Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I, Chàng hoàng tử xinh đẹp

Khi trời sáng, mình sắp... không... đã là Hoàng tử Lucis.

Mình đi ngủ gấp đây, tối nay có thể mơ thấy Rồng nữa. Mình chưa từng linh cảm như vậy. Có lẽ, mình đang sợ hãi.

...

Đó là buổi sáng mùa hè, khi những chú chim ngoài vườn xôn xao hót. Có nắng, nắng ngập tràn và có hoa, hoa rực nở. Biết diễn tả như thế nào một buổi sáng như mọi buổi sáng êm đềm khác trong khu vườn xinh đẹp của Hoàng hậu Illumine? Và ngày nay, Hoàng hậu trông thật tiều tụy với hai quầng thâm dưới đôi mắt. Gương mặt thất thần, chẳng được nàng tô thắm rạng rỡ như mọi khi.

Hoàng hậu lặng lẽ rảo bước dọc hành lang song song khu vườn, mùi thơm của những hàng hoa oải hương cùng hàng trăm bông hoa hồng không làm nàng thích thú như mọi khi. Niềm vui được thưởng thức âm thanh, ánh sáng và sắc màu đáng yêu của buổi sáng sớm bị đè bẹp bởi vô số những suy tư hỗn độn trong đầu óc nàng. Khó khăn lắm, nàng mới để ý thấy một đóa Morning Glory [1] xanh tím ở cuối vườn, nơi mà nàng không định dừng chân nhưng cuối cùng đã dừng lại để ngắm nhìn bông hoa nhỏ đó. "Vinh quang của Buổi sáng", nàng mỉm cười với ý nghĩa của nó và nàng chắp tay lại để cầu nguyện: "Hãy để đứa con gái bé bỏng của con bình yên vô sự. Xin đừng để nó phải chết vì tội lỗi của anh nó." Trông nàng lúc ấy mới thành khẩn và lương thiện làm sao!

Hai năm trước, cuộc kháng chiến thất bại. Đất nước của nàng đã trên bờ tiêu vong. Nàng đã cầu nguyện và Quốc vương Kainen, chồng nàng may mắn thoát được cái chết nhưng hai đứa con trai của nàng thì không thể. Khi Edwin, Hoàng đế của Ambrose, đất nước hùng mạnh phương Bắc, bước vào cung điện, nơi Kainen đang chờ để nghe phán quyết về số phận của đất nước thanh bình của mình, nàng đã đứng bên cạnh chồng nàng. Edwin chỉ hỏi ba câu nhưng nàng nhớ mãi...

Thứ nhất: "Tại sao ngươi không giữ nổi vương quốc của ngươi?"

Kainen đáp: "Là lỗi của ta. Và cũng vì Vinh quang Elf thuần chủng của ngài."

Thứ hai: "Ngươi sẽ làm gì để cứu vương quốc của ngươi?"

Kainen đáp: "Tất cả mọi thứ."

Thứ ba: "Vậy sẽ lấy máu thịt của ngươi để dâng hiến chứ?"

Kainen đáp: "Nếu máu thịt của ta làm ngài hài lòng, Hoàng đế Edwin vĩ đại."

Đêm đó, nàng đã khóc khi biết ý định thật sự của Edwin. Nhưng nàng tin rằng lời cầu nguyện cho đất nước của mình đã được các vị thần linh chấp nhận một nửa và một nửa chính là điều đang làm nàng nhức nhối.

Nàng đến đại điện rất sớm nhưng nàng không phải là người đến sớm nhất. Trên ngai vàng, chồng nàng đang lặng lẽ ngồi. Nàng bước đến và ngồi xuống trên chiếc ghế dành cho nàng, bên phải ngai vàng chí tôn. Hai người cứ thế ngồi bên nhau.

Các con nàng dần có mặt đông đủ. Người nào cũng lặng câm. Sự im lặng nặng nề luôn làm người ta ngột ngạt, khó chịu và trong buổi sáng này, không khí dường như sắp bị rút hết.

Nàng nhìn Kainen, ngài mỉm cười xoa dịu cùng vẻ mặt mệt mỏi nhưng như đang cố nói với nàng rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vậy nhưng, nàng vẫn cảm thấy không ổn, thực sự không thể! Vì ngày hôm nay con gái nàng, Công chúa Elysia sẽ đi... "lấy vợ", lấy Công chúa của Đế quốc Ambrose thay cho Lucis, Hoàng tử đã trốn biệt tích cùng người yêu vì cuối cùng chàng cũng tìm ra "người thực sự muốn kết hôn" và chàng "đồng ý từ bỏ vương vị" và con cái chàng cũng vậy và mọi chuyện là như vậy và vâng vâng... như chàng đã viết trong lá thư từ biệt hai tháng trước. Kể từ đó, Lucis không bao giờ có mặt tại Hoàng cung nữa. Hoàng hậu Illumine càng nghĩ càng tức đứa con trai bất hiếu của mình. Nhưng mọi chuyện cũng lỡ rồi.

Quốc vương Kainen lên tiếng phá vỡ sự im lặng đang đè nặng trong tim mọi người:

- Phụ vương xin lỗi các con vì đã để cho em gái các con phải đi vào hang cọp. Phụ vương càng xin lỗi con nghìn lần, Ely à. Phụ vương đã hứa với Hoàng đế Ambrose nhưng cha không hứa điều đáng hổ thẹn này. Hoàng tử Lucis mới là người được chọn ngay từ đầu, chứ không phải em gái các con. Cha sẽ tìm bắt nó, cho dù nó có trốn ở đâu, nhưng cha chỉ lo cho con, vì có thể...

- Không, Kainen, xin chàng đừng nói nữa... Thiếp không muốn nghe điều đó... – Hoàng hậu Illumine mặt tái nhợt, giọng nói đầy đau khổ.

- Ta làm vua của một nước nhưng không thể bảo vệ được đất nước và bây giờ cũng không bảo vệ được cả đứa con gái bé nhỏ của mình. Elysia, con ơi, phụ vương...

- Cha đừng buồn, rồi con sẽ trở về bên cạnh người và mẫu hậu. – Một giọng nói trầm ấm nhưng đầy cương quyết vang lên ở phía cuối đại điện.

Cô công chúa nhỏ ở đó, nơi mà ánh sáng làm rực lên những sợi tóc vàng óng buông xuống trước trán. Bộ quần áo của "phò mã" được cất công may riêng cho cô. Bây giờ, trông Ely chẳng khác gì một hoàng tử khôi ngô, tuấn tú nhưng gương mặt hình trái xoan vẫn không thể nào che giấu được một chút gì đó nữ tính của người con gái mới đôi mươi. Vì thế, cô phải đeo cả râu giả, cắt luôn mái tóc dài của mình cho ngắn lại và cột thành cái đuôi gọn gàng sau gáy rồi đội lên đầu chiếc nón của các vị hoàng tử nước cô. Công đoạn cải trang đã được các chuyên gia chuẩn bị từ sáng sớm hầu để cô có thể giống một hoàng tử nhất có thể. Rồi những vị đại thần phủ lên người cô một loại phù phép khiến cô trở thành một chàng thanh niên tương đối hoàn hảo, giọng nói của cô cũng thay đổi cho phù hợp.

Đến khi nào thì hoàng tử bạch mã mới biến lại thành một cô gái như công chúa kiều diễm biến lại thành nàng lọ lem? Một hoàng tử nho nhã và đáng yêu không biết có phải là cái gu của Công chúa Sapphira không? Elysia đã nghĩ đến điều này ngay khi mọi sự chuẩn bị hoàn tất và cô thích thú ngắm mình trước gương. Cô cảm thấy mình hơi phấn khích. Cô còn vui vẻ hỏi điều đó với cả những cung nữ đang nhìn mình bằng một ánh mắt đầy thông cảm. Họ chỉ mỉm cười, họ nghĩ rằng nếu là họ thì chẳng còn tâm trí để nghĩ đến điều gì khác nữa... Nhưng như mọi khi, phấn khích làm cho cô quên đi nỗi sợ hãi đối diện với thực tế. Và, cô đã sẵn đáp án cho Hoàng tử Ely: Nửa đêm chính là lúc nàng lọ lem đánh rơi chiếc hài.

...

- Lại đây với ta, Ely, con gái ngoan.

Hoàng hậu Illumine ôm thật chặt "chàng hoàng tử" nhỏ của mình nhưng nàng có cảm giác cái ôm này chỉ là một sự chúc phúc quá sức nhỏ bé trước tương lai u tối. Bàn tay nàng vuốt đuôi tóc vàng óng của đứa con và nàng dịu dàng đặt lên má phải của Elysia một nụ hôn. Ở vương quốc nhỏ của nàng, nụ hôn này có nghĩa là "Hy Vọng".

Sau cái hôn đó, Hoàng hậu Illumine chẳng biết làm gì nữa để níu giữ con chim bé bỏng sắp xổ cánh và vút bay khỏi tầm mắt nàng, đến một nơi không quá xa nơi họ đang đứng. Ở nơi đó, một thủ đô xa hoa, lộng lẫy và quyền lực y như cái tên của nó "Lux Aeterna" [2] cùng tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ nằm ở trung tâm. Cả hai cùng tồn tại trên lãnh thổ đất nước Ambrose – linh hồn của hòn đảo rộng lớn phía Bắc, bao quanh là đại dương xanh thẳm, nơi dòng dõi Elf Trắng thuần chủng đẹp đẽ đang sống dưới triều đại Edwin III hùng mạnh. Nhưng đối với Hoàng hậu mà nói, nơi có cái thứ "ánh sáng vĩnh hằng" mà Công chúa Ely sắp phải đến kia sẽ chẳng có gì khác nữa ngoài một địa ngục tăm tối. Sự lừa dối của cả Vương quốc Pandora sắp bị lật tẩy và trả giá. Nhưng đứa con gái bé bỏng này vẫn một mực tiến về phía đó. Không biết là can đảm hay là đại ngốc nữa?

Chú giải:

[1] Morning Glory: Hoa bìm bìm, thường có nhiều màu, đa số là từ xanh dương đến màu đỏ tía, nở buổi sáng sớm.

[2] Lux Aeterna: tiếng Latin, có nghĩa "Ánh sáng Vĩnh hằng". Tên này được lấy cảm hứng từ bản nhạc cùng tên của Clint Mansell và Thành Rome được mệnh danh là Eternal City.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro