23.Lực Thủ Ức
Y từ trong khói bụi mù mịt ấy vẩy một thứ bột vào mắt nó , làm nó cay mắt nhắm nghiền lại . Thẩm Lăng từ phía sau đâm một nhát kiếm vừa mạnh vừa sâu vào nó . Quái thú này biến mất .
Chợt từ phía trên một nóc nhà , một nam nhân hắc phục đeo mặt nạ, vừa vỗ tay vừa cười nhìn bọn họ.
" Ha ha ha! Không ngờ tới hôm nay lại gặp được ngươi. Ha ha ha quả nhiên như lời nói!" Lực Thủ Ức.
Khiết Băng nhìn hắn nói:" Ngươi là ai?! Cười điên cười dại cái chó gì?!"
Lực Thủ Ức nghiêng nghiêng đầu nói:" Ồ? Là ngươi? Chậc chậc là một hạt bụi nhỏ, vô tình làm ta không nhìn thấy ngươi rồi. Đắc tội đắc tội rồi ha ha ha!"
" Rốt cuộc ngươi là ai? Bí bí ẩn ẩn cái gì?" Toàn Nhân nói.
Hắn ta giả bộ cốc nhẹ vào đầu , nói:" A! Ta quên mất, quên không giới thiệu rồi.. Ta là Lực Thủ Ức." Hắn lại triệu cây rìu kia ra , chăm chú nhìn môi hơi bĩu ra tỏ vẻ oán trách:" Ầy... Thú cưng của ta bị hai ngươi phá hủy trở thành chân thân rồi. Đáng trách đáng trách ."
" Ta phải mất tận ba ngày ba đêm để luyện ra thú vui mới này đấy. Các ngươi lại một tay đánh không thương tiếc ... giờ ta mất cái chơi rồi... các ngươi nói ta phải làm sao ?" Lời nói của hắn tuy rằng chỉ là lời oán trách nhưng thái độ của hắn thì ngược lại, vừa thách thức vừa muốn giết ngay người bên dưới .
" Ngươi tà khí đầy mình chắc chắn không phải kẻ ra gì, chiếc mặt nạ hại chết con mắt ta rồi!" Tần Liêu nói đầy vẻ khinh bỉ.
" A? Vị cô nương này... ấy không, làm sao lại có nữ nhân nào nói những lời cay độc như vậy a? Chiếc mặt nạ này của ta tuy rằng xấu nhưng ta là hảo soái a."
Tần Liêu " xì" một tiếng mặt liếc ra nơi khác .
" Ngươi giết hại người lành vô cớ. Không thể tha." Thẩm Lăng nhìn hắn.
" Quả nhiên người Thượng giới các ngươi mở miệng là lại không thể tha ha ha ha. Trên đời này các ngươi có ai là bỏ qua đâu? Ha ha ha"
" Ngươi nói bậy! Không cẩn thận ta lôi cái đầu ngươi xuống!" Toàn Nhân nói.
" Giết người máu chảy thành vũng, ngươi còn cố cãi ?" Y nói.
" Ta không hề nhận ta làm là đúng a? " Lục Thủ Ức nhởn nhơ cười cười nói.
" Ngươi đúng là phát dại !" Khiết Băng
Trong chiếc mặt nạ xấu xí ấy ,Lục Thủ Ức miệng nhếch lên một đường . Hắn phi khiển chiếc rìu đầy oan khí chết dưới lưỡi rìu của hắn tới Khiết Băng .
Y mở to mắt , vội chạy tới dùng kiếm chém bật tung chiếc rìu ra. Thẩm Lăng mắt đầy sát khí nói:" Ngươi dám?" Rồi lao tới giao chiến với hắn .
Lục Thủ Ức thu lại rìu về phía mình , lại tạo nó thành một thanh đao đánh với Thẩm Lăng . Một kiếm linh quang hào thân , một đạo oán khí ngập thân càng phân biệt rõ hơn người này người kia là ra sao. Thẩm Lăng kiếm pháp rất giỏi, phất một cái làm cây cối xung quanh lắc lư mạnh . Lục Thủ Ức nói:" Ta hôm nay bị phá mất thú vui, không muốn giao chiến. Vậy hẹn gặp lại a ha ha ha!" Hắn phất tay biến mất .
Thẩm Lăng đánh mắt nhìn về phía Cửu Bạch . Hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt của hắn dành cho y dường như chỉ riêng y cảm thấy được sự nhẹ nhàng trong ấy. Phút chốc thấy hơi ngượng y lại đánh mắt nhìn sang người người trốn trong nhà từ từ đi ra ngoài nhìn bọn họ . Những người này máu me bê bết trên người , cũng là bị quái thú kia đả thương không ít . Họ rưng rưng nước mắt cúi quỳ xuống hành lễ với bọn họ liên tục nói.
" Đa tạ các vị đại nhân ! Đa tạ các vị đa nhân! "
Y hơi bất ngờ, đi tới đỡ bọn họ đứng dậy .
Thẩm Lăng cũng ngự không trở xuống mặt đất .
" Mọi người không cần đa lễ, ta cũng chỉ là một người bình thường, thấy nạn ắt sẽ giúp, không đáng không đáng ." Y mỉm cười nói. " Đều bị quái thú kia đả thương không ít rồi! Ta giúp mọi người chữa thương."
Thẩm Lăng đánh mắt sang Toàn Nhân , Khiết Băng , Tần Liêu nói:" Những người còn lại cùng xử lí những xác người ở đây. "
Khiết Băng định phản đối không làm , nhưng lại nhìn vài người ôm lấy xác người thân mình đầy máu me khóc than .
" Bà..bà ơi.. bà đừng bỏ con .."
" Ngươi đi thảm quá! Thảm quá.."
Khiết Băng lại thở dài, tiến tới an ủi bọn họ . Rồi cùng Tần Liêu, Toàn Nhân xử lí tàn tích thẫm máu này. Thay họ chôn cất thi thể .
Thẩm Lăng đi tới cạnh Tần Liêu đang xé ra một ít vải trên áo ngoài y phục mà băng bó vết thương cho họ. Mày hơi khó chịu , khẽ nhăn lại. Vỗ nhẹ lên vai y , tay xuất hiện một cuộn vải băng bó thương trắng . Y quay sang nhìn hắn mỉm cười, nói:" Cảm ơn."
" Băng bó vết thương cho họ , không cần dùng pháp lực của mình chữa thương. Ta làm việc này."
Y khẽ gật đầu rồi cả hai một người băng bó, một người truyền pháp lực chữa thương.
Tới người cuối cùng , y băng bó cho một đứa trẻ khoảng trừng 15-16 tuổi là một nam nhân. Đứa trẻ này tầm ấy tuổi nhưng đôi mắt rất ngây thơ . Tay nó hẳn một vết rách sâu , y cầm mảnh vải trắng chấm nhè nhẹ máu quanh vết thương lỡ tay chấm vào trong vết thương . Vội giật nhẹ tay lại, nhìn cậu bé. Cậu bé này một chút biểu cảm đau đớn cũng không, lại nhìn y chăm chú . Mắt ngây thơ , chớp chớp . Y hỏi:" Cậu bé..cậu có đau không? Ta lỡ chấm hơi mạnh.."
Cậu bé lắc lắc đầu , y mỉm cười cúi xuống sơ cứu vết thương tiếp.
" Cậu bé, chịu đau một chút nhé. Ta bây giờ sẽ băng bó vết thương lại . Sau đó.."
Cậu bé lại nói:" Vị công tử này, ta thấy huynh quả thật rất tuấn mỹ . "
Y không lấy làm lạ, vẫn mỉm cười nói:" Vậy sao?"
Chợt Thẩm Lăng bước tới gần đánh mắt nhìn sang cậu bé còn đang ngồi trên ghế nhỏ kia, lại nhìn xuống tay y đang băng bó .
Hắn định cầm lấy mảng vải , nhưng tay lại chạm vào ngón tay trắng nhỏ của y.
Hắn không ngượng ngùng như y , tự nhiên nói:" Cửu Bạch, để ta. "
"...À ..Được . Huynh làm đi." Y vội rút tay ra để cho Thẩm Lăng tự băng bó cho cậu bé rồi pháp lực chữa thương cho cậu bé này.
Thẩm Lăng vừa làm vừa rất im lặng không nói một câu, làm cậu bé kia có hơi sợ . Mà đánh mắt nhìn sang y đứng sau hắn. Y khẽ mỉm cười nhìn cậu bé ý muốn nói:" Không sao,không cần sợ huynh ấy."
Thẩm Lăng lại nhìn vào cậu bé, ánh mắt lạnh băng . Cậu bé lại chớp chớp mắt , cúi gằm mặt xuống. Y đứng sau nói:" Thẩm Lăng...huynh đừng nhìn như vậy, cậu bé có lẽ sợ hơi sợ.."
Thẩm Lăng " ừm" một tiếng rồi lại cúi xuống làm tiếp.
Tất cả đã xong, cậu bé kia cũng không hiểu sao rất hợp y , cứ thế đi theo sau . Y cũng không cằn nhằn hay phản ứng gì khó chịu , mỉm cười nhìn cậu bé . Hỏi:" Đệ tên gì? "
" Đệ tên Minh Tử .. Ca, huynh là ai? Sao lại lợi hại như vậy?" Cậu bé này vẫn còn hơi ngại , nói cũng ngập ngừng.
" Ta là Cửu Bạch, ta cũng không phải người lợi hại gì như đệ nghĩ đâu.."
Y xoa xoa đầu cậu bé.
Thẩm Lăng đi cạnh y nãy giờ im lặng, không nói một tiếng. Tần Liêu, Toàn Nhân , Khiết Băng cũng đã xong việc . Đi tới phía Thẩm Lăng và y .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro