
Chương 5
Những ngày tiếp theo, Tô Mộ Vũ chìm sâu vào guồng quay tàn khốc của Ám Hà. Y hoàn thành nhiệm vụ tuyển tân binh trong thời hạn, với danh sách đã được Đại Gia Trưởng Tô Xương Hà đích thân duyệt qua – một hành động vừa là sự kiểm soát, vừa là sự bảo đảm kín đáo. Đổi lại, hắn tiếp tục giữ khoảng cách, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện lén lút trong đêm để tìm kiếm sự trấn an từ y.
Tuy nhiên, sự căng thẳng của Song Tô sắp bị đẩy lên một nấc thang mới.
Một buổi chiều u ám, Tô Mộ Vũ đang kiểm tra kho dược liệu của Tô gia thì nhận được tin báo. Một cô nương, không hề có lệnh bài Ám Hà, đã đột nhập vào khu vực ngoại vi.
Mộ Vũ lập tức nhận ra ngay đó là ai.
Y liền đến cửa chính Ám Hà. Đứng đó, giữa sự canh gác dày đặc và ánh mắt dò xét của Chu Ảnh Đoàn, là một cô nương trong bộ y phục trắng tinh, mang theo một chiếc hộp đựng dược liệu. Mái tóc đen được búi gọn gàng, gương mặt thanh tú nhưng đôi mắt lại sáng quắc sự kiên định.
"Bạch Hạc Hoài," Mộ Vũ khẽ gọi, giọng y mang theo sự kinh ngạc không thể che giấu.
Bạch Hạc Hoài quay lại. Ánh mắt cô quét qua y phục Gia chủ Tô gia của Mộ Vũ, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt y.
"Huynh đã là Gia chủ Tô gia rồi sao, Tô Mộ Vũ?" Hạc Hoài hỏi!
Bạch Hạc Hoài không phải là người lạ. Cô là thần y của Dược Vương Cốc, người mà Đại Gia Trưởng đời trước đã cố gắng mời đến để chữa độc Hắc Đồng. Chính Mộ Vũ, khi đó còn là Khôi Thủ lĩnh Chu Ảnh Đoàn, đã được giao nhiệm vụ hộ tống và bảo vệ cô trong thời gian ở lại Ám Hà. Qua những lần tiếp xúc, giữa họ đã nảy sinh một giao tình đặc biệt, một sự cảm thông hiếm có giữa một sát thủ và một thần y.
Và quan trọng hơn, cô là con gái của Tạ Triết, Khôi đời trước của Tô gia, người Mộ Vũ kính trọng như cha nuôi và Xương Hà cũng vô cùng nể trọng (Triết thúc).
"Cô đến đây làm gì?" Mộ Vũ hỏi!
"Ta đến vì Dược Vương Cốc nhận được tin Đại Gia Trưởng đã qua đời," Hạc Hoài đáp. "Cha ta có giao tình sâu nặng với Ám Hà. Ta đến xem thử." Cô tiến lại gần Mộ Vũ, hạ giọng: "Và ta đến để xem... huynh đang ở vị trí Gia chủ Tô gia hiện tại, liệu có còn là người ta từng biết không."
Mộ Vũ hiểu sự nghi ngờ trong lời cô. Hạc Hoài đang dò xét sự thay đổi của y.
"Không cần lo lắng, cô nương," một giọng nói băng giá đột ngột vang lên.
Tô Xương Hà xuất hiện. Hắn bước ra từ bóng tối, bộ hắc bào đen tuyền, trên tay hắn vẫn là thanh Kiếm Miên Long.
"Đại Gia Trưởng." Hạc Hoài cúi chào một cách trang trọng.
"Bạch cô nương," Xương Hà nói. "Cô là con gái của Triết thúc, nên ta sẽ cho phép cô ở lại Ám Hà ba ngày. Nhưng Ám Hà đã được ta thống trị, và mọi bí mật đã được chôn vùi cùng Đại Gia Trưởng cũ. Ta không cần bất cứ sự điều tra hay nghi ngờ nào từ bên ngoài."
Xương Hà nhìn thẳng vào Mộ Vũ, ánh mắt hắn sắc như dao: "Gia chủ Tô gia. Ngươi có giao tình cũ với Bạch cô nương. Ngươi phụ trách việc sắp xếp chỗ ở cho cô ấy. Nhưng ngươi phải đảm bảo cô ấy không được phép hỏi bất kỳ điều gì về cuộc nội chiến hay tình hình hiện tại. Nếu cô ấy gây ra rắc rối, ta sẽ quy trách nhiệm lên đầu ngươi."
Hắn đang dùng Mộ Vũ làm con tin, công khai đẩy Mộ Vũ vào thế phải lựa chọn giữa tri kỷ cũ và nghĩa vụ hiện tại. Điều này là để chứng minh cho Hạc Hoài thấy, không ai có thể can thiệp vào Ám Hà, kể cả người thân của Triết thúc.
Hạc Hoài nhìn Mộ Vũ. Ánh mắt cô đầy vẻ thất vọng và trách móc: "Tô Mộ Vũ. Huynh thực sự đã trở thành Gia chủ mà họ muốn huynh trở thành rồi sao?"
Mộ Vũ đáp lại ánh mắt cô bằng sự im lặng. Y không thể giải thích.
"Tạ ơn Đại Gia Trưởng đã cho phép. Bạch cô nương," Mộ Vũ nói "Mời đi theo ta. Nhưng cô phải nhớ rõ lời của Đại Gia Trưởng. Nếu cô muốn an toàn rời khỏi Ám Hà, thì đừng nên làm gì hết."
Xương Hà nhìn cảnh Mộ Vũ và Hạc Hoài rời đi. Khi họ khuất bóng, hắn quay lại. Hắn đưa tay, khẽ chạm vào tay áo, nơi Mộ Vũ vừa chạm vào. Sự ghen tị không thể gọi tên và sự mệt mỏi lại ập đến.
Mộ Vũ, ngươi có thể có những mối giao tình cũ. Nhưng giờ đây, ngươi chỉ có thể thuộc về Ám Hà... và thuộc về ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro