III, Phía bên kia
Tại sao con luôn bị lạc hả Trời? Ở đây đủ nước để uống và... tắm. Một tháng chắc... sống.
...
Những sợi tóc vàng óng như tia nắng mặt trời bay loạn trong gió. Đưa tay gỡ những sợi tóc rối, Ely hoảng hốt thốt to:
- Cái nón của em bay đâu mất tiêu... rồi?
- Gió lấy mất rồi!
- Thôi rồi, vậy là... em đành mượn anh thôi.
- Thái tử mới lượn xuống sát mặt biển để nhặt giùm cho em đó, nên bọn chị mới bị em bỏ lại. Đây nè! – Helena cười, trên tay nàng là cái nón của Ely.
- Helena ơi, chị giữ giùm em một chút nhé! Em cứ tưởng con Fy nó bay nhanh quá không à.
- Chắc nhanh! – Felim chọc.
- Anh ơi, sắp tới rồi phải không anh? – Ely lãng sang chuyện khác.
- Chưa đâu. Nhưng sao em nôn thế?
- Em... muốn đi vệ sinh. Sáng giờ em chưa...
- Trời ạ, vậy thì ráng nhịn đi cưng!
- Sao mà được? Em mắc... lắm...
- Ít nhất cũng phải qua khỏi đại dương, ở đó có chỗ cho em...
- Vâng! Fy! Nhanh lên, nhanh nhanh lên! – Ely ôm chầm Wolfy, vòng tay xuống ôm chặt cổ nó, thúc. Wolfy biết chủ đang hối cũng cố gắng nhưng nó đã thấm mệt vì bây giờ là giữa trưa, nắng hừng hực như thiêu đốt những thứ ở giữa biển và bầu trời. Ely chỉ ước được nhảy một cái xuống biển để trốn đi cái sức nóng như muốn nướng chín làn da. Nhưng bây giờ, điều đó chỉ là thứ yếu mà thôi, cái chính mà cô muốn làm là nhảy ngay xuống biển để "xả nước cứu thân".
...
- A! Thấy đất liền rồi, anh Felim và chị Helena! EM ĐI TRƯỚC! NHÉ! – Ely reo lên vui sướng khi cảnh quan trước mặt không còn một màu xanh biêng biếc của biển cả mà thay vào đó là màu xanh lá cây! Vâng, là màu xanh lá cây của rừng.
Felim chưa kịp nói gì, chưa kịp dặn dò Hoàng tử Ely nhớ cẩn thận vì đã vào tới lãnh địa của Ambrose thì Ely và con Wolfy đã lao như tên bắn và mất hút trong trùng điệp cánh rừng rậm. Thở dài, chàng chỉ còn biết nhìn nàng Helena xinh đẹp đang dịu dàng mỉm cười trấn an mình.
Ely vừa đặt chân xuống đất, cô liền xoa đầu Wolfy một cái thật nhanh và dặn:
- Con đứng đây đợi mami một tí... một tí thôi nha con... mami quay lại liền... đừng có đi lung tung, biết chưa? Nhớ nha, mami mà thấy con đi lung tung là mami đánh Fy đó!
Wolfy cụp tai, nhìn theo Hoàng tử Ely đã nhảy bổ vào bụi rậm gần đó. Nó uể oải, nằm ềnh ra, mệt mỏi. Nó nhắm mắt lại.
...
Ely chạy thật nhanh, hướng vào một nơi cây cối mọc um tùm. Cuối cùng, Ely cũng tìm được một cái "nhà vệ sinh" ưng ý để "giải toả bầu tâm sự" nặng nề từ nảy đến giờ.
Sau khi xong xuôi, Ely bắt đầu nhận thức được đầy đủ cảnh quan xung quanh. Bây giờ, cô mới cảm thấy nhiệt độ nơi này thật mát mẻ, giống như cô chưa từng đi dưới cái nắng gay gắt một giây phút nào. Tự nhiên cô thấy mình như lọt thỏm giữa các hàng cây quấn quít, reo vui trong ánh sáng. Khu rừng của Ambrose rất xanh và rất rộng. Lúc bấy giờ, Ely muốn ở lại chỗ này luôn, không muốn đi tiếp nữa. Cô tự hỏi không biết mấy giờ rồi trong khi đôi chân Ely bước đều đều, chậm chạp. Ely tiếp tục dòng suy nghĩ miên man tối qua, trước khi cô ngủ thiếp đi. Cô nghĩ về linh cảm của mình hồi tối và cô cảm thấy có một chút thất vọng, sự thất vọng quen thuộc từ nhiều năm nay vì cô không còn mơ thấy Rồng nữa. Tối qua, cô ngủ một giấc tới sáng, không mơ gì cả hoặc nếu có mơ thì có lẽ cô cũng không nhớ. Chỉ có một điều cô biết chắc rằng: Linh cảm của cô đã sai.
Ely đi mãi, hình như đã hơi lâu, chân cô bắt đầu mỏi nên cuối cùng cô phải thừa nhận là... đã bị lạc rồi. "Người" đầu tiên cô nghĩ ngay đến là chú sói Wolfy, cô đưa ngón tay lên miệng huýt gió nhưng chỉ có tiếng những tán cây đập vào nhau. Gió từ đâu luồng tới, thổi tung mái tóc cô, cô nhớ mình vẫn chưa lấy lại cái nón. Thôi, chẳng muốn suy nghĩ nữa. Có lẽ cô nên ngồi xuống dưới một gốc cây và huýt gió tới khi Wolfy hay Thái tử Felim xuất hiện.
Cô nhìn quanh quất, phát hiện một cái cây to lắm. Không, mà là hai gốc tay to đùng như hai cánh cổng cao lớn. Cô chạy tới, áp hai bàn tay vào gốc cây vì trước giờ cô chưa từng thấy gốc nào to hơn chúng. Cô ngồi xuống, tựa lưng vào gốc bên trái một hồi. Cô chán, tựa lưng vào gốc bên phải. Bất thình lình, hai gốc cây to kềnh rung lên rồi... như thể mọc thêm chân để "chạy" ra hai bên nhưng không gây ra bất kì âm thanh nào. Chúng mở ra một không gian khác như hai cánh cửa của một cái gì đó mà cô chưa định hình được. Mọi thứ diễn ra đột ngột đến nỗi Ely bật ngửa trong tư thế vẫn còn đang ngồi xếp bằng.
Giờ Ely chuyển sang nằm, đầu cô ngửa ra sau hết cỡ. Những con chim màu trắng bay lao xao trên cao như một dòng chảy trắng xóa đổ ngược lên bầu trời. Cô nhanh chóng đứng dậy, quay lại để nhìn cho rõ ràng hơn và ngạc nhiên thực sự. Trước mắt Ely hiện ra một cái lồng chim to lớn màu trắng với những cái trụ đỡ song song và trên đỉnh của cái lồng là một cây cột nhọn hoắc như mũi kiếm đâm thẳng lên.
Cô đứng ngắm nó một lúc. Cô không thể tới đó được. Cô không thể bay. Cái lồng chim cách cô bởi một mặt nước xanh thẳm, không gợn một làn sóng. Dưới chân cô, nhiều chú bướm trắng, nhỏ, xinh, không biết từ đâu kéo lại, đang vỗ cánh chập chờn. Hoàng tử Ely nghĩ rằng hình như lũ bướm đang gọi mời chân "chàng" bước tới trước và quả thật là "chàng"cảm thấy rất tò mò, muốn đến thử bờ bên kia. Phải chi có Wolfy thì Ely sẽ bay cái vèo qua nhưng rồi "chàng"cũng chợt nhớ ra không biết "chàng"làm cái quái gì ở đây. Trong tích tắc, "chàng" quay lại nhìn, kinh ngạc phát hiện phía sau xuất hiện một bức tường đá nhưng đã bị đám dây leo xanh rì che phủ. Bức tường đã đóng lại! Không một kẽ hở!
Lúcnày, Ely đã hiểu rõ tình cảnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro