Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

IV, Thánh Điện

Có khi nào có một nơi mà mình muốn nấn ná ở hoài ở mãi nhưng không được, điều đó sẽ làm mình thấy... buồn cả ruột chăng?​

...​

Ely ngồi một đống trên bãi cỏ. Ủ rũ. Những con chim còn đang bận rộn bay lên bay xuống tạo thành một dải lụa trắng trông rất mềm mại và uyển chuyển. Không ai chú ý tới cô ngoài những con bướm vẫn lượn lờ ở xung quanh làm cô phát bực. Sao chúng không bay quách sang bên kia đi, rủ rê cô nữa, cô làm gì biết bay khi cô không có cánh như Wolfy yêu dấu của cô chớ? Cô xua tay đuổi chúng đi nhưng chỉ được một lúc, đám bướm lại kéo về phía cô và... ngày một đông hơn.

Ely bực bội, với tay xuống định lấy một vốc nước trong suốt dưới cái hồ xanh thẳm trước mặt uống cho hạ hoả thì cô rụt tay lại rất nhanh. Mắt cô mở to. Cô từ từ đưa tay xuống nước lần nữa để kiểm chứng lại. Tay Ely hạ thấp xuống, nước vừa thấm vào những đầu ngón tay. Và gần như ngay lập tức, một tảng đá tròn tròn từ đâu bên dưới nổi lên trên mặt nước. Cô thử chụp lấy xem nó có lặn xuống không? Nhưng nó không trốn mất như những con cá. Đích thị, nó là đá chứ không phải là cá! Cô ườn người ra, ghị mạnh tay xuống thì đá cũng trơ trơ như thường. Ely đứng bật dậy, cô liền nhìn về phía bên kia, nơi có cái lồng chim rồi nhìn xuống mặt nước rồi nhìn những con bướm đang vờn quanh chân cô rồi cô nuốt nước bọt, giơ một chân lên và cuối cùng đặt nó xuống... nước. Chân cô không bị chìm! Chân còn lại cũng như thế. Cô thấy mình ngồi chồm hổm trên mặt đá. Tảng đá xanh da trời đỡ lấy sức nặng cơ thể cô và những chú bướm vẫn còn bay xung quanh cô. Cô đưa những ngón tay xuống nước lần nữa và tức thì một tảng đá khác mọc lên. Cô chậm thật chậm bước từng bước như thể một đứa trẻ mới tập đi. Có lẽ cô không nhớ nổi thế nào là niềm vui lần đầu tiên biết đi vì cô hãy còn quá nhỏ. Nhưng tạ ơn Trời vì giờ đây, cô đang cảm nhận nó, lần đầu tiên với tất cả nhận thức.

Khi hai chân cô đã đứng hoàn toàn trên hòn đá mới, hòn đá cũ chìm xuống dưới mặt nước và mất hút. Cô ngoái nhìn lại phía sau, tuy còn sợ nhưng cô vẫn để sự việc kì lạ này tiếp tục cho đến khi Ely đủ sức nhảy được lên bờ bên kia. Chỉ còn vài bước nữa là cô đặt chân được vào trong cái lồng.

Ely đã dần nhận ra ngay từ khi còn đang đứng giữa hồ rằng cái lồng chim lại không phải cái lồng chim mà chính là một ngôi điện thờ. Nhưng khi còn ở quá xa, Ely không thấy được một trong những cây cột chống đỡ cho cái "lồng" đã bị gãy. Bây giờ, Ely thấy rõ điện tuy cũ nhưng nó và cả nơi chốn kì lạ này toát lên vẻ gì đó rất rất oai nghiêm và linh thiêng: Màu trắng của điện thờ, màu xanh của cỏ tươi dưới chân và những con chim nhỏ điểm xuyết những chấm trắng tinh khôi hoà quyện cùng màu xanh thẳm của nước.

Giá như mình có thể ở đây luôn, cô thầm nghĩ trong đầu nhưng một phần khác nữa của tâm trí luôn biết rằng Thái tử Felim sẽ tìm ra cô sớm thôi. Dù cô có trốn vào cái góc nào hay rơi xuống cái lỗ nào.

Cô nhìn bên trái và bên phải, bên trên trần của điện thờ đều sạch sẽ và không có một chiếc lá nào rụng xuống được trên sàn dù xung quanh cô, cây cối vẫn xanh tươi, rậm rạp bao phủ.

Sự bao quét toàn bộ mọi thứ xung quanh của đôi mắt bỗng dừng lại ở một thứ gì đó phía sau điện. Cái thứ đó không hề cử động nên cô nghĩ nó chỉ là một bức tượng mấy ngôi đền, điện hay có mà thôi, nhưng dù sao cô nên đến "thăm hỏi" nó ngay bây giờ vì cô thích khám phá mọi thứ ở đây. Từ khi cô đến được đây và trải qua những điều kì lạ, cô cảm thấy mình đã dành cho nơi này một phần không bao giờ quên trong kí ức, nhất là nó lại đến trong ngày hôm nay – một ngày đặc biệt.

Cô bước dần tới chỗ bức tượng đang đứng, bụng nghĩ thầm là sao mới nhìn lưng nó mà bức tượng này giống người thật quá! Cô cảm thấy da gà bắt đầu dựng đứng lên. Bức tượng trong có vẻ cũ kĩ hơn cả ngôi điện thờ. Chịu không đặng, cô thốt lên đầy xót xa:

- Trông thật là thảm! Thân thể nó dơ bẩn, đầy đất với cát giống như nó vừa được tắm trong một vũng bùn. Coi kìa, cái nón nó đang đội trên đầu trong mới thảm hơn nữa, bị nứt đủ chỗ. Nó đang mặc cái gì thế nhỉ... để ra đằng trước xem sao!

Khi Ely chuẩn bị vòng ra trước mặt bức tượng thì cô giật mình, mặt tái xanh như chẳng còn giọt máu nào. Cảm giác thót tim làm cô dừng lại trước mọi suy nghĩ và ý định. Đôi mắt cô chỉ còn thấy máu... áo bức tượng đầy máu. Máu khô và máu vẫn còn tươi dính bê bết trông cực kì nhớp nháp. Ely đưa tay lên, rung rẫy chạm vào những vết máu trên áo bức tượng. Một bàn tay cứng như thép chộp lấy cánh tay tò mò của cô gái nhỏ, cái đầu của bức tượng xoay về phía sau đủ để Ely nhìn thấy.

Cô đứng như trời trồng. Ely không thốt nổi nên lời vì bất ngờ và kinh khiếp. Gương mặt của bức tượng như in vào tâm trí cô. Những sợi tóc đỏ nâu của hắn – bức tượng – buông xuống trước mặt Ely khi hắn cuối đầu vì chiều cao còn khá khiêm tốn so với thân hình hắn của cô.

Dần dần, cô nhận ra hơi thở của hắn. Hắn không phải là một bức tượng, chắn chắn hắn không phải. Nhất là khi đôi mắt hắn nhìn cô một cách khó hiểu. Nhưng cô cảm thấy khuôn mặt của hắn còn giống bức tượng hơn cả bức tượng. Sự vuông vức của từng góc cạnh, dù nhìn trực diện vẫn dễ dàng nhận ra. Đến cả cái chùng lại của đôi hàng lông mày cũng toát lên vẻ cứng rắn rất nam tính.

Nhiều giây trôi qua, cô như sắp biến thành tượng đá thứ hai. Họ đứng nhìn nhau cho đến khi cái miệng của hắn chịu nhếch lên rồi mở ra, nói những từ đầu tiên mà một bức tượng có lẽ sẽ không bao giờ nói được:

- Chỗ bí mật này mà cũng có người lui tới? Xem ra, chẳng còn bí mật nữa.

- Tôi... - Ely ấp úng.

- Sao?

Ely bỗng nhớ ra thân phận của mình hiện giờ, cô nhanh chóng lấy lại "phong độ đàn ông":

- Tôi không cố ý phát hiện chỗ này. Tôi... bị lạc. Giờ anh... buông tay tôi... ra được chưa? Muốn nắm tay tôi đến bao giờ?

- Ờ.

Dứt lời, hắn buông tay ra, quay đi, bước về phía trước. Một con Unicorn màu đỏ rực đang nằm trên bãi cỏ, thấy hắn tới liền quẫy cái đuôi đen bóng lên mừng chủ. Công nhận cái màu đỏ chói của nó thật là nổi với màu trắng của "cái lồng" và màu xanh của cỏ.

Hắn đưa tay lên vuốt bờm ngựa. Cách hắn vuốt ve con ngựa làm cô nhớ Wolfy dễ sợ. Trông cả hai đúng là chủ nào tớ nấy, người ngộm dơ bẩn y chang nhau. Nhưng không hiểu sao họ vẫn toát lên cái khí chất quyết liệt, mạnh mẽ như những chiến binh.

Bỗngnhiên trời đổ mưa. Hắn và con ngựa của hắn đứng ngoài bãi cỏ hứng hết. Hoàng tửEly chạy vào điện, trốn! Ely không muốn bị ướt, cô phải thật khô ráo khi đếntrước mặt Công chúa. Còn hắn... chẳng buồn nhìn cái kiểu chạy mưa như chạy giặc củamột thằng con trai như cô. Hắn chẳng quan tâm.


Image "Sanctuary" by Linum7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro