Chương I
Bầu trời hoàng hôn hôm ấy như được nhuộm bởi máu của chiến trường. Ánh nắng tàn len lỏi qua những đám mây đen đặc, đổ xuống một sắc đỏ quỷ dị, tựa như vệt màu trên tấm áo chiến của Jeong Jihoon. Trên chiến mã oai phong, anh lặng lẽ tiến vào cổng thành. Dân chúng tụ họp hai bên đường, đôi mắt tràn đầy niềm kính nể xen lẫn sợ hãi khi nhìn thấy vị trung tướng trẻ tuổi nổi danh toàn cõi. Nhưng những ánh mắt ấy không thể xuyên thấu lớp giáp lạnh lẽo che kín tâm hồn anh.
Jihoon không để tâm đến tiếng xì xào hay ánh mắt nể phục. Mỗi bước chân ngựa vang vọng trên nền đá lát đường như gợi nhắc những mảnh ký ức rời rạc của chiến trường: tiếng hò hét, tiếng kim loại va chạm, và hơi thở cuối cùng của những kẻ ngã xuống. Anh là thanh kiếm sắc bén nhất của triều đình, nhưng đồng thời cũng là bóng ma mang theo sự tĩnh lặng chết chóc. Chiến thắng, với anh, chưa bao giờ mang vị ngọt; nó là cái giá của máu, của những giấc mơ tan vỡ.
Hoàng cung hiện ra trước mắt như một pháo đài bất khả xâm phạm. Những lá cờ tung bay dưới ánh hoàng hôn, nhưng không thể xua đi cảm giác bất an len lỏi trong không khí. Jeong Jihoon bước qua cổng lớn, được chào đón bởi hàng loạt ánh mắt cúi rạp, nhưng anh chỉ dừng chân khi đối diện với ngai vàng nơi đức vua đang ngự. Tiếng nhạc dừng lại, để lại một khoảng tĩnh lặng đáng sợ.
"Trung tướng Jeong Jihoon, khanh quả là thanh bảo kiếm của trẫm," giọng nói của đức vua vang lên, mỗi chữ đều như một mũi kim nhọn xuyên qua không khí. "Cuộc nổi loạn phía Nam đã bị dập tắt dưới tay khanh. Nhưng không chỉ có chiến thắng, trẫm cần ở khanh sự trung thành tuyệt đối."
"Thần luôn phụng sự bệ hạ với cả mạng sống của mình," Jihoon đáp, giọng nói trầm tĩnh nhưng sắc như lưỡi kiếm vừa được mài dũa. Đôi mắt anh không rời khỏi bóng dáng uy nghi của đức vua, nhưng trong đáy mắt là một tia nhìn khó dò.
Trước khi buổi yến tiệc bắt đầu, một mật thám tiến vào, mang theo một tin tức u ám. Bốn vị quan lớn của triều đình đã bị sát hại trong cùng một đêm, và trên thi thể họ xuất hiện cùng một ký hiệu kỳ lạ: cánh hoa bỉ ngạn đỏ thẫm, như một dấu ấn của tử thần.
"Bỉ ngạn," đức vua nhắc lại, giọng nói trầm ngâm. "Loài hoa của địa ngục. Nhưng tại sao lại là biểu tượng này?"
"Thần không rõ," một vị quan trả lời, đôi mắt đầy vẻ lo âu. "Nhưng truyền thuyết kể rằng, bỉ ngạn là hoa của sự phân ly, của cái chết không thể tránh khỏi."
"Trung tướng Jihoon," đức vua quay sang, ánh mắt sắc lạnh như thép. "Trẫm giao cho khanh điều tra chuyện này. Không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để bảo vệ thanh danh triều đình. Hãy nhớ, trong bóng tối, lòng trung thành và sự mưu trí là vũ khí sắc bén nhất."
Jihoon cúi đầu nhận lệnh, lòng anh dấy lên một cảm giác không tên. Trong bóng tối của những âm mưu cung đình, những kẻ thù ẩn mình luôn nguy hiểm hơn những đạo quân ngoài chiến trường. Anh biết, cuộc điều tra này không chỉ đòi hỏi tài trí, mà còn là một bài kiểm tra cho lòng trung thành tuyệt đối mà đức vua vừa nhắc đến.
Đêm đó, Jihoon ngồi một mình trước án thư. Ánh nến chập chờn soi sáng những tấm bản đồ và tài liệu về các nạn nhân. Tất cả họ đều là những nhân vật quan trọng, giữ vai trò chủ chốt trong triều đình. Nhưng điều gì đã liên kết họ lại? Ai đủ quyền lực và toan tính để loại bỏ họ một cách tàn nhẫn như vậy?
Cánh hoa bỉ ngạn đỏ thẫm hiện lên trong tâm trí anh, như một ngọn lửa âm ỉ cháy. Loài hoa ấy đẹp đến mức mê hoặc, nhưng cũng mang theo cảm giác chết chóc. Jihoon biết rằng, để lần ra dấu vết của kẻ đứng sau, anh sẽ phải đi sâu vào nơi tối tăm nhất của triều đình, nơi mà ngay cả ánh sáng của lý trí cũng khó lòng soi rọi.
Ba ngày sau, Jihoon đến hiện trường của một trong những vụ án. Ngôi biệt phủ nằm lẻ loi giữa khu rừng thưa, bị bao phủ bởi một bầu không khí âm u đến khó thở. Những cây tùng bách cổ thụ rì rào trong gió, tạo ra những tiếng thì thầm như vọng lại từ cõi âm.
Trong gian chính, thi thể của vị quan nằm bất động, đôi mắt mở to trong một biểu cảm kinh hoàng. Ký hiệu cánh hoa bỉ ngạn được khắc ngay trên ngực, từng đường nét sắc sảo như một tác phẩm nghệ thuật ma quái. Jihoon cúi xuống, ngón tay lướt nhẹ qua vết khắc, cảm nhận sự lạnh lẽo đến rợn người.
"Ngài nghĩ gì, thưa trung tướng?" Một mật thám lên tiếng, giọng nói thấp đến mức gần như hòa tan vào không gian.
"Không chỉ là lời đe dọa," Jihoon trả lời, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào ký hiệu. "Đây là một tuyên ngôn, một dấu hiệu của sự khinh miệt. Hung thủ không chỉ muốn giết, mà còn muốn truyền tải một thông điệp."
Anh đứng thẳng dậy, ánh mắt hướng về phía rừng sâu. Một cơn gió mạnh lùa qua cửa sổ, mang theo tiếng rì rào như tiếng thì thầm của những linh hồn bị quên lãng. Trong khoảnh khắc ấy, Jihoon biết rằng mình đang bước vào một trận chiến mới, một trận chiến không chỉ đấu với kẻ thù hữu hình, mà còn với những bí mật được chôn vùi dưới lớp bụi thời gian. Và trong trận chiến này, sự thật có thể là thứ vũ khí nguy hiểm nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro