Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐁𝐢́ 𝐌𝐚̣̂𝐭 𝐜𝐮̉𝐚 𝐇𝐨𝐚 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐌𝐚́𝐮

Tôi đã ở lại Dinh thự Lament Rose Manor gần một tháng, nhưng sự yên tĩnh của nơi này ngày càng làm tôi nghẹt thở. Những lời đồn đại về Elias và Lucian, cặp song sinh kỳ lạ, cứ quẩn quanh trong đầu. Tôi tự hỏi họ thực sự là ai? Tại sao tất cả mọi người trong dinh thự đều sợ họ? Và những bụi hoa hồng đỏ kia, chúng thật sự chỉ là hoa sao?

Đêm định mệnh

Một đêm, không thể chịu đựng được sự tò mò, tôi quyết định lẻn vào căn phòng bí mật mà Elias và Lucian luôn khóa chặt. Cánh cửa gỗ cũ kêu cọt kẹt khi tôi mở ra. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, tràn ngập mùi hương ngọt ngào nhưng ngột ngạt của hoa hồng. Trên tường, những bức tranh vẽ các cặp song sinh qua nhiều thế hệ, nhưng điều kỳ lạ là trong tất cả các bức tranh, chỉ có Elias và Lucian trông không hề thay đổi.

Ở trung tâm căn phòng là một chiếc bàn đá, trên đó đặt một quyển sách cổ với những trang giấy ố vàng. Tôi run rẩy mở sách ra và đọc. Những dòng chữ viết bằng thứ ngôn ngữ cổ kỳ quái, nhưng một vài đoạn đã được dịch sang tiếng phổ thông:

"Lời nguyền của dòng máu: Cặp song sinh đầu tiên, con của bóng tối và ánh sáng, được sinh ra để giữ cân bằng. Nhưng khi bất cứ ai chống đối mệnh lệnh, máu của họ sẽ hóa thành hạt giống, và từ đó mọc lên hoa hồng đỏ—loài hoa uống cạn sự sống của những kẻ đến gần."

Tôi nghe thấy tiếng bước chân và vội giấu mình sau tấm rèm. Elias và Lucian bước vào, tay họ cầm một bông hoa hồng đỏ sẫm như máu.

"Lại thêm một người nữa không chịu nghe lời," Lucian cười khẩy. Elias gật đầu, đôi mắt xanh sáng rực trong bóng tối.

"Tất cả đều nghĩ rằng chúng ta là người," Elias thì thầm, vuốt nhẹ cánh hoa hồng. "Nhưng họ đâu biết, chúng ta đã chết từ lâu."

Tôi chết lặng. Họ không phải người. Những gì tôi vừa đọc trong quyển sách là sự thật. Elias và Lucian không chỉ là hai thiếu gia quý tộc. Họ là những thực thể bất tử bị nguyền rủa. Họ đã sống qua hàng trăm năm, và những bụi hoa hồng đỏ chính là nơi chôn giấu linh hồn của những kẻ từng phản bội hoặc thách thức họ.

Sau khi rời khỏi căn phòng, tôi không thể ngủ được. Tôi biết mình phải trốn khỏi đây, nhưng làm sao để vượt qua được cặp song sinh? Tôi để ý rằng họ có một điểm yếu duy nhất: họ không thể rời xa nhau. Nếu một trong hai bị chia cắt, sức mạnh của họ sẽ suy yếu.

Tôi lên kế hoạch vào đêm trăng tròn, khi ánh sáng của mặt trăng có thể làm giảm sức mạnh của họ. Nhưng trước khi tôi kịp thực hiện, Lucian xuất hiện trong phòng tôi, như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

"Chị Yevi," cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, "Chị muốn rời đi sao? Nhưng chị đã thuộc về khu vườn của chúng tôi rồi." Cánh cửa sau lưng tôi đóng sầm lại, và Elias bước vào. Họ mỉm cười, nhưng lần này nụ cười đó không còn che giấu bản chất thật của họ nữa.

Tôi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó. Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, tôi đã ở giữa khu vườn hoa hồng đỏ. Tôi nhìn xuống đôi tay mình, chúng nhuốm đầy máu, và dưới chân tôi là một bụi hoa hồng mới nở, những cánh hoa đỏ như vừa được tưới bằng chính sự sống của tôi.

Từ ngày đó, tôi không thể rời khỏi khu vườn. Tôi nhận ra, mình đã trở thành một phần của lời nguyền. Tôi không còn là Yevi, cô hầu gái nhút nhát nữa. Tôi là người chăm sóc cho những bụi hoa, người lắng nghe những tiếng thì thầm của những linh hồn bị mắc kẹt trong từng cánh hoa.

Elias và Lucian vẫn xuất hiện mỗi đêm, nhìn tôi từ xa với đôi mắt xanh rực sáng. Họ không cần nói gì, bởi tôi biết rõ: tôi đã thuộc về họ, mãi mãi.

---------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro