
Chương 6
Tô Mộ Vũ dẫn Bạch Hạc Hoài đến khu vực khách phòng được chỉ định. Trên đường đi, Hạc Hoài không ngừng chất vấn y, nhưng Mộ Vũ vẫn giữ thái độ bình thường khiến không khí giữa hai người bạn cũ thêm nặng nề.
"Huynh đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy từ khi nào?" Hạc Hoài hỏi thẳng, "Ta biết huynh không muốn cái vị trí Gia chủ này. Huynh đã thay đổi quá nhiều, Mộ Vũ. Và Đại Gia Trưởng... Hắn đang điều khiển huynh."
"Ta là Gia chủ. Ta tuân lệnh Đại Gia Trưởng. Cô là người ngoài, đừng xen vào chuyện của Ám Hà." Mộ Vũ đáp, sự mệt mỏi thể hiện rõ trong giọng nói.
"Người ngoài?" Hạc Hoài giận dữ. "Ta là con gái của Tạ Triết! Ta và huynh từng có giao tình. Huynh có còn nhớ lời hứa về tự do không?"
Lời chất vấn của Hạc Hoài đánh thẳng vào tâm can Mộ Vũ. Y tiến lại gần, ép cô vào tường, ánh mắt đầy sự cảnh cáo nhưng cũng chất chứa sự đau khổ.
"Lời hứa đã chết cùng Đại Gia Trưởng cũ," Mộ Vũ lạnh lùng. "Nếu cô còn muốn ra khỏi Ám Hà an toàn, hãy giữ im lặng, Bạch cô nương. Đừng làm ta phải ra tay với cô ."
Hạc Hoài nhìn thấy sự giày vò trong mắt y, cô buông tay, đau đớn.
Tô Xương Hà, vốn không hề tin tưởng bất kỳ ai. Ngay sau khi công khai giao Mộ Vũ cho Hạc Hoài, hắn đã theo dõi họ. Hắn đứng trên một mái ngói tối, quan sát từng lời nói, từng cử chỉ của họ.
Khi hắn thấy Mộ Vũ ép Hạc Hoài vào tường, sự lạnh lùng của hắn tan biến. Trong lòng hắn đột ngột dâng lên một cơn ghen tuông mãnh liệt, dữ dội và cấm kỵ.
Nàng ta là ai mà dám chất vấn hắn? Nàng ta là ai mà dám nhắc đến "tự do" của Mộ Vũ?
Hắn thấy Mộ Vũ và Hạc Hoài có một mối liên kết mà hắn, ngay cả với tư cách Đại Gia Trưởng, cũng không thể phá vỡ. Mối liên kết đó không chỉ là sự đồng cảm mà còn là sự ấm áp, điều mà hắn, trong vai trò Đại Gia Trưởng cô độc, không bao giờ có được.
Khoảnh khắc Mộ Vũ nói lời đe dọa cuối cùng, hắn nhận ra: hắn không muốn Mộ Vũ phải ra tay với nàng ta, mà hắn muốn Mộ Vũ chỉ thuộc về hắn. Hắn ghét việc Mộ Vũ phải dùng sự lạnh lùng đó để bảo vệ Hạc Hoài, y nên dành sự tập trung đó cho hắn.
Một sự thật kinh hoàng và choáng váng ập đến: Cảm xúc của hắn với Tô Mộ Vũ không phải là sự dựa dẫm hay tình huynh đệ tri kỷ. Đó là tình yêu, là sự chiếm hữu, là khao khát duy nhất của hắn.
Sự ghen tuông bóp nghẹt tim hắn. Hắn không thể để ai chia sẻ điểm tựa duy nhất của mình.
Ngay lập tức, Xương Hà xuất hiện sau lưng Mộ Vũ khi Hạc Hoài vừa đi khuất.
Mộ Vũ giật mình quay lại. "Ngươi đã ở đó từ bao giờ?"
Xương Hà không trả lời. Hắn tiến đến, ánh mắt hắn rực cháy, không còn sự băng giá giả tạo. Hắn nắm lấy cổ tay Mộ Vũ, siết mạnh đến mức y cảm thấy đau.
"Ngươi nghĩ ta giao nhiệm vụ cho ngươi chỉ để ngươi có thể bảo vệ nàng ta sao, Tô Mộ Vũ?" Xương Hà gằn giọng, sự ghen tuông khiến giọng hắn khàn đặc.
"Ngươi đang nói gì?" Mộ Vũ bối rối, cố gắng rút tay lại.
Xương Hà kéo mạnh Mộ Vũ vào lòng, ép sát y vào tường. Hắn cúi xuống, không để Mộ Vũ có cơ hội phản ứng, đặt lên môi y một nụ hôn thô bạo, chiếm hữu, khác hẳn với sự vội vã của đêm hôm trước. Nụ hôn này không phải là sự cầu xin an ủi, mà là sự khẳng định chủ quyền.
Mộ Vũ cảm thấy choáng váng trước sự bùng phát cảm xúc này. Y đáp lại một cách bị động, cả cơ thể y nóng rực và run rẩy.
Khi dứt ra, Xương Hà dán trán mình vào trán y, hơi thở hỗn loạn. "Ngươi đừng nhắc đến tự do nữa. Ngươi là của ta. Ngươi là Gia chủ Tô gia, ngươi là Khôi, ngươi thuộc về Ám Hà. Và ngươi chỉ có thể thuộc về ta."
Mộ Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, y đã thấy. Y thấy lửa tình và sự chiếm hữu, thấy sự thật đã bị Xương Hà chôn giấu dưới lớp băng giá của quyền lực.
"Ngươi... ngươi đang ghen?" Mộ Vũ hỏi, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.
Xương Hà không phủ nhận. Hắn chỉ siết chặt vòng tay ôm y, dùng lực mạnh đến mức khiến y đau.
"Ta không biết gọi nó là gì," Xương Hà thì thầm, "Nhưng ta ghét việc ngươi nhìn nàng ta với vẻ mặt đó. Ta sẽ cử người truy sát Gián Điệp Chuông Đen. Ngươi lập tức chuẩn bị. Ta muốn ngươi rời khỏi Ám Hà ngay lập tức. Ta không muốn ngươi ở đây cùng nàng ta."
Hắn đã thú nhận sự ghen tuông của mình thông qua mệnh lệnh công việc. Mộ Vũ đã hiểu. Hắn làm tất cả không chỉ vì Ám Hà, mà vì sự điên cuồng của tình cảm.
"Được rồi" Mộ Vũ nhẹ nhàng nói, lần này y chủ động vòng tay ôm lấy hắn, xoa dịu cơn giận dữ không thể gọi tên của hắn.
Xương Hà buông y ra, nhưng hắn đưa tay vuốt ve mái tóc y một cách dịu dàng, sự tàn nhẫn và khao khát hòa quyện vào nhau. Hắn đã nhận ra tình yêu, và đó sẽ là điểm yếu lớn nhất của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro