Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những ngày xưa tươi đẹp

Mùa xuân, gió nhẹ nhàng thổi qua những cánh hoa anh đào, khiến chúng bay lượn như những làn sóng mỏng manh trong không khí. Đó là một buổi chiều hoàn hảo, nắng ấm, không khí trong lành, và khắp ngõ xóm, tiếng cười nói của trẻ con vang lên hòa cùng tiếng đàn tranh của các thiếu nữ trong làng.

Thượng Quan Như Nguyệt và Tiêu Thiên Khải, những đứa trẻ đã lớn lên cùng nhau, chạy nhảy khắp cánh đồng hoa đào nở rộ, đôi tay nắm chặt nhau, mỗi bước đi đều là một cuộc phiêu lưu mới. Họ là thanh mai trúc mã, không có gì tách rời được tình bạn giữa họ, cũng như không có gì có thể ngăn cản những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ.

Như Nguyệt luôn là đứa trẻ dịu dàng, thông minh, đôi mắt sáng long lanh như những ngôi sao trên bầu trời, mang trong mình một niềm tin vào cuộc sống mà không gì có thể thay đổi được. Còn Tiêu Thiên Khải, dù là thái tử tương lai của Đại Hòa, lại chẳng hề tỏ ra kiêu căng hay lạnh lùng. Hắn cùng Như Nguyệt chạy nhảy trên cánh đồng, cùng nhau đuổi theo những con bướm, chia sẻ những bí mật tuổi thơ chỉ có họ mới hiểu.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn phủ lên mặt đất, nhuộm đỏ cả bầu trời, Tiêu Thiên Khải dừng lại bên một gốc cây cổ thụ lớn, nhìn Như Nguyệt đang đứng bên cạnh một dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng vốc lên những vốc nước trong lành, nhìn những hạt nước lấp lánh như những viên ngọc.

“Như Nguyệt,” hắn lên tiếng, giọng nói trầm ấm, nhưng có chút lo lắng. “Em có nghĩ rằng, một ngày nào đó chúng ta sẽ phải rời xa nhau không?”

Như Nguyệt ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đầy suy tư của hắn. “Sao lại phải rời xa? Chúng ta sẽ luôn bên nhau, phải không?”

Tiêu Thiên Khải khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có gì đó hơi buồn bã. Hắn bước đến gần nàng, đứng cạnh bên, và cùng nàng nhìn những đợt sóng lăn tăn trên mặt suối. “Ta không biết nữa, nhưng ta cảm thấy… đôi khi có những điều không thể thay đổi.”

Như Nguyệt quay lại, đôi mắt nàng ánh lên sự thấu hiểu. “Dù có thế nào, chúng ta cũng sẽ mãi là bạn, phải không?”

Tiêu Thiên Khải gật đầu, bàn tay vô thức nắm chặt tay nàng. “Chắc chắn rồi. Không gì có thể thay đổi tình bạn giữa chúng ta.”

Những lời nói ấy của hắn là những lời hứa trọn vẹn, vững chãi như những cây cổ thụ bên cạnh họ. Tình bạn giữa họ không cần bất kỳ điều gì để chứng minh, nó tựa như một ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm cả hai trong những ngày đông giá lạnh.

Nhưng trong lòng Tiêu Thiên Khải, có một điều gì đó mà hắn không thể nói ra, một cảm xúc mà hắn chưa từng hiểu rõ. Làm sao có thể lý giải được khi mỗi lần nhìn Như Nguyệt cười, trái tim hắn lại đập nhanh đến vậy? Làm sao có thể hiểu được cảm giác khi nhìn nàng đứng bên dòng suối, mà hắn lại chỉ muốn nắm chặt tay nàng mãi mãi, không bao giờ buông?

Dù sao đi nữa, những ngày ấy trôi qua trong bình yên, không vướng bận, không lo âu. Họ chỉ biết bên nhau, vui đùa trong những khoảnh khắc đơn giản nhưng đầy ắp hạnh phúc.

Nhưng không ai có thể ngờ, những ngày tháng ấy sẽ không kéo dài mãi mãi. Cái giá của sự bình yên ấy sẽ phải trả, và cuộc sống của họ sẽ không còn là những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau nữa.

Chỉ một trận bão lớn, một biến cố đột ngột, đã xóa nhòa tất cả. Họ đã bước vào những con đường khác biệt, nơi những vết thương sẽ không bao giờ lành lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro