Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6: Y MỄ RỜI ĐI


"Y Mễ, ngươi làm gì vậy?" Tịch Nhan trách cứ nói.

"Suỵt, yên lặng." Y Mễ gọi Tịch Nhan vào phòng rồi đột nhiên biến thành một nam nhân, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tịch Nhan, Y Mễ nói: "Tịch Nhan, thực xin lỗi có một số việc ta chưa cho cô biết. Thật ra tôi không phải là mèo bị huyết tộc sơ ủng mà chính là huyết tộc. Năm trước, tôi được Triêu Nhan cứu mạng vìmuốn báo đáp nàng ấy nên tự nguyện nghe theo mệnh lệnh của Triêu Nhan. Ba tỉ muội các cô từ nhỏ đã bị tôi theo dõi, bí mật của các người tôi cũng biết. Thực xin lỗi là tôi lừa cô. Bây giờ, chỗ Nguyệt Kiến đang xảy ra chuyện nên tôi tạm thời phải rời xa cô."

Tịch Nhan tuy rất đau lòng nhưng vẫn cố nén nước mắt nói: "Vậy anh đi đi, tôi không trách anh bởi vì Y Mễ từ trước đến nay luôn đối tốt với tôi. Hiện tại tôi chỉmuốn hỏi Y Mễ một câu: "Y Mễ có từng xem tôi là bạn không?"

"Đương nhiên là có, từ lúc tôi gặp cô đã xem cô như bằng hữu, hoàn toàn không phải vì Triêu Nhan." Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói cho cô biết." Nói xong, liền ghé sát tai Tịch Nhan nói ra bí mật mình là nữ đương nhiên cũng nói luôn nguyên nhân vì sao mình phải cải nam trang. Nhưng mà âm thanh rất nhỏlại gần như vậy nên nhìn xa rất dễ hiểu lầm là nam nữ đang thân mật.

Mà ở phía sau cửa người đang nghe lén ấy lại chính là Dĩ Tái.

Sau khi Y Mễ rời đi, Tịch Nhan cố nén nước mắt nhưng những hạt lệ cứ mải miết rơi, nàng vui nhưng cũng có chút thương tâm. Vui bởi vì Y Mễ đã thật sự xem nàng là bạn. Thương tâm là bởi vì Y Mễ lừa nàng. Thật ra, nàng cũng sớm cóchút hoài nghi Y Mễ, suy cho cùng nói thế nào thì cũng là nàng hại muội muội của mình rơi xuống ao dung nham, lại là nội gián chưa bị phát hiện ở Tinh Quang Chi Dực. Điểm ấy chắc có lẽ Y Mễ cũng nhận ra. Nàng sở dĩ không hỏi cô ấy chỉvì họ là bằng hữu nên mới đem những hoài nghi trong lòng nuốt vào.

Nhìn bộ dạng thương tâm của nàng, Dĩ Tái ở sau cửa đặc biệt khó chịu, thầm nghĩ: "Bất quá chỉ là một con mèo, có cần phải thương tâm như vậy sao? Hơn nữa con mèo ấy lại là huyết tộc mà ghê tởm hơn nữa là hắn lại là một nam nhân." Một cỗ ghen tuông nồng đậm dần lan tỏa trong không khí, chỉ cần là nam nhân đều có thể hiểu được mình đang ghen tị, Nhưng mà tại sao hắn lại ghen tị, nàng bất quá chỉ là một tiện nô hèn mọn, sao đáng giá để mình ghen. Mình, DĩTái, tuyệt đối sẽ không thích nàng. Nhưng mà trong lòng lại không khỏi ghét cay ghét đắng con mèo kia.

Tịch Nhan thống hận nói: "Ta thề, về sau nhất định sẽ đem hết khổ sở này hoàn trả Dĩ Tái gấp bội. Ta hận hắn, ta nguyền rủa hắn chết không được tử tế."

Vừa rồi khi Y Mễ đi, hắn đã cảm thấy tức giận nghe những lời này của Tịch Nhan càng làm cơn giận của Dĩ Tái bộc phát dữ dội. Hắn một cước đá văng cửa, hung hăng nói: "Nam Cung Tịch Nhan."

Tịch Nhan thấy toàn thân mình đều phát run, vô cùng sợ hãi nhìn thấy gương mặt tức giận của hắn. Nàng nghĩ thầm: "Không xong rồi, chuyện vừa rồi với Y Mễ chắc chắn hắn đã nghe được, một khi đã như vậy cho dù là liều mạng cũng phải vùng lên dù sao mình cũng nhẫn nhịn hắn lâu rồi."

Dĩ Tái nhẹ nhàng đưa tay lên cổ Tịch Nhan nói: "Sau lưng ta làm chuyện như vậy còn nói như vậy, cô nói xem tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?".

Tịch Nhan dùng hết sức cắn vào tay hắn làm Dĩ Tái buông tay sau đó phẫn nộnói: "Dĩ Tái, nói thật cho ngươi biết, ta đã nhịn ngươi lâu rồi, ta hận ngươi, hậnđến thấu xương!". Lúc nàng nói xong câu đó, Dĩ Tái đã tiến đến gần đánh vào cổnàng khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Đối mặt với nàng bây giờ là một Dĩ Tái phẫn nộ mà tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: