hai người bọn họ, Krystal mấy lần muốn tìm cơ hội hỏi Sulli về chuyện Ngô Diệu Linh, lại không có khe hở mà chen vào.

Krystal cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc. . . . . .uống. . . . . . uống. . . . . .lắc. . . . . . Chung Khải ở bên tai cô không ngừng cười nói, so với cô cười rất nhiều, cô để cho mình thoạt nhìn vui vẻ một chút, thỉnh thoảng nói đùa vài câu, sau đó chính yếu vẫn là uống rượu.

Khi cô quay đầu lại lần nữa, bên cạnh đã sớm chỉ còn lại cô cùng Chung Khải.

Trên thực tế, người đàn ông này rất có ngoại hình, cũng có tiếng tăm, nhưng cô đối với hắn không nảy sinh ý niệm gì cả.

Đừng nói thích, ngay cả hảo cảm cũng không có, cô tùy ý ở một bên cùng hắn uống chút rượu thuần túy là không muốn lãng phí tâm ý của chị Jess.

"Ngượng ngùng, em đi toilet một chút." Krystal nhẹ giọng cắt đứt, người đàn ông này có chút om sòm, cô đã không chịu nổi nữa rồi.

"Có phải là uống nhiều quá rồi hay không, thấy khó chịu?"

"Ừ, có một chút, em đi toilet một chút là ổn." Cô cười.

"Anh đưa em đi!" Hắn rất tích cực, nhiệt tình.

"A. . . . . . " Đại não Krystal nhất thời chán nản, phản ứng đầu tiên là lập tức cự tuyệt: " Không cần, chút rượu này em vẫn còn chịu được, anh đi trước tìm Jessica unnie đi, lát nữa quay lại em đi tìm mọi người sau, xin lỗi không tiếp được!" Cô đứng lên, có chút không kịp chờ đợi hướng toilet đi tới, có lúc cảm thấy hoa mắt, bước chân bước cao bước thấp, gần đây cô chỉ cần đụng tới rượu liền không nhịn được uống hơi nhiều, uống nhiều lại thấy khó chịu.

Sau khi cô phun ra hết vào bồn cầu đi ra, cảm giác được có người chặn lại tầm mắt của cô.

"Jung chủ quản, rất có nhã hứng nha?" Min Huyk không nghĩ tới lại gặp phải cô ở chỗ này.

"Hai ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng có thể đụng phải, này TMD cũng quá đúng lúc đi!" Krystal say, không nhịn được nói một câu thô tục.

"Không cho nói thô tục." Lông mày của hắn chau lại thành một khối.

"A, đúng. . . . . .Em nghe lời anh, tốt thôi, không nói thô tục, Kang tổng. . ." Cô cười ngây ngô một tiếng, thân thể hơi nghiêng đi tựa vào bên cạnh.

"Cùng anh trở về!" Chỉ có bốn chữ.

"Tại sao? Em không muốn trở về." Cô trực tiếp cự tuyệt.

"Còn muốn tiếp tục cùng người đàn ông om sòm đó tán gẫu? Em cảm thấy em có thể cùng người khác tán gẫu, lên giường sao?" Trong mắt của hắn mang ý châm chọc cô.

"Nhàm chán. . . . . ." Cô có chút khinh thường trở lại .

"Em lại còn nói an nhàm chán!" Min Huyk đem thân thể mình đè cô ở trên tường thật chặt.

"Thế nào? Anh lại có hăng hái rồi, muốn chơi trò kích thích. . . . . . Muốn ở chỗ này muốn em? Nơi này bất kì lúc nào cũng có người ra vào nha!" Cô cười hì hì.

"Krystal, em tự trọng lại cho anh!" Hắn ghét bộ dạng phóng túng hiện tại của cô.

"Cũng chỉ là làm tình nhân của người khác, ở trước mặt chủ nhân, phóng túng một chút, anh không phải là thích hơn sao?" Tay nhỏ bé của cô ngược lại đặt lên cằm của hắn, nhẹ nhàng sờ nắn.

"Chớ khơi lửa trong người anh!" Hắn bởi vì thanh âm của cô cho nên có chút phản ứng.

"Thế nào? Anh không phải nói rất yêu thích thân thể của em sao? Bây giờ lại không dám muốn? Anh cũng sợ sao? Anh đâu phải là kiểu người dễ sợ hãi? Hay là sợ người phụ nữ đang ở nơi đó chờ anh nhìn thấy a?" Từ nơi này nhìn ra, cô thấy Lãnh Tĩnh Thi an tĩnh ngồi ở bàn, bên cạnh cô còn có hai người đàn ông, đó không phải là bạn bè của Min Huyk thì chắc cũng là khách hàng.

Nhưng bất kể như thế nào, cô luôn dễ dàng nhìn thấy bọn họ thân mật một màn, tâm liền giống bị đao cắt khó chịu.

"Krystal, em đừng có quá đáng, anh hạn cho em ba phút chuẩn bị, đi về nhà cho anh. Jackson sẽ ở bên ngoài đón em! Bằng không hậu quả. . .em biết!"

"Em không muốn nhận hậu quả như lần thứ nhất. . . . . . Có thể hay không. . . . . .?" Thanh âm của cô mang theo tiếng khóc cùng một tia cầu khẩn, mặc dù như vậy, chính tay cô đã đẩy nắm ruột của mình ra.

Min Huyk nghe lời này, tâm. . . chợt đau, ngơ ngác nhìn bóng lưng cô đang nhanh chóng vọt đến cửa.

__________________________

Krystal lại đến bệnh viện, bác sĩ nói cho cô biết, ba của cô đã được chuyển đến bệnh viện XX.

Đó là một bệnh viện tư nhân xa hoa, phục vụ cao cấp, kỹ thuật tân tiến.

Không cần đoán, cô cũng biết là ai làm, hắn là muốn dùng những thứ này thu phục cô sao? Hắn càng muốn cô cảm ơn hắn, cô càng không muốn.

Ba ngày sau, công ty đưa ra thông báo bổ nhiệm, Thôi Viên Viên thăng làm Tổng giám, đồng thời giám thị hai tổ, nói cách khác cấp trên của Krystal cùng Sulli không còn là Min Huyk, mà là Thôi Viên Viên.

Thư bổ nhiệm vừa tới, Sulli và cô lập tức vào phòng giải khát.

"Krystal, cậu có tin mình không?" Cô lôi kéo tay Krystal nói.

"Cậu muốn nói về cái gì?"

"Mình quả thật có nghĩ tới đem đoạn clip kia của Ngô Diệu Linh truyền đi, ai bảo cô ta mỗi lần đều giành hợp đồng của mình! Nhưng cuối cùng mình vẫn là còn do dự, muốn đợi thêm một hai ngày nữa rồi tính, nhưng không có nghĩ tới đoạn clip đã bị truyền đi, nhưng mình thề, mình không có làm. Hồi nãy đọc thông báo, mình liền biết là ai làm rồi."

"Ý cậu là. . . . ." Krystal bụm miệng, liếc mắt nhìn bốn phía không có ai mới nhẹ giọng nói: " Thôi Viên Viên?"

"Ngô Diệu Linh cùng Hà Kình đi, cô ấy lập tức liền thăng chức, không phải cô thì là người nào? Từ ngày đầu tiên cô ấy vào công ty, mình liền cảm thấy con người này thật không đơn giản, lợi hại." Sulli nhẹ nhàng nói.

Krystal chỉ ngồi nghe, cũng không có phát biểu ý kiến. "Krystal, cậu có phải còn chưa tin mình?" Nhìn cô không nói lời nào Sulli thiếu chút nữa lại nóng nảy với cô.

"Không có, mình sao lại không tin cậu! Cậu nói chưa từng làm liền nhất định chưa từng làm, mình chỉ là thấy loại thủ đoạn này của người kia sinh lòng sợ hãi, Kang quốc tế gần đây thay đổi nhân sự quá nhiều, người tiến vào càng ngày càng lợi hại, mình bắt đầu cảm thấy cuộc sống ở đây rất đè nén."

"Hai tụi mình từ chức đi, mình đây cũng không muốn làm nữa!" Sulli lôi kéo cô.

"Không được, ba mình nằm viện còn cần đến mình. Mình phải đi làm, không có tiền lương không được." Cô chỉ có thể lấy cớ như vậy.

"Vậy mình đi trước, tìm được việc tốt cậu cũng theo đó từ chức, cùng lắm thì mình thay cậu nuôi người nhà!" Sulli rất hào khí nói.

Krystal nghe, trong lòng một hồi ấm áp.

Krystal vừa về tới bàn làm việc, nhìn thấy Thôi Viên Viên đứng ở trước mặt của cô, mặt lộ vẻ mỉm cười.

"Thôi tổng, chào ngài!" Cô đứng lên cười .

"Jung chủ quản, đây là tuần trước phía công ty bàn các tình huống về tiêu thụ, cô xem lại, chỗ nào không tốt sửa sang lại một chút, đưa thêm các ý tưởng của cô vào, xem có thể tăng doanh thu lên hay không!"

Thanh âm của Thôi Viên Viên rất bình thản, không nhìn ra có cái gì bởi vì thăng chức mà đắc ý, nhưng từ cách giao phó công việc đến tác phong, làm thế nào cũng không che dấu được trong lòng Krystal phát ra loại cảm giác sợ hãi kia. . . Khẽ nhếch mày, loại khẽ nhếch mày này là trí mạng, bởi vì đó là biểu lộ trạng thái tự tin.

"Vâng, tôi sẽ làm ngay!"

"Hội nghị thường kỳ thứ hai, cô phân tích cho ban lãnh đạo nghe!"

"Được, tôi sẽ cố gắng!" Cô đáp ứng.

"Vất vả cho cô rồi, Jung chủ quản!" Nói xong, liền đạp giày cao gót màu đen xoay người rời đi, mà vị trí bên cạnh cô đã trống không, sẽ là chuẩn bị cho vị trí chủ quản marketing mới, cô hiện tại có thể có được một góc nhỏ độc lập tạm thời trong phòng làm việc.

Krystal còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại di động liền vang lên, là Lý Triết.

"Krystal, mùa đông đến sớm, đóng cửa sổ lại đi, gió lớn!"Thanh âm quan tâm rất ôn nhu.

Krystal xoay người lại thấy học trưởng đứng ở cửa sổ đối diện nhìn cô, hướng cô vẫy tay.

Có lúc một ngày một cú điện thoại, có lúc là hai ngày một cú điện thoại thăm hỏi cô, giống như đã thành thói quen của hắn.

"Ừ, cám ơn!" Cô chỉ là nhàn nhạt đáp trả lại.

"Krystal, hôm nay tan việc cùng nhau đi ăn cơm có được hay không?" Hắn ở đầu dây bên kia rất ôn nhu nói.

Krystal cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: " Hôm nay em có việc, không thể cùng anh đi ăn cơm."

"Hôm nay là sinh nhật của anh, xem ra em cũng quên!" Hắn tùy ý khẽ cười.

"Học trưởng, em. . . . . . " Krystal có chút thật xin lỗi, sờ soạng một cái đầu mỉm cười nghiêng người nói, lại nhìn thấy có người ở hướng về phía cô cười, lúc thấy cô ta, Krystal theo bản năng tắt điện thoại di động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro