CHƯƠNG 4: ĐẠI TIỂU THƯ KIÊU NGẠO
Sáng sớm, Tịch Nhan mang một lọ máu dẫn Y Mễ đến phòng của Mộ Tư. (MộTư: là con gái của Dĩ Tái, tính tình cực kì kiêu ngạo, xem thường con người, mẹcủa nàng đã chết)
Vào trong phòng, Mộ Tư liền dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tịch Nhan. Trong lòng thầm nghĩ: "Cha thế nào mà lại đi sơ ủng một con người, cho dù là vậy đi thếmà còn kêu cô ta đến đây làm người hầu."
Tịch Nhan cung kính nói: "Mộ tiểu thư mời dùng bữa."
Tịch Nhan cung kính như vậy là bởi vì Y Mễ đã nói cho nàng nghe hết thảy tính nết của Mộ Tư bao gồm cả thói kiêu ngạo của nàng ta. Cho nên, phương pháp tốt nhất là lưu lại cho Mộ Tư một ấn tượng tốt, lấy lòng nàng để mình bớt chịu khổ. Nhưng Y Mễ cũng lo lắng cho Tịch Nhan nên đi theo đến đây.
Mộ Tư liếc mắt nhìn nàng, nói: "Thật sự không biết tại sao cha ta lại đo sơ ủng một loài người thấp hèn đến vậy?"
Nói đến "thấp hèn" nàng ta cố ý nhấn mạnh.
Y Mễ trong lòng bất đắc dĩ nghĩ: "Không hổ danh là Mộ Tư Đại tiểu thư kiêu ngạo, hôm nay vừa thấy thực là danh bất hư truyền!" Đột nhiên, Y Mễ thấy sắc mặt Tịch Nhan tràn đầy phẫn nộ liền thầm kêu không tốt. Không thể mang sắc mặt nhưvậy được, liền từ người Tịch Nhan nhảy xuống. Tịch Nhan sợ bị phát hiện âm thầm than: "Nguy rồi."
Ánh mắt Mộ Tư sáng lên, ôm lấy Y Mễ tò mò hỏi: "Oa! Đây là sinh vật gì, thậtđáng yêu."
Tịch Nhan nghi hoặc nói: "Nó là mèo nhưng cũng là bằng hữu của tôi. Ngài không biết sao?"
Mộ Tư nói: "Không biết, phụ thân ta từ nhỏ luôn dạy ta võ công và pháp thuật, trừmấy cái đó ra thì cũng chỉ có lễ nghi mà thôi." Nói xong, khuôn mặt liền hiện lên vẻ u sầu, cô đơn. Tịch Nhan nhất thời cảm thấy Mộ Tư thật đáng thương.
Đúng lúc này, Y Mễ nói: "Không bằng ba chúng ta kết là bằng hữu! Có chuyện gìvui đều chia sẻ cho nhau nghe."
"Được!" Mọi người đồng thanh đáp.
Mấy ngày sau, Mộ Tư mất đi vẻ một đại tiểu thư kiêu ngạo bởi vì ngày nào nàng cũng cùng Y Mễ và Tịch Nhan chơi đùa. Rất nhanh, thiên hạ đã đồn đại chuyện lạ: "Đại tiểu thư Mộ Tư kiêu ngạo không còn nữa!" Tin đồn này ở tộc Tzimisce lan truyền nhanh gây ồn ào huyên náo nên tự nhiên cũng lọt vào tai Dĩ Tái.
Buổi chiều, Tịch Nhan vui vẻ nói: "Hôm nay thật là vui, lần đầu tiên ở Huyết tộc này tôi có thể chơi vui như vậy."
Lúc này, Mộ Tư mới nói: "Tịch Nhan tỉ có biết hát không?"
"Biết mà sao vậy?". Tịch Nhan khó hiểu hỏi. Đột nhiên Tịch Nhan nhìn thấy vẻmặt cười tà của Mộ Tư và Y Mễ nhìn mình, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro