Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Sáng hôm sau, phòng nghị sự chính của Ám Hà bao trùm bởi bầu không khí lạnh lẽo đến tận xương. Tô Xương Hà, trong bộ hắc bào uy quyền, ngồi tại vị trí Đại Gia Trưởng. Ánh mắt hắn lướt qua các vị Gia chủ, dừng lại lâu hơn một chút ở Tô Mộ Vũ.

Mộ Vũ, đứng ở vị trí Gia chủ Tô gia, trình bày kế hoạch tuyển tân binh: "Ba trăm sát thủ mới của Chu Ảnh Đoàn sẽ được tuyển chọn từ các cô nhi trong vùng ngoại vi Ám Hà. Ta sẽ trực tiếp giám sát việc này để đảm bảo thời hạn mười ngày được hoàn thành."

Tạ Lão Gia của Tạ gia, một người đàn ông lớn tuổi với vẻ mặt đầy vẻ khôn ngoan nhưng ánh mắt luôn sợ sệt, khẽ ho một tiếng. Ông ta không dám phản bác trực tiếp Mộ Vũ, chỉ dè dặt lên tiếng: "Gia chủ Tô gia làm việc nhanh chóng là điều tốt. Tuy nhiên, theo quy tắc, việc tuyển người phải cần có sự chấp thuận của ba gia tộc..."

Trước khi Tạ Lão Gia nói hết câu, ánh mắt Xương Hà đã dán chặt vào ông ta, lạnh lùng đến mức khiến cả căn phòng như bị đóng băng.
"Tạ chủ," giọng Xương Hà vang lên, trầm đục và khô khốc. "Ngươi có nghi ngờ khả năng của Gia chủ Tô gia sao?"

Tạ Lão Gia lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy cúi đầu: "Không dám! Tuyệt đối không dám! Lời ta nói chỉ là nhắc lại quy củ cũ. Việc Tô gia làm, ta tin tưởng tuyệt đối!"

Mộ Thanh Dương, Gia chủ Mộ gia, người vốn có chút thiện cảm với Mộ Vũ, cũng cúi mặt xuống, cố gắng tránh đối diện với Xương Hà. Cả hai vị Gia chủ đều rõ ràng: họ không muốn gây khó dễ cho Mộ Vũ, nhưng nỗi sợ hãi Đại Gia Trưởng đã buộc họ phải im lặng và tuân theo luật cũ.

Xương Hà thu lại ánh mắt sắc lạnh, chuyển sang nhìn Mộ Vũ. Hắn biết rõ Mộ Thanh Dương và Tạ Lão Gia không dám chống đối y, mà chỉ sợ hắn. Điều đó khiến hắn càng phải tỏ ra tàn nhẫn hơn với y.

"Tô Mộ Vũ," Xương Hà nói, âm điệu xa cách. "Quy củ là quy củ. Ngươi vừa trở thành Gia chủ đã quên mất, sự an toàn của Ám Hà đặt lên trên hết. Mang ba trăm người vào Ám Hà mà không thẩm định kỹ lưỡng, chẳng khác nào tạo lỗ hổng cho kẻ địch lợi dụng. Ngươi đang vi phạm nghiêm trọng."

Hắn nhấc tay lên, đặt mạnh một chiếc thẻ bài chạm khắc rồng phượng xuống bàn. Chiếc thẻ rung lên, tạo ra một tiếng động chát chúa. "Ta ra lệnh, tuyển sinh phải được tiến hành ngay trong khu vực ngoại vi Ám Hà. Và tất cả phải được ta đích thân duyệt qua danh sách. Nếu có bất kỳ sự khuất tất nào, ta sẽ trừng phạt ngươi."

Lời tuyên bố này không chỉ là một sự sỉ nhục công khai đối với Gia chủ Tô gia, mà còn là một gông cùm trói buộc y. Xương Hà đã đẩy y vào thế khó xử trước toàn bộ Ám Hà.

Mộ Vũ hít một hơi sâu, sự giận dữ và tổn thương chôn sâu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh. Y biết đây là cách hắn bảo vệ y, nhưng sự tàn nhẫn công khai này vẫn khiến trái tim y nhói đau.

"Ta đã hiểu, Đại Gia Trưởng. Ta tuân lệnh." Y đáp lời bằng giọng nói không chút cảm xúc, sự lạnh lùng đó là để đối lại với sự lạnh lùng của hắn.

Đến nửa đêm, Tô Mộ Vũ đang ngồi trong phòng, ánh đèn dầu leo lét soi sáng bản đồ khu vực tuyển quân. Tuyệt vọng và mệt mỏi bao trùm y. Y không chỉ phải đối phó với công việc, mà còn phải đối phó với cái bóng của Xương Hà, người đang cố tình xa lánh y.

Y nghe thấy tiếng gió nhẹ, rồi cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc phía sau. Hắn đã đến.
Y không quay lại, mà chỉ khẽ nhắm mắt. "Đại Gia Trưởng bận rộn như ngươi, không nên lãng phí thời gian với một kẻ làm việc kém cỏi như ta." Giọng y mang theo sự mệt mỏi và chút oán trách.

Xương Hà lặng lẽ tiến đến. Hắn không nói gì omà chỉ vòng tay ôm lấy Mộ Vũ từ phía sau, cằm hắn tựa nhẹ lên vai y. Lực siết rất mạnh, như thể hắn đang cố gắng trấn tĩnh chính mình.

"Đừng nói lời cay nghiệt," Xương Hà thì thầm, giọng hắn khàn đặc vì kiệt sức. "Lời nói đó không phải dành cho ta."

Mộ Vũ buông quyển sổ, đưa tay lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn đang ôm ngang eo mình. Y cảm nhận được sự run rẩy vô hình đang ẩn giấu trong lớp hắc bào.

"Ngươi biết ta không phải nói cho ngươi nghe. Ngươi biết ta đang mệt mỏi, Xương Hà. Ngươi đẩy ta vào góc, để rồi chỉ có thể lén lút đến tìm ta như thế này sao?" Mộ Vũ hỏi, trong giọng nói vừa có sự trách móc, vừa có sự mềm yếu.
"Ta buộc phải làm vậy, Mộ Vũ," Xương Hà siết chặt vòng tay. "Ám Hà giờ đây là một con rắn độc. Ta phải trở thành kẻ độc hơn nó... và ta phải giữ ngươi thật xa khỏi nọc độc đó. Ngươi là điểm tựa duy nhất của ta."

Mộ Vũ quay người lại, đối diện với hắn. Y đưa tay lên vuốt ve gương mặt góc cạnh của hắn. Y cảm thấy một nỗi xót xa mãnh liệt trào dâng. Nỗi xót xa này không phải là tình yêu nam nữ bình thường, mà là sự đồng cảm tuyệt đối với sự cô độc của người tri kỷ.

"Ta vẫn luôn ở đây," Mộ Vũ nói, giọng y nghẹn lại. "Nhưng... ngươi không cần phải đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy."

Xương Hà đột ngột cúi thấp đầu, đôi mắt hắn tối sầm lại vì sự kìm nén đã đạt đến giới hạn. Hắn nắm lấy cổ tay Mộ Vũ, mạnh mẽ ép y vào tường.
"Ta cần ngươi, Mộ Vũ," hắn thầm thì, giọng nói mang theo một sự cầu cứu tuyệt vọng, nhưng cũng chứa đựng một khao khát chiếm hữu không thể gọi tên.

Hắn đột ngột hôn lên môi y. Y bất ngờ mở to đôi mắt. Y không có chút gì là muốn đẩy hắn ra, đây là cảm giác gì? Nó vừa dữ dội, vừa vội vã, như thể hắn đang cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm, một bằng chứng về sự sống còn của bản thân trong cơ thể Mộ Vũ.
Mộ Vũ đáp lại nụ hôn ấy một cách bản năng, hơi thở dồn dập, Hắn điên cuồng ngặm lấy môi y . Y cảm nhận được sự đau đớn và khao khát từ hắn, nhưng lại không thể lý giải được cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong lòng mình. Đây là tình huynh đệ? Hay là sự an ủi của người tri kỷ? Hay là một thứ gì đó vượt quá mọi quy tắc mà Ám Hà từng dạy y?

Khi dứt ra, Xương Hà dán trán mình vào trán y, nhịp tim hắn đập mạnh và hỗn loạn. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc từ Mộ Vũ, như thể đang hấp thụ năng lượng sống.

"Ngủ đi, Gia chủ Tô gia. Ngày mai ngươi còn phải lo việc tuyển tân binh."
Hắn buông y ra nhanh chóng như một bóng ma, biến mất khỏi phòng trong chớp mắt. Mộ Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chạm tay lên đôi môi còn vương hơi ấm và chút đau rát. Y vẫn không thể gọi tên mối quan hệ này, nhưng y biết, y không thể từ chối bất kỳ sự tiếp xúc nào từ Tô Xương Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro