
Chương 4
Kể từ khi trở thành Gia chủ Tô gia, Tô Mộ Vũ bắt đầu nhận ra rằng mối đe dọa lớn nhất đối với Ám Hà không phải là các băng nhóm giang hồ, mà là những kẻ thù ngầm bên trong. Sự tàn bạo của Tô Xương Hà đã dập tắt mọi sự chống đối công khai, nhưng đồng thời cũng gieo rắc sự oán hận và sợ hãi đến cực điểm.
Mộ Vũ dùng mạng lưới tình báo của Chu Ảnh Đoàn – vốn sắc bén không thua kém Tinh Ảnh Đoàn – để thu thập thông tin. Y phát hiện ra rằng, một vài thành phần cũ của Tạ gia và Mộ gia, những kẻ đã mất đi quyền lợi sau cuộc thanh trừng của Xương Hà, đang âm thầm liên kết với một tổ chức bên ngoài giang hồ để tiến hành ám sát Đại Gia Trưởng.
Mục tiêu của chúng không phải là lật đổ Ám Hà, mà là loại bỏ người đang thống trị nó: Tô Xương Hà.
Mộ Vũ biết rõ Xương Hà không phải là một người dễ bị ám sát. Khinh công của hắn vô địch thiên hạ, và công lực nội tại của hắn đã đạt đến đỉnh cao. Nhưng sự cô độc của hắn là điểm yếu lớn nhất. Hắn không tin tưởng ai, ngoại trừ Mộ Vũ, và luôn tự mình xử lý mọi chuyện.
Đêm đó, sau khi giải quyết xong công việc tuyển tân binh, Mộ Vũ vẫn cảm thấy bồn chồn. Y quyết định không ngủ. Y mang theo cây dù của y, sau đó rời khỏi phòng.
Hành lang dẫn đến phòng Đại Gia Trưởng luôn tối tăm và được canh gác nghiêm ngặt bởi những sát thủ trung thành nhất của Xương Hà. Nhưng với khinh công tuyệt đỉnh, Mộ Vũ dễ dàng tránh né mọi ánh mắt, bí mật leo lên mái nhà đối diện.
Từ trên cao, y có thể quan sát căn phòng làm việc của Xương Hà. Ánh đèn dầu vẫn cháy, phản chiếu bóng dáng cao lớn của hắn đang nghiêng mình bên bàn, xử lý các tấu chương và mệnh lệnh. Hắn làm việc không ngừng nghỉ, dường như không cho phép bản thân nghỉ ngơi.
Mộ Vũ nhớ lại những đêm khi còn bé, họ cùng nhau luyện kiếm và chia sẻ bí mật dưới ánh trăng. Xương Hà khi ấy luôn là người điềm tĩnh và trầm lặng, nhưng ánh mắt hắn luôn đầy sự ấm áp khi nhìn y. Giờ đây, chỉ còn lại sự băng giá và gánh nặng.
Khoảng khắc đồng hồ điểm canh ba, không khí đột ngột thay đổi. Một làn gió mang theo mùi hương lạ, như một loại bột độc tẩm vào không khí, thoảng qua.
Có phục kích!
Bên cạnh đó, Mộ Vũ nhận ra bóng dáng chớp nhoáng của ba sát thủ mặc đồ đen ẩn mình trong các góc khuất. Chúng là những chuyên gia ám sát, đến từ một phe phái bên ngoài Ám Hà.
Mộ Vũ không chần chừ. Y không thể cảnh báo, vì điều đó sẽ làm lộ sự theo dõi của y và khiến Xương Hà nghi ngờ. Y quyết định hành động trước khi chúng có cơ hội ra tay.
Mộ Vũ tung khinh công, lao thẳng xuống từ mái nhà. Y đáp xuống nhẹ nhàng, cắt đứt đường đi của tên sát thủ gần nhất.
"Kẻ nào?" Mộ Vũ quát khẽ, thanh đoản kiếm xuất ra.
Ba tên sát thủ kinh ngạc, chúng không ngờ có người thứ tư xuất hiện. Mộ Vũ biết chúng không phải là đối thủ của y, nhưng y phải nhanh.
Một cuộc chiến im lặng diễn ra. Mộ Vũ dùng kỹ thuật của Chu Ảnh Đoàn một cách triệt để, ra tay nhanh, chính xác và chết người. Chỉ trong vài nhịp thở, hai tên đã đổ gục dưới chân y.
Tên cuối cùng nhận ra đối thủ quá mạnh, hắn rút lui. Mộ Vũ không đuổi theo. Y biết việc của y là bảo vệ Xương Hà, không phải truy kích.
Mộ Vũ đứng giữa hành lang, kiểm tra lại xác chết và dọn dẹp dấu vết. Khi y quay lại, Tô Xương Hà đã đứng ở cửa phòng, bộ hắc bào hơi xộc xệch, ánh mắt hắn lạnh như băng, nhưng lại ẩn chứa sự mệt mỏi cùng cực.
Hắn nhìn Mộ Vũ, rồi nhìn những xác chết dưới chân y. Hắn đã nhận ra mùi thuốc độc và âm mưu, nhưng lại không cần phải ra tay.
"Gia chủ Tô gia," Xương Hà nói, giọng hắn không hề ngạc nhiên. "Ngươi đang làm gì ở đây?"
Mộ Vũ tiến lại gần: "Ta đến để hỏi ngươi về việc tuyển tân binh. Vừa lúc đó, gặp phải một đám chuột nhắt."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin vào cái cớ đó sao, Mộ Vũ?" Xương Hà khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười đó không hề có ý chế giễu, mà lại đầy vẻ bất lực.
"Tin hay không, tùy ngươi. Nhưng ta không muốn ngươi chết, Xương Hà. Ai sẽ gánh vác Ám Hà nếu ngươi có mệnh hệ gì?" Mộ Vũ không dùng lời hoa mỹ, chỉ nói thẳng điều y lo sợ nhất.
Xương Hà bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, ngăn không cho bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn tiến đến gần Mộ Vũ, đôi mắt hắn nhìn sâu vào sự mệt mỏi và quan tâm rõ ràng trên gương mặt y.
Hắn đưa tay lên, áp vào má Mộ Vũ. Bàn tay hắn lạnh ngắt. "Ta biết ngươi lo lắng, Mộ Vũ. Nhưng ngươi không cần phải đến đây. Ta đã nói, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Còn ai bảo vệ ngươi?" Mộ Vũ hỏi, sự kiềm chế của y gần như tan vỡ. "Ngươi không tin ai cả, ngươi làm việc không ngừng nghỉ. Ngươi đang tự hủy hoại mình!"
"Đó là cái giá," Xương Hà đáp, giọng hắn mang đầy sự chấp nhận bi kịch.
Mộ Vũ không thể kìm được nữa. Y đưa tay ôm lấy eo hắn, siết chặt. Đó không phải là cử chỉ yêu thương, mà là sự gắn kết tuyệt vọng giữa hai linh hồn cô độc.
"Xương Hà, chỉ cần ta đứng ở đây thì ngươi không cần làm gì cả."
"Đêm nay, hãy để ta ở lại," Mộ Vũ cầu xin, giọng y gần như là một lời van vỉ. "Không phải vì tình cảm... chỉ vì ngươi cần một người để dựa vào. Và ta cần biết ngươi vẫn còn sống."
Xương Hà không đáp lời. Hắn chỉ siết chặt Mộ Vũ, gục đầu vào vai y. Sự im lặng của hắn là sự chấp thuận. Đêm đó, Tô Mộ Vũ không ngủ, y chỉ lặng lẽ ôm lấy Tô Xương Hà, lắng nghe nhịp tim hắn đập mạnh, như thể đang canh gác chính sự sống cuối cùng của cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro