
Chương 1
Ánh trăng non vắt vẻo trên mái cong Tô gia, không đủ sức xua đi màn đêm dày đặc đang bao phủ Ám Hà. Mùi hương trầm lạnh lẽo quyện lẫn với dư vị tanh nồng của máu và chiến loạn, tạo nên không khí tang thương giả tạo nhưng chân thật đến kinh người.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ nhận vị trí Đại Gia Trưởng.
Tô Xương Hà, người từng là Người Đưa Tang lặng lẽ của Ám Hà, giờ đây đứng giữa đại sảnh, khoác lên mình bộ hắc bào thêu chỉ vàng thẫm, nặng nề như chính vận mệnh hắn vừa gánh lấy.
Hắn không còn là Xương Hà của ngày xưa – người luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt và ánh mắt đầy vẻ thăm dò. Giờ đây, gương mặt hắn vô cảm, lạnh lẽo đến mức ngay cả những trưởng lão xảo quyệt nhất cũng phải cúi đầu né tránh.
Y, Tô Mộ Vũ, đứng cách hắn một khoảng xa, trong vị trí mới là Gia chủ Tô gia. Y mặc trang phục trắng đen gọn gàng của Chu Ảnh Đoàn, nhưng trong tay không còn là kiếm nữa mà là cuộn sổ sách ghi chép danh sách tử trận và tổn thất. Vết thương do chính cuộc nội chiến huynh đệ gây ra vẫn còn âm ỉ, nhưng nỗi đau đó không thấm vào đâu so với vết thương trong lòng.
Ánh mắt y khóa chặt vào hắn. Xương Hà đang cầm thanh Kiếm Miên Long. Thanh kiếm quyền lực ấy giờ đây nằm trong tay hắn, không phải dưới sự kính cẩn mà là sự kiểm soát tuyệt đối.
"Từ nay về sau," giọng hắn vang lên, trầm đục và khô khốc, không chút hơi ấm, "trật tự của Ám Hà phải được khôi phục. Kẻ nào còn ôm mộng tạo phản hoặc chống đối, kết cục sẽ như đám tàn dư của Tạ gia đêm qua."
Mộ Vũ nắm chặt cuộn sổ trong tay, móng tay hằn sâu vào giấy. Y biết, Xương Hà buộc phải tàn nhẫn để trấn áp. Từng lời hắn nói ra không chỉ là mệnh lệnh mà còn là những lưỡi kiếm sắc lạnh đang chém đứt sợi dây liên kết vô hình giữa hai người. Y cảm thấy như chính linh hồn người yêu đang dần hóa thành băng giá vì trọng trách này.
Một trưởng lão Mộ gia run rẩy lên tiếng: "Đại Gia Trưởng, chúng tôi xin tuyệt đối tuân lệnh. Nhưng về việc Tô gia..."
Ánh mắt Xương Hà sắc lạnh như lưỡi kiếm, dán thẳng vào trưởng lão kia rồi chuyển sang Mộ Vũ. Đây là lúc hắn buộc phải đẩy y ra xa, thiết lập rào cản đầu tiên.
"Gia chủ Tô gia," hắn gọi, âm điệu xa lạ như thể đang gọi một cấp dưới vừa nhậm chức.
"Ta đây," Mộ Vũ đáp, giọng nói bình tĩnh và kiên định, che giấu sự rung động bên trong. Y ngước nhìn hắn, ánh mắt như muốn xuyên qua lớp mặt nạ lạnh lùng kia.
"Chu Ảnh Đoàn đã bị tổn thất nặng nề. Ta ra lệnh cho ngươi, trong vòng mười ngày, phải tuyển chọn và huấn luyện đủ ba trăm sát thủ mới. Nếu không hoàn thành, tự ngươi sẽ gánh chịu sự trừng phạt của Ám Hà." Hắn nhấn mạnh chữ 'ngươi', như thể đó không phải là tri kỷ, không phải người cận kề bên nhau từ đó đến giờ.
Ba trăm sát thủ trong mười ngày. Một nhiệm vụ gần như bất khả thi, một sự sỉ nhục công khai đối với Tô gia mới. Xung quanh xì xào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mộ Vũ, chờ đợi phản ứng.
Mộ Vũ hiểu rõ. Đây là cách Xương Hà vừa thử thách lòng trung thành của y trước mắt quần hùng, vừa buộc y phải trưởng thành nhanh chóng trong vai trò Gia chủ. Hắn đang dùng sự tàn nhẫn để bảo vệ y, để không ai dám nghi ngờ mối quan hệ bí mật của họ.
"Ta tuân lệnh, Đại Gia Trưởng," y lạnh lùng đáp lại, không hề có một chút do dự hay oán trách.
Buổi lễ kết thúc. Các trưởng lão nhanh chóng tản đi. Tô Xương Hà quay người, bóng lưng thẳng tắp như một tượng đài, bước về căn phòng Đại Gia Trưởng mới, nơi giam cầm sự cô độc của hắn.
Y đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đó cho đến khi cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại, cắt đứt hoàn toàn tầm nhìn của y. Mộ Vũ thả lỏng nắm tay, để lại những vết hằn đỏ trên lòng bàn tay.
Y biết hắn đã thay đổi. Ngai vàng đã biến hắn thành một kẻ xa lạ. Nhưng y cũng biết, sâu thẳm bên trong, tình yêu và sự hy sinh hắn dành cho y chưa bao giờ tắt.
Y chậm rãi bước đi, hướng về phòng mình, căn phòng chỉ cách phòng hắn một hành lang dài. Y dừng lại trước cửa phòng hắn, chỉ cách một bức tường.
Tô Xương Hà, y thầm nghĩ, ngươi đã chọn trở thành gông cùm của chính mình. Ngươi đẩy ta ra xa, nhưng ngươi không thể ngăn ta nhìn thấy. Ta, Tô Mộ Vũ này, sẽ là người duy nhất nhìn thấy vết thương dưới chiếc áo hắc bào lạnh giá của ngươi.
Y nhẹ nhàng đưa tay, khẽ chạm vào phiến đá lạnh lẽo của bức tường ngăn cách hai người, như thể đang chạm vào chính hơi ấm cuối cùng còn sót lại của người yêu. Đêm nay, kẻ cô độc nhất trong Ám Hà không chỉ là Đại Gia Trưởng, mà còn là chính y, Gia chủ Tô Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro