Phần một: Nông phu Hách Lam
Chương 1:Bách Thú Thần Quân rất nghèo
-Lâm Hiểu! Ngươi rốt cục có chịu trả bạc cho bản đế không?
-Bạc thì bản thần quân hiện tại không có, đã nói rõ với ngươi là khi nào có bổn thần quân sẽ trả, là tại Tiên Đế ngươi không nghe mà chạy đến chỗ ta cằn nhằn mãi! Nhiều lời hơn cả nữ nhân!
Tiên Đế tức đến thở dốc, mặt đỏ tía tai. Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào vô sỉ đến dạng này.
Mấy tiểu tiên canh gác nhìn thấy cảnh một nam tử cùng một nữ tử cãi nhau chí choé trong phòng, liền không kìm được lắc đầu cảm khái. Ai nha, Tiên đế tội nghiệp suốt ba ngàn năm vẫn chưa đòi được tiền.
-Lâm Hiểu! Ngươi đúng là quá vô sỉ! Nghĩ ngươi là một Thần Quân, cũng không phải cái dạng nghèo không dính túi ta mới đồng ý cho mượn bạc. Lại còn buột miệng nói khi nào ngươi trả cũng được. Lại không đến ngươi cư nhiên quỵt! Ba ngàn năm vẫn không trả!
-Nha nha nha, bổn thần quân là chưa trả chứ không có quỵt!
-Ngươi cảm thấy có khác biệt sao?
-Đương nhiên khác biệt!
-Vậy là ngươi quyết định không trả có đúng không? Vậy còn Đại Đạt, bổn đế đành phải đem nó tặng cho Phật Tổ rồi!
Đại Đạt là một con rùa vàng sủng vật mà Lâm Hiểu rất thích, Phật Tổ vừa nhìn liền thích con vật này, nhưng Tiên Đế rất trượng nghĩa, biết Lâm Hiểu rất thích con này, liền giúp nàng từ chối khéo léo.
Nếu không nhờ hắn, nàng làm gì giữ được Đại Đạt của nàng! Ai mà không biết một khi Phật Tổ thích cái gì, ngoài Tiên Đế hắn thì không có ai ngăn cản.
-Ngươi cứ đem tặng, ta không quan tâm!
Mặt Tiên Đế tối sầm lại, đen như đít nồi. Thường ngày dùng Đại Đạt đe doạ, còn có thể có thêm vài đồng bạc lẻ để tiêu vặt.
Thật ra thì ban đầu Tiên Đế cũng không có kẹt xỉ đến như thế.
Nguyên lai là do một lần vô tình gặp Tiên Giới Đệ Nhất Mỹ Tiên Thường Nga, không kìm lòng được đã thốt lên một tiếng "Thật xinh đẹp!".
Không may lúc đó Tiên Hậu đi ngang qua, nhìn thấy phu quân nhà mình nhòm ngó tiên nữ khác, liền nổi cơn tam bành, giận dỗi cắt tiền uống rượu của hắn.
Sau lần đó, Tiên Đế bắt đầu quý tiền như mạng, một đồng cũng không dám phung phí.
Đúng là cái miệng hại cái thân!
Nhìn thấy Lâm Hiểu bước ra khỏi cửa, Tiên Đế vội vã đi theo. Hai bóng dáng một xanh một vàng phút chốc biến mất không thấy bóng dáng.
***
Lâm Hiểu sau khi rời khỏi chính cung của Tiên Đế liền thẳng một đường đến Minh Phủ tìm hảo bằng hữu Diêm Vương Gia, Diêm Lã.
Diêm Lã là Diêm Vương vừa kế nhiệm được bốn ngàn năm của Minh Phủ, sinh cùng thời với Lâm Hiểu, hai người là bạn nối khố, cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Cùng với Thiên Đế nữa ba hảo bằng hữu.
Đến năm cả hai ba ngàn tuổi, hắn được kế nhiệm chức Diêm Vương, còn Lâm Hiểu nguyên thân là bạch hổ tiên, được cử đi làm Bách Thú Tiểu Tiên. Còn tên Tiên Đế kia, vận khí tốt đến không thể bàn cãi, liền lên làm lãnh đạo Tiên giới.
Ba ngàn năm sau, do Lâm Hiểu đạt được nhiều cống hiến, hoàn thành tốt các nhiệm vụ, Bách Thú Thần Quân tiền nhiệm muốn về nghỉ hưu, thế là nàng trở thành Bách Thú Thần Quân kế nhiệm.
Thật sự ra thì không phải là nàng tài giỏi xuất sắc gì, mà là do Bách Thú Điện chỉ có một tiểu tiên duy nhất đó là Lâm Hiểu nàng, nay Bách Thú Thần Quân không muốn tiếp tục công việc nữa, nàng không kế nhiệm thì còn ai đây?
Nói chung là nàng cùng với hảo bằng hữu lên được địa vị hôm nay, cũng đều là do Ti Mệnh chiếu cố, lót sẵn đường tiền đồ.
Nhưng xem ra, số của Diêm Lã so với nàng tốt hơn một chút.
Chí ít thì Diêm Vương hằng ngày đều có việc làm, chuẩn tấu sổ sách, quản lí mấy nhóm tiểu quỷ sai, ít nhiều thì lương bổng một tháng vẫn có dư.
Ai như nàng, bọn súc sinh thì có cái gì để quản chứ? Nghe chức Thần Quân thì có chút oai, nhưng thực chất hằng ngày đều là ngồi không tán gẫu với bọn tiểu tiên, sau đó thì chăm một chút cây cỏ, vì vậy Tiên Đế kẹt xỉ nói với nàng, nàng không giúp được gì nhiều cho triều đình nên lương tháng không thể cao hơn, chỉ đủ cho nàng ăn sung mặc sướng.
Một công viêc vừa nhàm chán vừa lương ít, thảo nào lão già thối kia lại đẩy cái chức này sang cho nàng.
Nhưng mà sức ăn của nàng rất lớn, nên là hằng tháng, bạc đều hết sạch, không dư lấy một đồng.
Phủ đệ đến nay đã ba ngàn năm, vẫn chưa sửa chữa lần nào, huống hồ Tiên Đế còn bắt nàng trả nợ cho hắn!
Lâm Hiểu vừa đến chỗ giếng Vãng Sinh, Tiên Đế đã đuổi kịp nàng.
Lâm Hiểu nghe tiếng động đằng sau theo phản xạ đứng lại xem xét, Tiên Đế hấp tấp đang đuổi theo nàng với tốc độ quá nhanh, thấy nàng đột nhiên dừng lại nhưng cũng không kịp dừng, liền đâm sầm vào nàng.
Tiên Đế mắt hoa mày váng ngã xuống đất, Lâm Hiểu lại không may mắn như vậy, nàng lại ngã vào giếng Vãng Sinh.
Trước khi mất ý thức hoàn toàn, nàng căm phẫn trừng mắt nhìn Tiên Đế thét lên một câu.
"Tiên Đế, chỉ mượn ngươi ít bạc chưa kịp trả, không ngờ ngươi lại cay độc như vậy ám toán bản thần quân!".
Tiên Đế ngã ngồi dưới đất cũng chưa có đứng dậy, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn Lâm Hiểu, thấy nàng mấp máy môi như nói cái gì, tuy không nghe được nhưng vẫn thấy sống lưng lạnh toát.
Diêm Lã trước đó có xem gương Tiên Tri, vốn biết trước những việc sắp xảy ra đối với hai hảo bằng hữu, liền vội vàng lật đật chạy tới. Nhưng có nhanh thế nào cũng không kịp, khi đến chỉ thấy cảnh Thiên Đế ngã ngồi trợn mắt nhìn về phía giếng Vãng Sinh, còn chỗ giếng Vãng Sinh chỉ còn thấy một chút vạt áo lam sắc quen thuộc của Lâm Hiểu.
Không kịp rồi!
Hai đại nam nhân nhìn về phía giếng Vãng Sinh đồng loạt thở dài một cái.
Thiên Đế thấy tiếng động bên cạnh liền quay đầu liếc qua chỗ Diêm Lã đang đứng, Diêm Lã nhìn hắn lắc đầu một cái, mở miệng nói:
-Nàng là đến xem ta có việc lặt vặt gì không để làm thêm kiếm chút tiền trả ngươi, lại không ngờ, ai... Ngươi tạo ra cái nghiệt gì đây...
-Tại sao ngươi biết?
-Ta đương nhiên biết.
Vậy mà cũng nói được, tốt nhất người đừng trả lời thì hơn.
Lúc Tiên Đế về cung, sắc mặt uể oải âm trầm, làm cho chúng tiên xôn xao một phen.
Tiên Đế mà cũng có loại sắc mặt này, đúng là vô cùng đáng ngờ.
Chương 2: Đầu thai làm súc sinh
Sáng hôm sau vừa rời giường, Tiên Đế không khỏi một trận kinh ngạc.
Khắp nơi trên Tiên Giới, từ Thượng Tiên đến Tiểu Tiên, từ hài tử ba trăm tuổi đến lão đầu ba trăm vạn tuổi, không ai không bàn tán đến chuyện Lâm Hiểu rớt xuống giếng Vãng Sinh.
Lại càng đáng kinh ngạc hơn nữa, không biết ai "có tâm" lại khai quật được chuyện, Lâm Hiểu không chỉ đi vào luân hồi, mà còn đầu thai thành súc sinh, từ mãnh hổ quyền uy trở thành một tiểu miêu tử.
Những chuyện này, người đương sự là hắn còn chưa có biết đâu a!
Thế là Tiên Đế hắn liền lật đi đến chỗ Diêm Vương kia một chuyến.
Vừa vào phủ đệ của hảo bằng hữu, hắn liền thấy Diêm Lã cùng một nam tử vận y phục xám tro, viền áo may bằng chỉ bạc, tóc trên đầu cố định bằng một cây trâm làm bằng loại ngọc không biết rõ tên ánh lên màu xám sáng, nhìn tao nhã giản dị nhưng không mất đi vẻ cao quý. Thân hình khỏe khoắn rắn chắc, nhan sắc dễ nhìn, giữa mày kiếm ánh lên vẻ ngời ngời anh khí.
Thấy Tiên Đế đến, nam nhân mỉm cười hào sảng, gật đầu với Tiên Đế.
Mặc dù biết rõ Tiên Đế sớm muộn cũng sẽ đến tìm đến y, nhưng Diêm Lã vẫn không tránh khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Tiên Đế thấy nam nhân kia cũng muốn đến chào hỏi một chút. Diêm Lã thấy hắn sắp đến chỗ y, liền vui vẻ mở lời trước.
-Tiên Đế ngài đến a, đây là Nguyệt Lão vừa kế nhiệm được ba ngàn bảy trăm linh bảy năm, danh xưng là Ký Lam, hơn chúng ta ba trăm tuổi, hôm nay đến đây nhờ ta chút chuyện, chắc đây là lần đầu tiên ngài gặp hắn.
乁(一。一)𐂆~~
Oa nha nha, trước giờ nghe chuyện se duyên đều là nghĩ do một lão bà nào đó chịu trách nhiệm. Đến hôm nay nhìn thấy Nguyệt Lão là một nam nhân, lại còn là một nam nhân anh tuấn vạm vỡ, hắn bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời này đúng là vô cùng huyễn hoặc, cái gì cũng có thể xảy ra.
-Thì ra là Tiên Đế a, vừa nãy có điều không biết nên không có lễ đầy đủ, thất lễ rồi!_Ký Lam nắm tay thành quyền khẽ cúi người trước Tiên Đế.
-Không sao không sao!_Tiên Đế không tránh khỏi đỏ mặt. Trên tước vị mấy ngàn năm nay, tuy địa vị cao nhưng trước giờ đều được những người xung quanh xem như bằng hữu mà đối đãi, uy nghiêm của người đứng đầu thiên đình đã vứt đến tận xó xỉnh nào. Hôm nay lại có người trước mặt hắn mà hành lễ, hắn làm sao tránh khỏi bối rối a.
-Không làm phiền hai vị nữa, Ký mỗ có việc phải đi gấp, hẹn ngày tái ngộ.
Mắt thấy Tiên Đế cùng Diêm Lã đồng thời gật đầu một cái hắn mới rời đi. Tiên Đế cũng Diêm Lã trong mắt ánh lên một tia tán thưởng, nam nhân này đúng là một tiên nhân hào sảng lễ nghĩa a!
Thấy không còn ai ở đây nữa, Diêm Lã liền không khách khí quàng vai bá cổ, kéo Tiên Đế vào phủ đệ, cũng không còn câu nệ kêu một "Tiên Đế" hai "Tiên Đế" như lúc nãy.
-Phương Hoàng ngươi tìm ta có phải là hỏi chuyện cái nha đầu kia đúng không?
Thấy thái độ Diêm Lã thay đổi chóng mặt như vậy, Phương Hoàng cũng không để ý lắm, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Chỉ có điều trong lòng từ trước đến giờ đều bực bội không thôi. Tiên Đế như hắn cũng thực bất lực...
-Lâm Hiểu vì sao lại đầu thành tiểu miêu tử a?
-Chuyện này cũng không phải do ta quản. Sau khi nàng rơi xuống giếng Vãng Sinh, số mệnh lúc đầu thai đều là ngẫu nhiên, hơn nữa chỗ ta có tận hai cái giếng, một đầu thai làm người, một đầu thai làm súc sinh. Ai bảo ngươi đẩy nàng vào giếng thứ hai làm chi?
Phương Hoàng trong lòng khóc thầm, hắn là gây ra cái nghiệt gì a?
***
Lâm Hiểu sau khi lấy lại được ý thức, phát hiện cơ thể bản thân bị co bóp mãnh liệt, chật chội khó chịu lại có chút ẩm ướt. Xung quanh là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gầm rú của mèo, tiếng rên đau đớn dữ tợn.
Quằn quại nửa canh giờ, rốt cục Lâm Hiểu cũng được nhìn thấy ánh sáng, nhưng mắt lại không thể mở ra được, toàn thân lại vô lực.
Cố gắng hé mắt ra nhìn một chút, nàng chỉ thấy lờ mờ hình ảnh một cái mông mèo.
Cái gì mà mông mèo... Không phải chứ! ==!
Đừng nói là, đại mãnh hổ Lâm Hiểu nàng mới vừa rồi được sinh ra từ một con mèo chứ!
Oa nha nha, không muốn tin! Không muốn tin một chút nào!
-Tiểu Bạch, ngươi vất vả rồi. Nhìn xem nhìn xem, con của ngươi là một tiểu miêu đáng yêu nha!
Đang lắng nghe tình hình bên ngoài, Lâm Hiểu đột nhiên nghe được giọng nói của một nam nhân, xem xét theo cái kiểu lời nói này, nàng không muốn tin cũng bắt buộc phải tin.
Nàng từ thần thú quyền uy, cuối cùng lại biến thành súc sinh yếu đuối. Này đúng là một nỗi sỉ nhục quá lớn!
Mèo! Nàng ghét nhất mèo!
Hắn cũng thật khả ái a! Lại đặt cho nàng tên là Tiểu Tam*!
(*: là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của người khác.)
Con mẹ nó đúng là nông phu kiến thức nông cạn!
Sỉ nhục này đeo đuổi theo nàng đã được một năm.
Mắt cũng đã có thể mở to, chân cũng đã có thể chạy nhảy linh hoạt.
Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, bản thân là một con mèo tam thể, đôi mắt màu xanh ngọc bích, trên trán lại còn có ấn ký hoa sen. Nói tóm lại, nhìn qua nhìn lại cũng không thấy điểm nào giống cái con mèo đã sinh ra nàng kia, một chút cũng không giống.
Nàng còn biết được, người nam nhân đang nuôi nàng kia là một thôn phu sống đơn độc một mình. Hắn tên là Hách Lam, cha mẹ mất sớm, hắn hằng ngày chỉ có con mèo Tiểu Bạch kia làm bạn. Sáng sớm thì hắn đi làm công cho người ta, tối đến thì nấu cơm quét dọn, tắm rửa ăn uống, sau đó chơi với mèo đến khuya rồi mới đi ngủ.
À, hắn còn có một khuôn mặt dễ nhìn cùng với một thân thể cường tráng nữa... >.<
Ngày qua ngày, mỗi khi hắn đi làm, nàng đều lén lút đi hấp thụ linh khí trời đất, thầm muốn trở lại nhân hình...
Nhưng mà nói thì dễ làm thì khó. Công việc của nàng thường xuyên bị gián đoạn, bởi vì......
Nàng bận nhìn hắn làm việc! Ôi mẹ ơi, mị lực của hắn rất đáng kinh ngạc!
Sau đó nàng quyết tâm không bị sắc đẹp tên khốn kia cản trở công việc nữa, quyết định phải trở lại nhân hình.
Vì sao nàng lại có thể có nghị lực mãnh liệt như vậy? Còn phải hỏi sao, tất nhiên là bởi vì nàng nghĩ muốn mau chóng biến lại nhân hình để có thể dụ dỗ tên kia rồi.
Thế là Lâm tiểu miêu chăm chỉ nỗ lực rèn luyện, ngày ngày lặp đi lặp lại công việc, ăn, ngủ, phơi nắng, tu luyện...
Sau đó ngây thơ phát hiện ra, để trở lại nhân hình, nếu nhanh chóng không có gì cản trở thì chính là một trăm năm, chậm trễ thì là hai, ba trăm năm, có thể đến năm trăm năm.
Lúc đó có lẽ Hách Lam kia đã qua mấy lần luân hồi, sớm quên con mèo tam thể nàng không còn một mảnh rồi.
Hôm nay hắn trở về rất muộn, trời sớm đã tối mịt, quần áo hắn có chút nhăn nhúm, tóc bình thường ngay ngắn nay lại có chút rối.
Hách Lam lết thân mỏi mệt về đến nhà, đập vào mắt là đôi mắt xanh biếc sáng lập loè của Tiểu Tam nhà hắn đang đứng chờ hắn trước cửa, bên cạnh Tiểu Tam là Tiểu Bạch đang say sưa ngủ.
Hắn nhẩm tính thời gian, đã đến giờ thân rồi, chắc là Tiểu Bạch cùng Tiểu Tam đang rất đói bụng.
-Các ngươi rất đói bụng rồi đúng không?_Hắn tiến về phía Lâm Hiểu, ngồi xổm xuống xoa đầu nàng.
Lâm Hiểu nhìn hành động của hắn bằng con mắt ghét bỏ, ánh mắt xanh biếc lập loè lạnh lùng, cái đầu nhỏ cố né khỏi bàn tay hắn. Từ trước tới giờ chưa có ai dám xoa đầu nàng. Bản thân lại không thể nói chuyện, chỉ có thể gầm gừ hai tiếng.
Nhưng "tiếng gầm" của một con mèo thì có thể thế nào chứ?
Hách Lam thấy Tiểu Bạch nhà hắn "méo" một tiếng, lại nghĩ là do đói bụng quá nên gào thét đòi ăn, lại vuốt lông nàng một cái. Sau đó hắn lấy trong ngực ra một bao giấy dầu.
-Không cần gấp, đây, màn thầu của ngươi.
Lâm Hiểu ngạc nhiên nhìn màn thầu hắn đưa cho mình, sau đó thè lưỡi hồng hồng hồng liếm một cái, không cảm thấy gì, nàng dứt khoát ngoạm một cái. Sau đó nàng lại méo một tiếng, ghét bỏ trả lại hắn.
Từ trước đến giờ, đồ hắn cho nàng đều là cá tươi được nướng thơm phức hoặc là gà rừng nướng béo ngậy, nào có như hôm nay, thứ khô khan này bảo nàng làm sao nuốt nổi.
Hắn thấy nàng như vậy, hơi ngớ người một chút, sau đó cười cười vỗ đầu nàng.
-Hôm nay chỉ có vậy thôi, ngươi không ăn thì tự mình chịu đói.
Nàng tức giận, cắn vạt áo của hắn, đến cạnh bàn gỗ, lấy móng vuốt cào lên vài đường.
"Mau lấy nghiên mực, ta muốn nói chuyện với ngươi."
Viết xong chờ một chút để hắn đọc, không ngờ hắn chỉ trợn trừng mắt nhìn vào đó, không có chút phản ứng, nhìn mặt muốn bao nhiêu si ngốc có bấy nhiêu si ngốc.
Khoảng một khắc trôi qua, hắn mới chỉ tiến triển thêm một chút, chỉ tay về phía nàng.
-Ngươi... Này là chữ sao?
Chương 3: Hắn bảo ta là yêu quái
... Nàng ngã!
Hoá ra hắn không biết chữ! ==!
Sau đó nàng chỉ thấy hắn hoa dung thất sắc, trợn tròn mắt nhìn nàng, phun một câu:
-Ngươi... Yêu quái...
(Tác giả: Tôi cảm thấy thực cạn lời với mỗ Miêu, sao có thể dùng từ hoa dung thất sắc để miêu tả nam nhân chứ ==!)
Ta làm sao lại quên hắn là người bình thường, sẽ sợ yêu quái chứ...!
-Này ngươi đừng có ngất a!_Tiếng gào thét trong lòng vốn không ai nghe được bỗng bật thốt ra ngoài.
Này này!!! Nam nhân kiểu gì mà yếu đuối thế hả?!
A! Hình như nàng có thể nói tiếng người rồi!
------Phân cách tuyến nửa canh giờ trôi qua-------
Hách Lam rốt cục cũng tỉnh lại. Mở mắt ra đập vào mắt hắn là đôi mắt xanh lập loè trong bóng tối đang nhìn mình chằm chằm.
Thật con mẹ nó doạ người!
-Ngươi...
-Ngươi con mẹ nó đừng ngất nữa đấy nhé! Đúng là đồ ẻo lả!
Hách Lam sau cơn bàng hoàng từ từ lấy lại được bình tĩnh, sau đó nhìn chăm chăm mỗ mèo nói:
-Ngươi không phải là yêu nghiệt chuyên quấy phá người, ăn thịt người hay dụ dỗ nam nhân để hút dương khí gì gì đó chứ?
Nhìn vẻ mặt hắn mà nàng nhịn cười đến nội thương. Sau đó, nàng híp đôi mắt lại, giả bộ thâm trầm nói:
-Ta đang tìm nam nhân để song tu hoà hợp, vừa vặn thấy ngươi thật vừa mắt lại là "hàng" tốt. Ân... Ngươi nghĩ xem, có muốn cùng Miêu mỹ nhân song tu một chút không...?
-Này, không phải ngươi vừa bảo ta ẻo lả hay sao? Vì sao bây giờ lại muốn song tu với ta?
-Bởi vì ngươi nhìn rất thuận mắt!
-Vô liêm sỉ! Nữ nhân mà lại khen nam nhân đẹp mắt! Nói gì thì nói, ta nhân định sẽ không để ngươi cướp trong sạch của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro