Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: BỘ MẶT THẬT CỦA Y MỄ VÀ NGƯỜI BÍ ẨN PHÍA SAU


Trời tối, Y Mễ từ trong lòng ngực Tịch Nhan chui ra, nhẹ nhàng chạy khỏi thành bảo của Dĩ Tái mà chạy đến thành bảo của Phạm Lạc Già. Khi chạy đến gần thành bảo đột nhiên Y Mễ biến thành một thiếu niên Vampire đẹp trai, tiêu sái. Y Mễ niệm chú ngữ một tiếng liền biến mất trong khoảng không rồi bỗng dưng xuất hiện trong gian phòng đang giam giữ Triêu Nhan. Y Mễ nhìn người con gái đang bị xiềng xích khóa chặt, không khỏi đau lòng nói: "Triêu Nhan, nàng không sao chứ?".

Lúc này, Y Mễ đột nhiên ý thức được vấn đề khá là...nghiêm trọng đó chính làTriêu Nhan bị băng dính che kín miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh "ô ô" thì làm sao có thể trả lời hắn. Y Mễ nhẹ nhàng gỡ băng dính ra rồi ném xuống mặt đất, ngượng ngùng nói:

"Thực xin lỗi, nhìn thấy nàng ta quá xúc động nên quên mất việc gỡ băng dính."

Triêu Nhan bất đắt dĩ nói: "Không sao đâu. Phải rồi, Tịch Nhan thế nào rồi?"

Y Mễ nói: "Vẫn tốt. Nàng ta quả may mắn, có một người tỷ tỷ biết mình phản bội mà vẫn quan tâm đến." Sau đó, Y Mễ đem toàn bộ sự việc từ khi gặp được Tịch Nhan nói cho Triêu Nhan nghe.

Sau khi nghe xong, Triêu Nhan nói: "Cảm ơn anh, Y Mễ. Về sau còn phải nhờanh chiếu cố Tịch Nhan nhiều hơn."

"Không cần cảm ơn, lúc trước nàng đã cứu ta một mạng, ta đã thề sẽ cả đời bảo vệ nàng, cũng nghe theo mệnh lệnh của nàng. Nếu không phải nàng đem linh hồn ta đưa vào thân thể chú mèo này, chăm sóc tỉ mỉ thì ta căn bản không thểsống đến hôm nay." (Notes: Y Mễ thật ra là nữ, chẳng qua vì không muốn Triêu Nhan nhận ra thân phận thật sự của mình nên mới biến thành nam)

Vừa nói xong thì có tiếng bước chân tới gần. Y Mễ lập tức đem băng dính trên mặt đất dán miệng Triêu Nhan, sau đó niệm chú biến lại thành mèo đồng thời nháy mắt đến bên giường của Tịch Nhan rồi lại chui vào lồng ngực nàng ta.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở toang, Y Mễ nghe thấy tiếng động vội dùng móng vuốt cào cào Tịch Nhan, nàng mơ mắt, cảnh giác lên tiếng: "Ai đó?"

"Là ta, thế nào? Đây là thái độ cô nói chuyện với chủ nhân sao?" Dĩ Tái nói. Đồng thời, hắn nhìn con mèo trong lòng Tịch Nhan chất vấn: "Con mèo này từ đâuđến?"

Tịch Nhan vội nói: "Do tôi nhặt đó, không được à?"

Dĩ Tái thấy vậy không khỏi phẫn nộ cũng có một chút ghen tị vì cho đến bây giờvì để khỏi bị đánh và mắng mà Tịch Nhan luôn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại vì một con mèo mà to tiếng với hắn. Hắn giận dữ nói: "Nam Cung Tịch Nhan, cô nên chú ý thái độ nói chuyện với chủ nhân của mình." Nói xong liền tát Tịch Nhan một cái.

Tịch Nhan tuy rằng rất phẫn nộ nhưng chỉ có thể cố nén nước mắt mà nói: "Thực xin lỗi chủ nhân, lần sau tôi sẽ sửa."

Dĩ Tái hài lòng cười nói: "Cô muốn nuôi con mèo kia? Ta có thể cho phép. Nhưng mà ngày mai cô phải chăm sóc cho tốt con gái ta."

Tịch Nhan vui vẻ trả lời: "Vâng! Cảm ơn chủ nhân!"

Ngày mai Tịch Nhan liệu có thuận lợi chăm sóc cho cô gái đó? Đón xem chương sau: ĐẠI TIỂU THƯ KIÊU NGẠO.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: