Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Án mạng năm xưa

Đêm đó, bầu trời không một ánh sao. Cơn gió lạnh lẽo lướt qua từng góc khuất, mang theo hơi thở chết chóc. Căn biệt thự sang trọng giữa khu rừng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ phòng khách hắt ra, mờ nhạt và yếu ớt. Ai lại ngờ khung cảnh trông yên bình lại sắp có một cơn ác mộng bắt đầu.

Khu biệt thự nhà họ Trịnh nằm tách biệt với khu dân cư, giữa một khu rừng ngoại ô yên tĩnh. Đó là một căn biệt thự ba tầng nguy nga, được xây dựng theo phong cách châu Âu cổ điển. Vào ban ngày, nơi này trông giống như một lâu đài bước ra từ truyện cổ tích. Nhưng vào ban đêm, nó lại mang một vẻ u ám lạ thường.

Bên trong phòng khách, Trịnh Phong Hạo – chủ gia tộc họ Trịnh, một trong những người đàn ông quyền lực nhất giới tài chính – đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn. Khuôn mặt ông nghiêm nghị nhưng không che giấu được vẻ mệt mỏi.

Bên cạnh ông là Dương Lệ Cầm, vợ ông, cũng là người phụ nữ có tiếng trong giới đầu tư bất động sản. Bà mang một vẻ đẹp sắc sảo, mạnh mẽ nhưng vẫn đầy dịu dàng khi nhìn ba đứa con mình.

Trịnh Huệ Trân ngồi giữa cha mẹ, năm nay vừa tròn 10 tuổi. Cô bé thông minh, nhanh nhạy hơn nhiều so với lứa tuổi. Đôi mắt cô sắc bén, trầm lặng, mang một nét trưởng thành kỳ lạ.

Phía đối diện là hai đứa em của cô.

Trịnh Vân Hồ, 8 tuổi, cô em gái lanh lợi và hoạt bát. Dù nhỏ tuổi nhưng đã bộc lộ thiên hướng yêu thích y học. Vân Hồ thường nghịch mấy bộ dụng cụ y khoa nhỏ của mẹ, có khi còn lấy búp bê ra “khám bệnh”.

Dương Chí Thần, 6 tuổi, cậu em trai út của gia đình. Trái ngược với chị gái, Chí Thần là một cậu bé trầm tính, ít nói. Nhưng trong ánh mắt cậu luôn ánh lên sự nhạy bén và tò mò, đặc biệt là khi quan sát những điều kỳ lạ xung quanh.

Bầu không khí trong phòng khách có chút căng thẳng.

Lệ Cầm khẽ thở dài, đặt tay lên tay chồng.

_ “Anh nghĩ sao?”

Phong Hạo trầm mặc một lúc rồi lên tiếng:

_ “Chuyện này để mai tính, khuya rồi, để bọn trẻ đi ngủ trước.”

Huệ Trân không nói gì, nhưng cô biết cha mẹ cô đang lo lắng điều gì. Trong vài tháng gần đây, cha cô thường xuyên nhận được những lá thư nặc danh với nội dung đe dọa. Có lần, một con mèo chết bị treo ngay trước cổng biệt thự.

Là cảnh cáo.

Có ai đó muốn gia đình họ biến mất vĩnh viễn.

---

Khoảng rạng sáng 2 giờ 13 phút.

Huệ Trân mở mắt.

Cô không ngủ được vì cảm giác bồn chồn, lo lắng cứ quanh quẩn mãi trong cô không rời đi.

Nhưng khoan- Có gì đó không đúng.

Bầu không khí nặng nề, lạnh lẽo đến kỳ lạ. Gió bên ngoài gào thét như thể báo hiệu một cơn bão sắp đến. Cô lắng tai để nghe-

RẦM!

Một tiếng động lớn vang lên từ tầng dưới.

Tim cô đập mạnh. Cô vội vàng bật dậy, vừa lúc cửa phòng bật mở.

Trịnh Vân Hồ đứng ở ngưỡng cửa, mặt mày tái nhợt, tay run rẩy nắm chặt tay áo chị.

_“Chị... có người lạ...v-vào nhà rồi...”

Huệ Trân chưa kịp phản ứng thì Chí Thần cũng chạy đến. Cậu bé không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm xuống cầu thang, nơi bóng tối đang phủ xuống như một hố sâu hun hút.

Rồi một tiếng hét chói tai vang lên.

Là mẹ.

Không kịp suy nghĩ, Huệ Trân lao xuống cầu thang.

Cảnh tượng dưới tầng khiến cô chết lặng.

Máu.

Máu ở khắp nơi.

Sàn nhà nhuốm đỏ, bức tường loang lổ những vệt dài như ai đó vừa cào cấu tuyệt vọng.

Giữa phòng khách, cha cô – Trịnh Phong Hạo – nằm bất động, đôi mắt mở to với một lỗ thủng giữa trán. Bên cạnh, mẹ cô – Dương Lệ Cầm – bị đâm liên tiếp vào bụng, hơi thở yếu ớt.

Còn những kẻ đứng đó…

Bảy người.

Họ mặc vest đen, đeo găng tay da, khuôn mặt không chút cảm xúc. Một người đàn ông cao lớn bước lên trước, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Huệ Trân.

_"Hừm… vậy là còn ba đứa nhãi con."

Một người phụ nữ bên cạnh hắn bật cười khẽ.

_"Xử lý chúng luôn đi."

Gã cao lớn rút dao ra, tiến về phía Huệ Trân.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên.

_"Đủ rồi."

Tất cả lập tức dừng lại.

Một người đàn ông trung niên bước ra từ bóng tối. Ông ta không đeo mặt nạ, gương mặt sắc lạnh, mang theo khí thế áp đảo.

Huệ Trân nhìn ông ta, hơi thở trở nên khó nhọc. Cô không biết ông ta là ai, nhưng đôi mắt đó—

Đôi mắt đó đầy sát khí.

_“Tha cho chúng.”

_"Nhưng—"

_"Không có nhưng nhị gì hết."

Bảy kẻ kia nhìn nhau, nhưng không ai dám cãi lời. Gã cao lớn chần chừ một lúc, rồi hạ dao xuống.

Khi rời đi, người đàn ông trung niên quay lại nhìn Huệ Trân.

_“Nếu muốn sống, hãy mạnh mẽ hơn.”

Ông ta biến mất trong màn đêm.

Huệ Trân không biết điều gì đã khiến ông ta thay đổi ý định. Nhưng cô không muốn quan tâm.

Cô chạy đến bên mẹ, cố gắng bịt lại vết thương đang chảy máu không ngừng.

_"Làm ơn… đừng mà…hức...hức..hic.."

Lệ Cầm cố gắng đưa tay lên, chạm vào mặt con gái. Đôi mắt bà tràn ngập yêu thương, nhưng đã dần mất đi ánh sáng.

_“Tiểu Trân-… Hồ- Hồ… Chí Thần… phải sống…”

Bà thoi thóp, gương mặt tái nhợt, ánh mắt mờ nhạt

_"N-nghe mẹ...phải...phải sống tốt-..."

Bàn tay bà rơi xuống.

Mẹ cô… đã chết.

Trong khoảnh khắc đó, điều gì đó trong cô vỡ vụn.

Nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô không còn cảm nhận được gì nữa.

---

Vụ án nhanh chóng được cảnh sát vào cuộc điều tra.

Nhưng tất cả manh mối đều đứt đoạn.

Bảy kẻ đó là ai? Tại sao lại giết cha mẹ cô? Vì mâu thuẫn trong giới tài chính hay còn điều gì khác?

Tất cả đều không có lời giải đáp

Cảnh sát mất bảy tháng điều tra mà không thu được kết quả. Không bằng chứng, không dấu vân tay, không camera ghi lại.

Cái chết của Trịnh Phong Hạo và Dương Lệ Cầm trở thành một án treo.

Và ba chị em Huệ Trân trở thành những kẻ sống sót duy nhất của bi kịch năm đó.

Nhưng trong thâm tâm, cô biết…

Đây không phải là kết thúc.

Mà chỉ là khởi đầu.

---

Hết chương 1.

_Hết dồi, đây là lần đầu mình viết tiểu thuyết trinh thám hoặc kinh dị nên mọi người thông cảm khi bản thân mình thiếu sót

_Góp ý nếu bạn muốn nha, mình xin tiếp nhận lời góp ý.

[ VÀ CHỈ NHẬN GÓP Ý, KHÔNG NHẬN PHÁN XÉT HAY TOXIC ]

_Mình cảm ơn 🙏🏻💘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro