
Chương 3
Sau cuộc đối chất căng thẳng trong phòng nghị sự, Tô Mộ Vũ lao vào công việc tuyển chọn tân binh một cách điên cuồng. Y không chỉ muốn hoàn thành mệnh lệnh bất khả thi của Đại Gia Trưởng đúng thời hạn, mà còn muốn dùng công việc để xoa dịu những cảm xúc hỗn loạn sau nụ hôn vụng trộm đêm qua.
Bảy ngày sau, khi danh sách sơ bộ ba trăm cô nhi vừa được tập hợp, một mệnh lệnh khẩn cấp, được niêm phong bằng ấn chương riêng của Đại Gia Trưởng, đã được chuyển đến Tô gia.
Lệnh: Dẹp loạn tại Dã Lang Đài. Mục tiêu: Dã Lang Bang. Yêu cầu: Không còn người sống.
Tô Mộ Vũ đọc mệnh lệnh, đầu ngón tay khẽ run. Mệnh lệnh không hề ghi rõ thời gian hoàn thành, nhưng cái cách Xương Hà nhấn mạnh yêu cầu 'Không còn người sống' đã làm rõ thông điệp. Hắn không chỉ muốn giải quyết một băng nhóm giang hồ; hắn muốn nhuộm đỏ thanh danh của Tô gia, và của chính Gia chủ Tô Mộ Vũ, để củng cố quyền lực.
Y triệu tập các sát thủ tinh nhuệ nhất của Chu Ảnh Đoàn. Mộ Vũ biết, y phải đích thân ra tay.
"Nhiệm vụ này, ta sẽ đi đầu," y tuyên bố, giọng nói không chút gợn sóng.
Mộ Vũ dẫn theo hai mươi người, di chuyển nhanh như một cơn gió đen. Dã Lang Đài là một khu vực hiểm trở, và Dã Lang Bang là những tên cướp bóc thiện chiến. Nhưng dưới sự dẫn dắt của một cựu Thủ lĩnh Chu Ảnh Đoàn, cuộc chiến đã biến thành một cuộc thảm sát đơn phương.
Mộ Vũ không dùng kiếm. Y sử dụng khinh công và võ thuật tay không để tạo ra những đòn đánh chính xác và chí mạng nhất. Y không muốn có bất kỳ sự dây dưa hay cảm thông nào.
Phải nhanh, phải tuyệt đối.
Trong làn mưa kiếm và tiếng la hét, y biến thành một bóng ma trắng đen, dứt khoát và tàn nhẫn. Mỗi lần ra tay là một mạng người đổ xuống. Y tự ép mình không nghĩ, không cảm nhận, chỉ còn lại sự tập trung tuyệt đối vào việc hoàn thành mục tiêu.
Y nhận ra rằng, sự tàn nhẫn này là lớp áo giáp mà Xương Hà đã cố tình ép y mặc vào. Nếu y không đủ máu lạnh, y sẽ không thể gánh vác Tô gia, và sẽ trở thành gánh nặng cho hắn.
Đến khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, Mộ Vũ đứng trên đỉnh đài. Xung quanh y, không còn một ai sống sót. Y phục y dính đầy máu, nhưng không phải máu của y.
Y trở về Ám Hà như một cơn bão. Y đi thẳng đến phòng tắm, cố gắng dùng nước lạnh nhất để rửa trôi mọi thứ.
Nhưng dù cơ thể có sạch sẽ đến đâu, y vẫn cảm thấy mùi máu ám vào tận xương tủy, ám vào tận tâm hồn.
Y đứng trước gương đồng, nhìn vào đôi mắt mình. Chúng sâu hơn, lạnh hơn, mang theo một vẻ mệt mỏi mà trước đây chưa từng có. Y đã trở thành một Gia chủ Tô gia đúng nghĩa – tàn nhẫn, hiệu quả, một thanh kiếm đẫm máu.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ và thận trọng. Không phải Xương Hà.Mộ Thanh Dương bước vào, vẻ mặt hắn nhuốm màu thương cảm và tiếc nuối. Hắn nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt trong Mộ Vũ.
"Vũ ca ," Mộ Thanh Dương gọi, giọng hắn khẽ khàng. "Ta vừa nhận được báo cáo về Dã Lang Đài. Huynh... đã làm rất triệt để."
Mộ Vũ quay người lại, không có chút cảm xúc nào. "Nhiệm vụ là của Đại Gia Trưởng. Ta chỉ tuân lệnh."
Mộ Thanh Dương tiến lại gần, cố gắng nhìn vào mắt y. "Vũ ca, huynh có thể nói với ta rằng huynh không vui vẻ gì khi phải làm điều này. Huynh không cần phải cố gắng trở nên lạnh lùng như Xương Hà."
"Người quên rồi sao ," Mộ Vũ đáp, "trong Ám Hà, không có chỗ cho cảm xúc. Nếu ta không lạnh lùng, Tô gia sẽ không còn tồn tại."
Mộ Thanh Dương thở dài một tiếng nặng nề, giọng hắn ta đầy cay đắng: "Ta biết, Mộ Vũ. Ta biết huynh đang gánh vác điều gì. Huynh không cần phải cố gắng làm một kẻ đáng sợ trước mặt ta. Ta biết huynh không hề muốn trở thành người như vậy."
"Nếu đã biết," Mộ Vũ nhìn thẳng vào Mộ Thanh Dương , "thì Mộ chủ nên làm gì?"
Mộ Thanh Dương cúi đầu, sự bất lực hiển hiện rõ ràng. "Ta... Tạ Lão Gia... Chúng ta không dám lên tiếng. Kể từ khi Xương Hà trở thành Đại Gia Trưởng, sự tàn nhẫn của hắn đã vượt qua giới hạn mà chúng ta có thể can thiệp. Hắn mạnh mẽ, hắn quyết đoán, và hắn không ngần ngại dùng máu để khẳng định vị thế. Chúng ta biết hắn muốn dùng uy thế để bảo vệ huynh, nhưng ta không thể giúp gì khác ngoài việc mặc phó cho vận mệnh của các huynh."
Mộ Vũ mỉm cười, một nụ cười không có ý vui vẻ, chỉ có sự chấp nhận chua chát. "Vậy thì, Mộ chủ nên giữ sự im lặng đó. Sự im lặng của các ngươi chính là sự công nhận quyền lực của hắn. Đó là điều hắn cần, và cũng là điều ta cần."
Mộ Thanh Dương đặt xuống bàn một lọ thuốc bổ dưỡng và một cuộn thư mật. "Đây là thông tin về một số thành viên Tạ gia còn mang lòng phản bội. Huynh dùng nó, ít nhất hãy để công việc của huynh bớt khó khăn hơn."
Sau khi Mộ Thanh Dương rời đi, Mộ Vũ cầm cuộn thư mật. Y hiểu ý tứ của Mộ Thanh Dương: sự giúp đỡ âm thầm này là cách họ thể hiện sự ủng hộ cá nhân, mà không làm phật lòng Đại Gia Trưởng.
Y nhìn vào gương lần nữa. Chiếc áo giáp tàn nhẫn y đang mặc đã hoàn toàn khớp với cơ thể. Y đã chấp nhận dấu ấn của kẻ sát nhân, chấp nhận trở thành một phần của bóng tối mà Xương Hà đang kiểm soát.
Đêm đó, Mộ Vũ mở bản đồ trải rộng trên bàn. Y đưa tay, khẽ chạm vào một điểm trên bản đồ nơi Xương Hà thường xuyên kiểm tra.
Tô Xương Hà, ngươi đã dùng sự tàn nhẫn của ngươi để bảo vệ ta khỏi vòng xoáy này. Ta sẽ dùng sự tàn nhẫn ta vừa học được để bảo vệ Tô gia và chờ đợi ngươi.
Y hiểu rằng, việc y trở nên tàn độc và mạnh mẽ không chỉ là sự cần thiết, mà còn là sự hy sinh thầm lặng để xứng đáng với sự gánh vác cô độc của hắn. Y đã chính thức bước chân vào vở kịch máu mà hắn đã sắp đặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro