1-7: Ta không thiết gì cả, chỉ có anh/em
Chương 7: 【I care nothing but】
"An Đặc Khiết tiên sinh, ở đây chính là tầng thượng rồi."
Thư ký Kyle tận trách dẫn An Đặc Khiết tới tầng thượng, vừa mở cửa sân thượng, liền phát hiện bên ngoài đang đánh nhau khủng khiếp, An Đặc Khiết lặng đi một chút, có chút khó tin vậy mà có người có thể đấu tranh với Huyền Nhật. Thân là bác sĩ phẫu thuật chính của Huyền Nhật, hắn vô cùng rõ ràng Huyền Nhật có bao nhiêu đáng sợ.
Kyle nhíu mày, từ trong người rút súng ra, bắn liên tục năm phát, giải quyết hết năm tên khủng bố đang sững người xem trận chiến bên cạnh.
An Đặc Khiết khó có thể tin quay đầu nhìn Kyle.
"Oh, xin đừng kinh ngạc, thân là thư ký cao nhất của Nhật Hoàng, một chút năng lực tự bảo vệ mình là phải biết." Kyle tỉnh táo nói, rồi nói tiếp, "An Đặc Khiết tiên sinh, phiền ngài nhanh chóng tiến hành công việc ngài muốn làm, mặc dù tôi không định thúc giục ngài, nhưng hiện tại kinh tế đang vô cùng không ổn, tôi phải trở về gấp."
"Đồng thời vì an toàn, cũng phải nhanh chóng trở lại phòng làm việc đặc biệt." Kyle nhìn cuộc chiến phi con người này, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng sau nhiều năm ở bên cạnh Nhật Hoàng mà rèn luyện sự tỉnh táo đâu phải là đơn giản, biểu hiện ra của hắn vẫn bình thường.
An Đặc Khiết ngẩn người: "Anh mặc kệ Nhật Hướng Viêm sao?"
Kyle lịch sự cười: "Đó là bởi vì, Nhật Hoàng không muốn tôi "quản" ngài."
Đúng là cách làm khó có thể giải thích... An Đặc Khiết có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn vội vàng làm tốt chuyện mình nên làm, hắn nhấc một cái vali màu đen vô cùng dài, la to một tiếng: "Huyền Nhật!"
Huyền Nhật đã sớm chú ý đến An Đặc Khiết, nó liều mình phóng đến hướng An Đặc khiết và chịu thêm hai vết thương, năm tên khủng bố phía sau đang đuổi theo gắt gao.
"Đặt nó xuống rồi đi!" Huyền Nhật la to.
An Đặc Khiết được Kyle phản ứng nhanh nhạy nắm lấy, lui khỏi tầng thượng, sau đó cánh cửa nặng nề lập tức được Kyle đóng lại bằng phương thức khẩn cấp, lúc này, Huyền Nhật chạy tới bên cạnh cái vali màu đen, bàn tay ấn phía trên nó một cái, từ vị trí bàn tay trên vali bắt đầu lan ra bốn đường bạc, dọc theo những đường này cái vali rắc một tiếng rồi mở ra, đồ vật bên trong vali được chia ra làm ba bộ phận— một cây gậy màu bạc được phân chia thành hai phần, cùng với một lưỡi hái với cái cán là móng vuốt xương màu đỏ thẫm.
Huyền Nhật nhanh chóng cách cách hai tiếng lắp ráp xong lưỡi hái tử thần, lập tức vung lưỡi hái, lưỡi dao của lưỡi hái ngay lập tức chặn lại mọi công kích.
Huyền Nhật nhảy lên, đứng thẳng tắp, khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, tay phải cầm lưỡi hái tử thần còn cao hơn so với người nó, thoạt nhìn thật sự có cảm giác kinh khủng, như thể là một tử thần có bề ngoài thiên sứ.
"Bây giờ đến lúc đi săn rồi, chỉ cần là kẻ địch của ca ca, Huyền Nhật sẽ không để sót, đi săn tính mạng của các ngươi!"
Đối thủ bắt đầu phóng tới, Huyền Nhật nắm chặt tay, lưỡi hái tử thần cũng theo đó mà bay múa, tạo thành bức tường không thể xuyên thủng, hơn nữa với lưỡi hái tử thần này, tấn công của Huyền Nhật hoàn toàn thay đổi, nó không cần lo móng tay mảnh sẽ không đỡ nổi công kích, nó biết, muốn đánh gãy cái lưỡi hái tử thần này là chuyện không có khả năng.
Siêu hợp kim đặc biệt của lưỡi hái là sản phẩm công nghệ cao nhất thế giới, không chỉ vốn là vấn đề khoa học kỹ thuật, nguyên liệu chế tạo nó cũng tốn không biết bao nhiêu là tiền. Thậm chí, nếu nỗ lực kiếm ra nguyên liệu này, chế ra cái lưỡi hái tử thần thứ hai cũng gần như là chuyện không có khả năng.
Cái lưỡi hái to lớn kiên cố này đương nhiên sức nặng cũng hết sức kinh người, người bình thường chỉ sợ nhấc lên cũng đã khó rồi, đừng nói là cầm làm vũ khí, nhưng đối với cơ thể và bộ xương đã được cường hóa của Huyền Nhật mà nói, cái lưỡi hái nặng nề lại là vũ khí thích hợp nhất. Vũ khí hạng nặng cùng với sức lực mạnh mẽ, khiến cho lực phá hoại của nó nhân lên mấy lần.
Hơn nữa động tác linh hoạt và hoàn mỹ của Huyền Nhật, có thể cầm cái lưỡi hái tử thần còn dài hơn so với cơ thể nó mà múa với tốc độ vô cùng nhanh, chỉ có bán nhân như Huyền Nhật mới có thể phát huy hoàn toàn năng lực của lưỡi hái này.
Nạn nhân đầu tiên của nó là tên khủng bố xài rìu chiến hai đầu, lưỡi hái khủng khiếp chẳng những cắt qua rìu chiến hạng nặng, mà còn rạch qua cơ thể cơ bắp của tên khủng bố.
Con mắt của tên khủng bố trừng lớn đến nỗi gần như thoát ly khỏi hốc mắt, máu chậm rãi từ trán chảy xuống, đầu gối của hắn đột nhiên khụy xuống, đường máu màu đỏ hiện ra từ trán kéo dài đến mũi, cổ họng và cả người, chia cơ thể cường tráng thành hai nửa, tức thì, đầu nứt ra, một khối màu trắng sữa lẫn theo máu đỏ và chất dịch màu vàng mùi dầu mỡ, rồi sau đó rơi cái bịch xuống mặt đất, như một khối đậu hũ bị vỡ ra.
Cơ thể cũng ngã xuống, hai mảnh cơ thể tách ra thành một góc ba mươi độ, ở giữa... văng đủ loại nội tạng đo đỏ, thậm chí còn thấy quả tim vẫn còn hơi đập, chỉ là chủ nhân của nó bị chia thành hai mảnh rồi, nó cũng chỉ vô lực đập thêm vài cái cuối cùng nằm im luôn.
"Dừng tay!"
Bị nhốt trong trực thăng, Nhật Hướng Viêm liều mình đập vào kính, hắn không muốn em trai giết người, không muốn nó nhuốm máu tươi, lại càng không muốn thấy nó cầm vũ khí như vậy... Lưỡi hái tử thần! Trời ơi! Người cha đã chết rốt cuộc đã nghĩ cái gì? Ông ta thực sự đem chính con ruột của mình làm thành một ác ma, một gã tử thần sao? Nếu không vì sao lại muốn chế ra vũ khí như vậy...
Nhưng Huyền Nhật cũng không định bỏ qua đám người này, bất cứ thứ gì trên đời có mối đe dọa với anh trai nó đều phải bị săn giết... Mặc dù cắt qua vật thể khổng lồ như vậy, tốc độ của lưỡi hái không hề bị giảm, gã cầm lưỡi đao cong chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị ném lên trời... Hắn vừa nhìn xuống, lúc này mới phát hiện, cơ thể của mình vẫn còn ở lại mặt đất, chỉ có đầu bay lên.
Nhưng cái này chưa phải kết thúc, gã khủng bố quyền kiếm dùng hai thanh quyền kiếm bảo vệ mình, lưỡi hái tử thần vẫn đâm xuyên qua cặp vũ khí, rạch vào lớp da trước ngực của tên khủng bố, nhưng vì không đủ độ dài nên không có đâm sâu vào thêm...
Lưỡi hái, kéo dài! Huyền Nhật lợi dụng chip trong não, để ra lệnh cho thiết bị đơn giản trong lưỡi hái, đột nhiên đầu lưỡi hái kéo dài ra một đoạn, đâm một hơi thủng tim tên khủng bố, hắn chết ngay lập tức.
Những tên khủng bố còn lại nhìn thấy ba gã đồng bọn bị thảm sát, tâm trạng sợ hãi, nảy sinh ý rút lui, nhất thời lui lại mấy bước, nhưng chưa kịp xoay người chạy trốn, một cảm giác lạnh như băng cắt qua thắt lưng...
Tên khủng bố cầm liên gia ở xa hoàn toàn bị dọa, vội vàng bỏ chạy về phía cửa...
Móng vuốt tử thần, thoát ly!
Huyền Nhật hướng theo tên cuối cùng, móng vuốt tử thần tách ra, mũi dao khổng lồ của lưỡi hái bay về phía gã khủng bố, cắm hắn thẳng xuống trên mặt đất, tay chân co giựt mấy cái, rồi không động đậy nữa.
Móng vuốt tử thần, trở về!
Móng vuốt tử thần lại bay lên, keng một tiếng, trở lại vị trí ban đầu, lần nữa biến thành lưỡi hái tử thần đầy đủ, Huyền Nhật lặng lẽ đứng.
Ác ma đi săn tính mạng, hoàn tất!
【Only you】
Đỉnh của tòa nhà cao nhất đáng lẽ phải tràn ngập ánh nắng, nhưng giờ phút này vậy mà có cảm giác lạnh lẽo, dường như ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không địch nổi nhân vật đứng ở tầng thượng, Huyền Nhật, Huyền có ý nghĩa là màu đen— mặt trời màu đen!
Trên mặt đất tràn ngập máu tươi, chỉ có Huyền Nhật yên lặng đứng trong đó.
Lúc này, tiếng đập kính cuối cùng cũng khiến cho Huyền Nhật chú ý, Huyền Nhật nghiêng qua, mang theo ý cười thản nhiên đi đến bên cạnh trực thăng, cánh tay mảnh khảnh một phát mở toang... Không, là hủy đi cánh cửa của trực thăng, Nhật Hướng Viêm gần như là lập tức nhảy ra.
CHÁT!
Tiếng một cái tát sắc bén vang lên.
"Vì sao lại làm như thế!"
Nhật Hướng Viêm như thể muốn gào ra mọi lo lắng, hối hận cùng với bất mãn của nhiều năm tích lũy trong lòng, nhất thời lúc đó chỉ có âm thanh của tiếng hét vang vọng.
Nhật Hướng Dạ sững sờ cả người, nó không nghĩ đến ca ca vậy mà sẽ đánh nó...
Nhìn Nhật Hướng Dạ khắp người đầy máu tươi, quần áo tả tơi, cùng với lưỡi hái thật lớn trên tay, trông như một ác quỷ từ địa ngục bò ra... Nhật Hướng Viêm vùi mặt vào bàn tay, giọng nói có chút nghẹt ngào: "Anh không muốn dáng vẻ này của em, em không biết sao? Tại sao em lại không thể làm một cậu bé bình thường? Đừng để cho bàn tay của chính mình dính đầy máu tanh, đừng như... ác ma mà cha đã nói!"
Nhật Hướng Dạ hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, nó chưa từng thấy qua dáng vẻ này của ca ca, nhất thời lúc đó, chỉ có luống cuống lấy tay vỗ vỗ lưng anh trai, dè dặt xin lỗi: "Xin lỗi, ca ca, a Dạ không dám nữa."
Mặc dù Nhật Hướng Viêm nhất thời không thể nào tiếp nhận dáng vẻ tàn sát của em trai, nhưng lại không phải thật sự trách nó, hắn luôn rõ ràng, đây hoàn toàn không phải là lỗi của em trai, muốn trách, thì chỉ có thể trách người cha đã chết, thậm chí là... chính mình, là người đã tự đặt mình vào nguy hiểm khiến cho đệ đệ không thể không ra tay!
"Vậy hãy hứa với anh, nhất định phải làm một cậu bé bình thường, đừng lại làm chuyện khủng... nguy hiểm này." Nhật Hướng Viêm hít sâu một hơi, hắn tuyệt đối không dùng những loại chữ như "khủng khiếp" hay "đáng sợ" để hình dung em trai mình, tuyệt đối không!
Nhật Hướng Dạ bàng hoàng nhìn ca ca, vẻ mặt có chút hoảng sợ.
"Thế nào? Em không muốn đáp ứng anh sao?" Nhật Hướng Viêm bắt đầu lo lắng, vội vàng hô: "Mau hứa với anh, làm một cậu bé bình thường, sau này không bao giờ làm chuyện nguy hiểm như thế nữa."
Mấy tiếng nổ mạnh đột nhiên truyền tới, nghe như là từ phía dưới, đồng thời, dưới nền của tầng thượng lay động kịch liệt chứng thực tiếng nổ tồn tại.
Nhật Hướng Viêm lộ ra ánh mắt kinh ngạc, ôm chặt em trai, định mang nó vọt đến phòng làm việc đặc biệt để tránh, chỉ là hắn quên mất, em trai hắn sớm đã không còn là đứa bé bảy tuổi lúc đó, mặc dù trông mảnh dẻ, nhưng là một bán người máy có trọng lượng hơn 90 kg, Nhật Hướng Viêm tiêu tốn toàn lực, chỉ có thể miễn cưỡng nhấc em trai lên, hoàn toàn không cách nào mang theo nó đi.
Lúc này, vụ nổ dường như đã lan đến dưới chân hai người.
Nhật Hướng Dạ cúi đầu xuống, nói: "Ca ca... a Dạ lần này không thể nghe lời của anh, a Dạ đã không còn là một cậu bé bình thường rồi, nếu như ca ca bắt a Dạ không sử dụng năng lực của mình, cũng là có thể... nhưng, ca ca, vậy mọi cuộc phẫu thuật trước kia a Dạ phải chịu, tất cả cũng trở nên vô nghĩa rồi."
"A Dạ..." Nhật Hướng Viêm do dự hô lên, hắn không ngờ a Dạ sẽ nghĩ như vậy.
Vụ nổ liên tiếp truyền tới, mặt đất bắt đầu vỡ vụn, nhiều mảnh đá vụn bay loạn xạ, Nhật Hướng Viêm vội vã tiến lên ôm lấy em trai, không để cho khối đá tổn thương đến nó, mặc dù biết em trai còn mạnh mẽ hơn mình, mặc dù biết người thật sự cần bảo vệ chính là mình... Nhưng, Nhật Hướng Viêm lại không thể thả em trai ra, bởi vì... dù sao hắn cũng là anh trai...
Một đôi cánh thép thật lớn triển khai, Nhật Hướng Viêm ngơ ngác nhìn hai phiến cánh dài ra sau lưng em trai, cả người hắn được bao trùm dưới bóng của đôi cánh...
"Xin để cho a Dạ bảo vệ anh, ca ca... Không phải chỉ có ca ca muốn bảo vệ a Dạ, a Dạ cũng muốn bảo vệ ca ca."
Nhật Hướng Viêm cúi đầu nhìn em trai thấp hơn mình nửa cái đầu, đứa em trai còn chưa tới ngực hắn lúc đó cũng đã cao như thế rồi...
Tòa nhà bắt đầu sụp đổ, cánh tay của Nhật Hướng Dạ ôm chặt lấy anh trai mình, nền đất dưới chân cuối cùng cũng bị nghiền nát, nhưng hai người lại không có rơi xuống, Nhật Hướng Viêm nhìn xuống, chân của mình đang lơ lửng trên không trung, đôi cánh thép thật lớn bắt đầu vỗ, thuận theo gió hướng đến bầu trời xanh.
"Ca ca, a Dạ vừa nhận thấy rằng chính mình đã không còn hận cha rồi..."
Nhật Hướng Viêm ngẩn người, không hận cha nữa...? Hắn không khỏi nhìn về phía Nhật Hướng Dạ, định xác minh xem nụ cười của nó có phải là miễn cưỡng? Làm sao có thể bị cha hành hạ nhiều năm như thế mà lại không hận cha đây?
Khuôn mặt của Nhật Hướng Dạ nở ra nụ cười thuần khiết như mây trắng trên bầu trời: "Anh, anh xem mặt trời lặn thật là đẹp!"
Nhật Hướng Viêm quay đầu nhìn lại, ánh sáng màu đỏ, màu cam và đủ loại màu sắc mỹ lệ vây quanh mặt trời đã lặn một nửa, trên bầu trời đã có mấy ngôi sao le lói, một bên của bầu trời vẫn còn sáng như cũ, bên khác đã trở nên đen nhánh, bầu trời nửa đen nửa trắng như vậy có một loại mỹ cảm kì lạ, tựa như... a Dạ lúc thì thuần khiết lúc thì tàn khốc.
Nhật Hướng Viêm lại chuyển ánh mắt sang vẻ mặt em trai mình, chỉ thấy người sau lộ ra khuôn mặt vừa khả ái vừa vui vẻ.
"Có thể bảo vệ ca ca thật là tuyệt, a Dạ thực sự nghĩ như vậy, ca ca, đừng hận cha nữa được không? Anh xem, nếu như không phải cha, chúng ta cũng không thể bay trên bầu trời như thế này rồi."
Nhật Hướng Dạ mỉm cười với anh trai, đồng thời thích thú thay đổi hướng bay trên bầu trời, tha hồ tận hưởng làn gió đêm thoải mái, đây là bầu trời xanh mà trước giờ nó vẫn hướng tới, có thể bay tại bầu trời này, đối với Nhật Hướng Dạ mà nói, đây là sự tận hưởng tuyệt vời nhất.
"Em đang rất vui sao? A Dạ." Nhật Hướng Viêm đột nhiên hỏi.
Nhật Hướng Dạ chớp mắt, gật đầu lia lịa: "Vâng, rất vui, thật sự rất vui vẻ! Hôm nay gặp một người bạn tốt (Ezart rùng mình), cùng giao đấu với người mạnh (Bạch Liên Tinh che miệng ưu nhã hắt hơi), quan trọng nhất là, a Dạ đã bảo vệ ca ca đó!"
"Thế à..." Nhật Hướng Viêm lộ ra vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nói: "Vậy em hãy hứa với ca ca, mỗi ngày đều phải vui vẻ giống như hôm nay đấy."
"Được!" Nhật Hướng Dạ sung sướng trả lời.
Trên bầu trời xanh biếc, là bóng dáng vui vẻ của hai anh em đang phi hành.
Nhật Hướng Viêm vui mừng cười, chỉ cần em thích thú, vui vẻ thì tốt rồi, mặc kệ em muốn làm cái gì ___
Đi đi, đi làm bất cứ chuyện gì em cảm thấy vui vẻ.
Nếu như em muốn hủy diệt địa cầu, anh sẽ chuẩn bị thuốc nổ cho em.
Nếu như em muốn hủy diệt anh, trước khi giết anh, xin hãy gọi anh một tiếng anh cuối cùng.
Đệ đệ à, ca ca sẽ không hạn chế em nữa, anh sẽ dùng toàn bộ sức lực bảo vệ em, bảo vệ tự do của em, để em có thể tự do bay lượn trên bầu trời của chính mình.
Anh thề sẽ bảo vệ em, em trai của anh, bảo vệ em và tự do của em.
Có thể bảo vệ ca ca thật là tuyệt, hồi nhỏ, toàn là ca ca bảo vệ mình, bây giờ đổi lại mình bảo vệ ca ca rồi.
Ban đầu a Dạ rất oán hận sự vô tình của cha, thậm chí còn khiến cho nó chịu nhiều cuộc phẫu thuật tàn khốc kéo dài, nhưng bây giờ, nó thật sự vui mừng vì đã tiếp nhận những cuộc phẫu thuật, những thống khổ đó khiến cho nó bây giờ có sức mạnh để bảo vệ ca ca.
Như thể là định mệnh, nỗi oán hận của cha khiến cho nó có sức mạnh.
Ca ca, a Dạ cùng với Huyền Nhật, tất cả đều là vì anh mà sinh ra, em sẽ dùng toàn bộ khả năng để bảo vệ anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro