Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Văn án

Lâm Quân Hạ- bạch y lạnh lùng, một tay nắm giữ vận mệnh của nhân gian...

Tam giới do người thống trị, người đặt sinh mạng của sinh linh trong thiên hạ lên hết thảy...

Người hy sinh bản thân, hy sinh cả thứ gọi là ái tình, người, là buông bỏ tất cả...

Một thiên hạ

Hai thiên giới

Người liệu rằng không hề có hình bóng của nàng trong tâm trí?

Không hề đọng lại nụ cười của nàng? Không hề đọng lại 1 câu " Ta thích chàng" của nàng năm đó?

Chấp niệm này... liệu người đã thật sự buông bỏ?
☆☆☆☆

Mộ Huyền - hắc y tàn nhẫn, nắm trong tay toàn bộ ma giới...

Y không tuân theo một quy tắc nào, tất cả đều do y tùy hứng mà thực hiện...

Y đích thị là khinh thường tất cả, y coi mạng người như cỏ rác không đáng bận tâm...

Tam giới coi trọng y, khiếp sợ y, kinh hãi y, y những tưởng đã cô độc một mình đến suốt đời...

Nàng xuất hiện...

Là người đầu tiên cười với y...

Là người đầu tiên chăm sóc y...

Là người đầu tiên khiến y vui vẻ, bận tâm...

Y đứng trước dòng Vong Xuyên đã thề rằng: 'Ta thà rằng phụ cả thiên hạ, nhất định không bao giờ phụ nàng. Diệt cả thiên hạ, tất cả đều vì nàng"...
☆☆☆☆

Chiêu Thế Viễn - hoàng y trầm tĩnh, đương kim hoàng thượng Bắc Hán, người người nể phục....

Chinh chiến sa trường bao năm, hắn đường đường chính chính bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, kẻ nào ngăn cản, chém chết không tha...

Dưới sự trị vì của hắn...

Đất nước hùng mạnh, nhân dân ấm no, cơ nghiệp vững vàng...

Hậu cung lại có ba ngàn giai nhân mỹ lệ, hắn bây giờ, đích thị là nên tận hưởng...

Nhưng hắn lại không màng đến những thứ đó...

Hắn gặp nàng...

Tài ăn nói của nàng làm hắn thích thú, hắn thích cả tính tình kì quặc của nàng, luôn mặc định mình coi nàng như tiểu muội mà bảo vệ...

Nhưng phải chăng hắn đã lầm?...

Hắn yêu nàng, yêu cả giang sơn, lựa chọn một trong hai thật khiến hắn khó xử...

Nếu đã vậy, chi bằng lấy giang sơn này làm sính mà hỏi cưới nàng?...
☆☆☆☆

"Hỏi thế gian, tình là vật gì

Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy

Lữ khách kẻ trời Nam người đất bắc

Khi đôi cánh mỏi, nhớ những lúc ấm lạnh

Khi hoan lạc vui vầy

Lúc chia ly đau khổ

Đều chỉ vì si mê một người con gái

Lời người nói ra

Đã xa tít trên tầng mây vạn dặm

Tuyết chiều trên nghìn ngọn núi

Bóng lẻ ấy biết về đâu"

  ☆☆☆☆☆  

Xích Diệm - bỉ ngạn hoa tu luyện ngàn năm, linh khí ngày một tích tụ, đến một ngày nàng chính thức hóa thành người...

Sắc đẹp nghiêng thành, câu hồn đoạt phách...

Tâm tư thuần khiết, ngây thơ, nhân hậu...

Nhưng dù sao, nàng vẫn là yêu, tồn tại nhờ vào việc hút linh hồn người khác...

Số mệnh an bài, Nguyệt Lão hồ đồ đã giăng sợi tơ hồng, ràng buộc nàng và họ....

Gió cuốn nụ cười tàn, héo hon, buồn tủi...

Nàng khác xưa mất rồi...

Là vì ai?...

  "Hỏi thế gian tình ái là chi mà đôi lứa thề nguyền sống chết. Nam bắc hai nơi rồi ly biệt, mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san. Thiếp nhớ chàng muôn vàn đau khổ. Chung quy một kiếp tình sầu, ngày vui gang tấc, ngàn sầu biệt ly".    

☆☆☆☆☆☆☆

Đi đến cuối cùng, khi nhìn lại, nàng tự vấn...

Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời điên loạn?...
Ai, hôn lên mắt ta, chở che ta nửa kiếp lênh đênh?...
Nắm lấy tay người, che đi nửa đời điên loạn...
Hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh...

Ai, nắm chặt vai ta, xua đi một đời vắng lặng?...
Ai, gọi trái tim ta, xóa đi một kiếp tủi hờn?...
Đỡ lấy vai ta, cùng ta một đời phẳng lặng...
Gọi lòng ta, che chở ta cả đời...

Thật vậy sao?...
Hay chỉ mình ta ngồi đây, chịu sự ruồng bỏ, khinh miệt của nhân gian...

Tự sinh tự diệt!...

☆☆☆☆☆
Nụ cười....

Nước mắt....

Hạnh phúc...

Khổ đau...

Năm tháng trôi qua, lòng người thay đổi...

Gió thoảng mây bay...

'Huyết hẹn" năm xưa, liệu vẫn còn?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro